Cái chăn ở trên đầu cô bị người đàn ông xốc lên, đáy mắt người đàn ông thu lấy hình ảnh gương mặt trắng nõn của Lâm Thiển Hạ vào trong, ánh mắt của hai người chạm nhau, hơi thở cả hai đan xen nhau.

Lâm Thiển Hạ cắn môi, trong lúc nhất thời, cô không biết nên làm thế nào!

Nhưng Quyền Quân Lâm là một người đàn ông và cũng là một người đàn ông rất bình thường, ánh mắt của anh dán chặt vào đôi môi đỏ mọng của cô, đây cũng là điều mà anh đã khao khát từ rất lâu rồi.

Giờ phút này, anh thực sự không muốn nhịn nữa, anh muốn để mọi thứ diễn ra theo con tim của mình.

Anh cúi người xuống một chút, Lâm Thiển Hạ biết anh muốn làm gì, cô nhanh chóng nhắm mắt lại, hàng lông mi run rẩy điên cuồng bởi vì lo lắng.

Dường như mối quan hệ bây giờ giữa cô và anh chỉ còn là giữa những người mới quen biết mà thôi.

Toàn bộ mọi thứ đã khác.

Quyền Quân Lâm trông thấy dáng vẻ ngoan ngoãn nhắm mắt lại của cô, khóe miệng của anh kéo cong một nụ cười, anh đặt tay lên trán cô, rồi vươn tay chỉnh lại góc chăn cho cô: “Em ngủ đi!”

Lâm Thiển Hạ mở to mắt ra, làn da của cô ấy vẫn còn lưu lại hơi lạnh từ trên người đàn ông truyền sang. Nhưng vào lúc này, cô thực sự không biết bản thân nên cảm thấy biết ơn hay mất mát.

Chỉ trông thấy người đàn ông ở bên cạnh đang gối đầu lên cánh tay nằm ngủ, gò má của anh tựa như một ngọn núi, những đường cong hoàn mỹ quyến rũ, hàng lông mi dài rậm đang chớp chớp như thể anh đang suy nghĩ điều gì đó.

Lâm Thiển Hạ đang ngủ ở bên cạnh anh, trùng hợp ánh mắt cô có thể thưởng thức dáng vẻ chớp mắt của anh khiến cô không khỏi cảm thấy hơi đáng yêu.

“Anh đang nghĩ gì vậy?” Lâm Thiển Hạ tò mò hỏi.

“Anh đang nghĩ đến tháng thích hợp nhất để tổ chức hôn lễ của chúng ta. Sắp đến thu đông rồi, khi em mặc áo cưới có thể bị lạnh hay không?” Quyền Quân Lâm nghiêng người sang bên cạnh, hai người lập tức đối mặt với nhau.

Lâm Thiển Hạ không khỏi hơi ngạc nhiên, hóa ra anh đang suy nghĩ rất nghiêm túc chỉ bởi vì lo lắng khi cô mặc áo cưới sẽ bị lạnh!

Cô vừa cảm động vừa buồn cười. Chỉ có điều, cô vẫn cảm động nhiều hơn.

“Chắc là em sẽ cảm thấy lạnh!” Lâm Thiển Hạ suy nghĩ một chút: “Chúng ta có thể đăng ký kết hôn trước, đợi đến khi mùa xuân đến thì chúng ta kết hôn sau cũng được mà!”

Quyền Quân Lâm thấy cô nghĩ như vậy, anh gật đầu nói: “Được rồi, toàn bộ mọi thứ cứ theo ý em đi. Em có thể tổ chức hôn lễ bất cứ lúc nào mà em muốn.”

Lúc này, Lâm Thiển Hạ đang lo lắng một chuyện: “Em đang nghĩ đến lúc ba mẹ hai bên gặp mặt, em chỉ nên mời một mình ba em đến và không mời hai mẹ con bọn họ đến có được không?”

Quyền Quân Lâm biết cô đang khó chịu, anh cười an ủi: “Vậy thì em mời ba em đi! Chúng ta không mời những người khác.”

Lâm Thiển Hạ mím môi cười một tiếng: “Được rồi, vậy khi nào thì gặp mặt?”



“Thứ bảy tuần này đi! Bây giờ ngày nào ba em cũng rất bận rộn. Đợi đến thứ bảy, ông ấy sẽ có nhiều thời gian hơn. Đến lúc đó, chúng ta sẽ đặt một nhà hàng để ngồi xuống tâm sự với nhau.” Quyền Quân Lâm nói.

Lâm Thiển Hạ gật đầu: “Được.” Nói xong, cô nở một nụ cười ha ha, cô thực sự hơi buồn ngủ.

Quyền Quân Lâm chỉnh lại chăn cho cô: “Em ngủ đi!”

Lâm Thiển Hạ nói “ừm” một câu rồi nhắm mắt lại. Đúng lúc này, một cánh tay nâng nhẹ đầu của cô ấy lên, Lâm Thiển Hạ mở to mắt ra, cô trông thấy người đàn ông vươn tay qua, chuẩn bị để cô ngủ ở trong vòng tay của anh.

Mặc dù Lâm Thiển Hạ hơi xấu hổ, nhưng cô cũng không từ chối. Cô nhẹ nhàng dịch chuyển cơ thể vào trong ngực của người đàn ông.

Quyền Quân Lâm vươn tay vòng qua người ôm chặt cô vào lòng, đôi môi mỏng của anh khẽ hôn lên tóc cô hai lần.

“Em yên tâm ngủ đi! Anh sẽ ổn thôi.” Anh hứa.

Lâm Thiển Hạ không khỏi cong môi cười trong ngực anh, nhưng bây giờ cô thực sự chưa chuẩn bị sẵn sàng. Cô cũng đã cảm thấy vui vẻ khi anh có thể không ép buộc mình.

