Lâm Thiển Hạ đặt điện thoại xuống, trong đầu cô hiện lên cảnh tượng bốn
năm trước, cô tuyệt vọng ở bên ngoài hôn lễ, cố gắng giành lại hôn lễ
của chính mình. Trong một giây đó, những người đó lạnh lùng như thế nào, còn Lâm Mộng Di thì lại kiêu ngạo đến mức nào, dáng vẻ của Sở Trạch
Hiên cô cũng đã mơ hồ không nhớ rõ.
Chỉ nhớ rõ ánh nhìn cuối cùng của anh ta, giống như xem cô là rác rưởi, cản đường anh ta.
Bây giờ, cuộc hôn nhân của Sở Trạch Hiên và Lâm Mộng Di sắp kết thúc, cô
thậm chí còn không có ý định cười trên nỗi đau của người khác, chỉ cảm
thấy người đang làm, trời đang nhìn. Vào một ngày nào, bạn dùng cách gì
để chiếm được vật đó thì sẽ mất đi theo đúng cách đó.
Lâm Mộng Di đáng bị như vậy, cô sẽ không thông cảm cho cô ta.
Nhưng ba của cô cần giúp, cô không thể không giúp. Chỉ là cô không biết nên
mở miệng như thế nào để đề cập chuyện này với Quyền Quân Lâm. Bởi vì cô
biết khi cô nhắc đến thì anh sẽ làm tất cả mọi cách để chiếu cố công ty
của ba cô.
Anh là dân kinh doanh, nếu vì cô mà bật đèn xanh cho
công ty của ba cô, nếu như có chuyện gì xảy ra thì không phải tổn hại
đến lợi ích của anh sao?
Ba giờ rưỡi chiều, Quyền Quân Lâm từ công ty trở về, vì anh đã đồng ý buổi chiều sẽ đi đón con gái cùng cô.
Quyền Quân Lâm về sớm hơn nửa tiếng. Lúc anh trở về, Lâm Thiển Hạ đang ngồi
trên sô pha suy nghĩ điều gì đó, anh nhìn thoáng qua đã biết là cô đang
có tâm sự.
“Thiển Hạ, có chuyện gì vậy?” Quyền Quân Lâm lo lắng nhìn cô.
Lâm Thiển Hạ nhìn anh trở về, đứng dậy hỏi: “Làm xong việc ở công ty rồi à?”
“Ừ! Xong rồi, chúng ta cùng đi đón cục cưng đi!” Quyền Quân Lâm bây giờ chỉ muốn cưng chiều con gái hết mực, ngay cả cách xưng hô cũng đổi thành
cục cưng.
Vì đây chính là bảo bối của anh,
Lâm Thiển Hạ
nhìn lướt qua thời gian, vẫn còn nửa giờ nữa, cô do dự nhưng vẫn nói:
“Có chuyện này em muốn nói với anh. Em hy vọng anh không cần vì mối quan hệ với em mà làm chuyện này, hãy làm theo phán đoán của mình.”
Quyền Quân Lâm khẽ giật mình: “Có chuyện gì vậy?”
“Em nhận được cuộc gọi từ ba em cách đây không lâu. Công ty của ông ấy là
một nhà máy gia công kim cương. Ban đầu, ông ta nhận đơn đặt hàng từ Sở
Trạch Hiên. Bây giờ, Sở Trạch Hiên và em gái Lâm Mộng Di của em đang gặp khủng hoảng trong mối quan hệ. Nên anh ta đã cắt đứt đơn đặt hàng với
ông ấy. Có lẽ ba em đọc được tin tức trên mạng và đã biết về mối quan hệ của em với anh. Ông ấy muốn em giới thiệu để hai người gặp mặt.” Lâm
Thiển Hạ nói trong một hơi.
Quyền Quân Lâm nghe xong, khóe miệng cong lên một nụ cười: “Thật à? Vậy được, để anh sắp xếp thời gian hẹn bác trai đi ăn tối.”
Lâm Thiên Hạ hơi giật mình, nhìn dáng vẻ của anh không có chút khó khăn gì, cô vội vàng nói: “Anh đừng quyết định tuỳ tiện chỉ vì mối quan hệ với
em. Anh nên cân nhắc lợi ích của công ty mình đã!”
Quyền Quân Lâm không quan tâm: “Theo lý mà nói thì anh nên gặp ba em một lần, chắc hẳn ông ấy còn chưa biết anh là ba của Nhan Nhan!”
“Em chưa có cơ hội nói cho ông ấy biết.” Lâm Thiển Hạ lắc đầu.
“Nhan Nhan gọi ông ấy một tiếng ông ngoại, thì ở trong lòng anh, ông ấy cũng
là một người thân. Chuyện này anh nhất định phải giúp.” Quyền Quân Lâm
cực kì sảng khoái nói.
“Tuy nhiên, công ty của ba em không phải
là một nhà máy gia công có quy mô lớn. Em không biết liệu anh có thể đặt hàng hay không và nó có thể không đáp ứng được các tiêu chuẩn mà công
ty của anh yêu cầu.”
“Chuyện này không có vấn đề gì, anh có thể
giải quyết thay cho ông ấy.” Quyền Quân Lâm cười an ủi: “Thôi thì chọn
tối nay đi! Chúng ta mang theo cục cưng đến mời ông ấy đi ăn tối.”
Lần này, Lâm Thiển Hạ giật nảy mình, nhanh như vậy sao? Tuy nhiên, giọng điệu của ba cô qua điện thoại dường như rất lo lắng.
