– Cô…

Tô Lạc Lạc nói xong nhìn người đàn ông đẹp trai từ thư phòng đi tới cảnh cáo:

– Long Dạ Tước, nếu bọn trẻ có gì sơ xuất, tôi thành quỷ cũng không buông tha anh.

Long Dạ Tước sắc mặt hung ác nham hiểm nhìn cô

– Cô cứ lo cho mình đi, học thế nào làm người, làm thế nào làm một người mẹ tốt đi.

Tô Lạc Lạc hừ một tiéng

– Không cần anh phải dạy.

Sắc mặt người đàn ông trầm xuống, chết tiệt, cô gái này sao không nói được vậy?

– Dạ Tước, anh tha thứ cho cô ấy đi. Cũng bởi vì từ nhỏ cô ấy không có ba bên cạnh, mẹ lại mất sớm không có giáo dục cũng có nguyên do.

Tô Vũ Phỉ vẻ mặt tốt bụng khuyên nhủ.

Lúc này Tô Lạc Lạc thực sự hận không thể giết chết Tô Vũ Phỉ. Cô ta nói cô thì được sao còn nói đến mẹ cô.

– Cô Tô, đi thôi.

Lý tẩu đứng bên cạnh nói với cô, xe cô ấy đã chuẩn bị xong rồi.

Tô Lạc Lạc quay đầu nhìn Long Dạ Tước

– Tốt nhất anh nên chú ý bọn trẻ con.

Nói xong, cô lên xe, từ từ rời khỏi biệt thự.



Lý tẩu hỏi cô muốn đi đâu, Tô Lạc Lạc bảo cô ấy tùy ý thả mình xuống một chỗ nào đó là được.

Nhìn thấy Tô Lạc Lạc rời đi trong lòng Tô Vũ Phỉ cực kỳ sung sướng. Cô ta lập tức đứng dậy đong đưa eo đi đến trước mặt Long Dạ Tước, kéo tay anh nói

– Dạ Tước, anh đừng lo lắng, em sẽ ở lại chăm sóc bọn trẻ. Em sẽ cố gắng chăm sóc bọn chúng, dạy dỗ chúng.

Ánh mắt Long Dạ Tước thản nhiên nhìn cô ta một cái:

– Bọn nhỏ hiện giờ sợ người lạ, tạm thời không cần em chăm sóc. Em về đi.

Tô Vũ Phỉ sắc mặt hơi thay đổi:

– Cái gì, anh bảo em về? Em không muốn đi, em cũng không đi, em sẽ ở đây với anh và bọn trẻ.

Long Dạ Tước không kiên nhẫn nhìn thẳng cô nói:

– Vì sao em không nói trước cho tôi một tiếng đã đến đây?

– Em… em chỉ muốn đến gặp bọn trẻ, không nghĩ Tô Lạc Lạc hận em như vậy.

– Vì sao hận em chẳng lẽ em không rõ sao? Đêm năm đó rốt cuộc xảy ra chuyện gì không phải em nên cho tôi một lời giải thích sao?

Long Dạ Tước lạnh lùng rút tay ra. Anh bước đến sô pha ánh mắt dò hỏi

Dưới ánh mắt của Long Dạ Tước Tô Vũ Phỉ hơi bối rối nhưng tất nhiên cô ta vẫn dùng cách nói ở nhà họ Long để giải thích:

– Dạ Tước, anh không nhớ sao? Đêm đó em cũng uống rất nhiều rượu, em đã ngủ ở sô pha trong phòng nghỉ.

– Sau đó?

– Sau đó thẻ phòng phụ trong túi em không thấy.



– Bị Tô Lạc Lạc lấy đi?

– Khoảng ba giờ sáng em quay trở lại phòng anh, lúc ấy thấy Tô Lạc Lạc đang vội vàng ra khỏi phòng anh, quấn áo không chỉnh tề…

Nói xong Tô Vũ Phỉ lập tức che miệng khóc thút thít.

– Hiện giờ ngay cả con anh cô ta đã sinh ra, đêm đó xảy ra việc gì căn bản không cần đoán.

Nói xong Tô Vũ Phỉ lập tức làm bộ lo lắng, nói:

– Nhưng anh yên tâm, em sẽ không để ý, em sẽ không để ý đêm đó xảy ra chuyện gì, em vẫn yêu anh.

Long Dạ Tước nheo mắt nhìn Tô Vũ Phỉ nói anh tiếp tục hỏi:

– Lúc ấy Tô Lạc Lạc có đòi tiền nhà họ Tô không?

– Tiền? Cho dù cô ấy không cần ba cũng sẽ cho cô ấy.

Tô Vũ Phỉ nói tốt cho ba mình.

Long Dạ Tước trầm tư vài giây

– Em cho rằng vì sao Tô Lạc Lạc lại làm như vậy?

– Em không biết… có lẽ là do ba ba lúc đó không chịu đưa tiền để chữa bệnh cho mẹ cô ấy.

– Sao lại không đưa tiền?

– Bác sĩ đã nói không thể cứu, cứu cũng là tra tấn người bệnh. Nhưng Tô Lạc Lạc lại không hiểu cho là ba em không chịu đưa tiền nên hận ba em, cũng hận cả nhà em.

Chuyện xảy ra đối với Tô Lạc Lạc, nếu cô ta không nói, đến giờ chỉ có nhà họ Tô nói. Chẳng lẽ thực sự vì Tô Vĩ Khâm không cứu mẹ cô ấy?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play