Cô nhắm mắt lại dần dần chìm vào giấc mộng trong vòng tay của anh, nhưng người đàn ông ôm cô lại không ngủ nhanh như vậy. Dưới ánh đèn mờ ảo, anh lặng lẽ chăm chú quan sát dáng vẻ cô ngủ, một lúc lâu sau thì anh mới bị lây nhiễm bởi cơn buồn ngủ của cô mà cùng cô chìm vào giấc ngủ.

Sáng sớm ngày hôm sau.

Lâm Thiển Hạ mơ màng nghe thấy có tiếng ai đó gõ cửa, sau đó, giọng nói của con gái vang lên.

“Ba, mẹ… Mở cửa cho con.”

Lúc này, Lâm Thiển Hạ đã hơi tỉnh ngủ, cô mở to mắt ra, cô vẫn còn ngủ ở trong ngực của người đàn ông, mà người đàn ông cũng đã thức dậy.

“Con gái đang ở bên ngoài.” Quyền Quân Lâm cười nói.

“Ba, mẹ… Con là Nhan Nhan, con muốn vào trong phòng.” Cô nhóc rất kiên trì gõ cửa ở bên ngoài.

“Được rồi! Chờ một chút.” Lâm Thiển Hạ trả lời một câu rồi nhanh chóng vén chăn bông lên. Lúc này, bộ đồ ngủ màu tím nhạt lộ ra ngoài khiến cô hơi xấu hổ.

Quyền Quân Lâm cũng lưu loát rời khỏi giường, anh bước vào trong tủ quần áo thay bộ đồ mới vào. Còn Lâm Thiển Hạ thì tiến vào trong phòng tắm để thay quần áo.

Quyền Quân Lâm mở cửa, một cô nhóc ăn mặc chỉnh tề đang đứng ở ngoài cửa, vui vẻ nhào tới: “B.”

“Nhan Nhan ngủ có ngon không?”

“Con ngủ rất ngon! Con và ông bà ngủ cùng một chỗ.” Cô nhóc vẫn còn cực kỳ vui vẻ!

“Thật sao?”



“Ba, mẹ ngủ với nhau sao?” Cô nhóc bước vào phòng quan sát, cô bé quan sát xung quanh thấy ở đây chỉ có một cái giường, cô bé tò mò hỏi.

Lâm Thiển Hạ thay xong quần áo liền bước ra, nghe thấy câu nói này khiến gương mặt xinh đẹp không khỏi đỏ bừng lên.

“Đúng, từ nay về sau, ba và mẹ sẽ ngủ cùng nhau.” Quyền Quân Lâm trả lời cô bé.

“Tốt quá! Con cũng muốn ngủ cùng ba và mẹ.” Cô nhóc vui vẻ đồng ý.

Sau khi ăn sáng xong, Lâm Thiển Hạ nhận được cuộc gọi từ đoàn làm phim. Phần chế tác hậu kỳ của bộ phim truyền hình mà cô đóng đã hoàn thành. Bọn họ hẹn cô ấy đến đoàn phim để thưởng thức bộ phim trước vào chiều nay.

Lâm Thiển Hạ đồng ý. Sau khi ăn sáng xong, cô chở cô nhóc đến nhà họ Quyền.

Trước kia, khi cô đi làm chỉ có thể để cho bảo mẫu đưa đón cô bé. Bây giờ, người thân thiết với cô ấy trông giữ cô nhóc, chỉ có điều khiến cô ấy lại cảm thấy yên tâm.

Quyền Quân Lâm cũng trùng hợp đến công ty cho nên cho cô quá giang đi cùng.

Đúng lúc này, ở nhà họ Lâm, luật sư của Sở Trạch Hiên mang theo giấy thuận ly hôn đến, đặt ở trên mặt bàn để Lâm Mộng Di đang ngồi ở trên ghế sô pha ký tên.

Đã gần một tiếng đồng hồ trôi qua, Lâm Mộng Di vẫn chưa ký tên, điều này khiến luật sư có chút đau đầu nhìn cô ta.

“Cô Lâm, cô đừng lãng phí thời gian nữa. Ngài Sở nói rằng hôm nay chắc chắn cô phải ký tên.”

“Nếu tôi không ký thì sao?” Lâm Mộng Di nâng lên một đôi mắt đỏ hoe hỏi.

“Ngài Sở nói nếu như cô không ký thì toàn bộ quần áo và trang sức đứng tên cô đều sẽ bị thu hồi đi, cho dù một xu thì cô cũng không có.”

“Không thể được, ngay từ đầu thì những thứ đó vốn thuộc về tôi rồi.”

“Toàn bộ đồ đạc đều được mua bằng tiền của ngài Sở.”

“Sở Trạch Hiên, anh ta là đồ khốn nạn, không phải là người nữa.” Lâm Mộng Di tức giận tới mức mắng chửi.

“Cô Lâm, cô nên ký tên đi! Dù sao thì sớm muộn gì cô cũng phải ký mà thôi. Cho dù cô có trì hoãn việc ký tên này thì cũng giống như lãng phí thời gian của bản thân cô thôi.” Luật sư khuyên nhủ.

Thiệu Thu ở bên cạnh nhìn con gái: “Mộng Di, ký đi! Chúng ta cũng đừng cầu bọn họ nữa.”

Lâm Mộng Di cắn môi, bước tới, trông thấy bản thỏa thuận kia khiến cô ta chỉ muốn xé nó thành trăm mảnh.

Tuy nhiên, cô ta không còn sự chọn nào khác. Cô ta đã cầm bút lên rồi trực tiếp ký vào đó, cũng giống như tự tay chặt đứt con đường mang đến sự vinh hoa phú quý cho bản thân.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play