“Anh có tiện không?” Lâm Thiển Hạ hỏi.
“Cực kì thuận tiện. Bây giờ em gọi điện thoại cho ba em hẹn giờ đi, anh đi đặt nhà hàng, sau đó thì mời ông ấy đến.”
“Vậy được.” Lâm Thiển Hạ gật đầu, trong mắt cô còn có một tia cảm kích.
Để giành được đơn hàng của Sở Trạch Hiên, cho dù ba của cô đã hy sinh lễ
cưới của cô. Nhưng cô là một đứa con gái, cô cũng không thể hận ông ta
được.
Những năm gần đây, quan hệ giữa ba con họ cũng rất căng thẳng, cô cũng không nghĩ rằng nó sẽ trở nên như thế này.
Tuy nhiên, cô thực sự không muốn tha thứ cho mẹ con Thiệu Thu và cô cũng không muốn sau này gặp mặt nhau.
Lâm Thiển Hạ gọi vào điện thoại của ba cô và đi đến một bên hướng ra ngoài hành lang.
“Ba nghe, Thiển Hạ.” Ở đầu dây bên kia, Lâm Bằng hiển nhiên rất hài lòng khi nhận được cuộc gọi của cô.
“Ba, con có hẹn với anh Quyền rồi, anh ấy đồng ý gặp ba. Tối nay chúng ta cùng nhau ăn tối.” Lâm Thiển Hạ nói.
Lâm Bằng nghe xong vui mừng khôn xiết: “Thật sao? Cậu ta thật sự đồng ý gặp ba? Con có nhắc về chuyện công ty với cậu ta không?”
“Có ạ.”
“Vậy cậu ta có nói gì không?” Lâm Bằng thăm dò rất cẩn thận, dù sao nếu lấy
năng lực cạnh tranh của công ty ông ta ra so thì cũng có chênh lệch về
thực lực một chút.
“Gặp mặt rồi nói sau! Ba, ba đừng lo lắng.”
Lâm Thiển Hạ an ủi, loại chuyện này vẫn nên để Quyền Quân Lâm và ba cô
nói chuyện với nhau thì phù hợp hơn cả.
Sau khi đi đón nhóc con, Quyền Quân Lâm đặt một nhà hàng cao cấp và Lâm Thiển Hạ đã gửi địa chỉ.
Lâm Bằng cũng đang ở công ty và chuẩn bị xuất phát. Lúc này điện thoại di
động của ông ta đổ chuông, ông ta cầm lên xem thử thì ra là vợ của ông
ta gọi.
“Tôi nghe!”
“Bằng à, tối nay ông có về nhà ăn cơm không? Tôi có chuẩn bị món mà ông thích.”
“Tối nay có tiệc, tôi không về.”
“Ăn cơm với ai thế!”
“Với Thiển Hạ, và một khách hàng lớn nữa, bà đừng chờ tôi.” Giọng điệu của Lâm Bằng không giấu được niềm tự hào về Lâm Thiển Hạ.
Quả nhiên, Thiệu Thu ngay lập tức nói với một giọng điệu chua chát: “Ồ! Cô ta rất
có năng lực và cô ta đã thu hút khách hàng cho ông nữa!”
“Thiển
Hạ giới thiệu không phải những khách hàng nhỏ bình thường mà là những
khách hàng rất lớn. Nếu chúng ta có thể giành được khách hàng này, công
ty chúng ta sẽ không phải lo lắng về việc mất đơn hàng trong tương lai.” Lâm Bằng vui mừng nói.
Trong lòng Thiệu Thu rất không vui, từ
trước đến nay bà ta luôn coi con gái mình là bảo bối, Lâm Thiển Hạ là
một cọng cỏ. Hiện giờ, cây cỏ này còn được chồng bà ta yêu thích như
vậy, sao bà ta có thể vui vẻ được.
“À, vậy về sớm một chút.” Thiệu Thu đành phải nói như vậy, cúp điện thoại.
Lâm Bằng cầm lấy cặp tài liệu đi thẳng đến địa chỉ mà Lâm Thiển Hạ gửi đến, trong lòng vẫn hơi khẩn trương. Dù sao cũng là Quyền Quân Lâm, cũng
chẳng phải là loại người mà ông ta muốn là gặp được.
Lúc này, trong phòng ăn, nhóc con đang ôm cổ Quyền Quân Lâm và chơi với anh, Lâm Thiển Hạ vẫn một mực đợi ba cô đến.
Khi ba cô đến, cô không thể dối gạt được thân thế của con gái mình nữa. Nên tối nay cô sẽ nói với ba mình rằng con gái cô là con của Quyền Quân
Lâm.
Lâm Bằng đang trên đường, cũng cực kì mong mỏi giành được
đơn đặt hàng của Quyền Quân Lâm, có như vậy công ty của ông ta mới được
cứu.
Về phía Sở Trạch Hiên, ông ta không còn hi vọng nữa, hôn
nhân của con gái thứ hai cũng rơi vào khủng hoảng. Sau này cũng không
liên lạc với nhà họ Sở nữa.
Lâm Thiển Hạ nhận được cuộc gọi của ba cô, cô lập tức nói số của phòng ăn, cô mở cửa và đợi ba cô.
Lâm Bằng đi đến, thấy cô đang đợi, lập tức hỏi: “Quyền Quân Lâm ở trong à?”
Sau khi Lâm Bằng nói xong, thì nghe thấy một giọng cười trầm ấm của đàn ông và giọng nói trẻ con của một cô bé: “Ba, ôm một cái…”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT