Khi Lâm Thiển Hạ trở về nhà, dì Lưu tò mò hỏi cô đã đi đâu. Lâm Thiển Hạ trả lời một cách qua loa, nhưng cũng không dám nói là cô đã đến chăm sóc người đàn ông đó. Ban đêm, Lâm Thiển Hạ không thể ngủ được và nhóc con đang xoay tròn trong lòng cô. Dưới ánh đèn, khuôn mặt nhỏ nhắn của nhóc con giống hệt người đàn ông đó.

“Mẹ ơi, khi nào ba mới có thể ngủ chung với chúng ta? Con nhớ ba lắm!” Cô bé thì thầm dịu dàng đầy đáng yêu.

Trong lòng Lâm Thiển Hạ như bị kéo căng ra, con gái của cô chỉ còn nhỏ, nếu con bé lớn lên thêm một chút chắc chắn sẽ cần một người ba. Chẳng lẽ cô có thể buông bỏ mọi thành kiến mà chấp nhận người đàn ông này sao?

Lâm Thiển Hạ cúi đầu, nhìn vào đôi mắt to đen láy của con gái, buột miệng trả lời: “Được, vậy thỉnh thoảng, mẹ sẽ dẫn con đi gặp chú ấy.”

“Mẹ ơi, mẹ cãi nhau với ba à!” Nhóc con nhạy cảm hỏi.

Lâm Thiển Hạ thật sự không muốn cảm xúc của mình ảnh hưởng đến con gái, nhưng nhóc con không phải người không hiểu chuyện, trái tim nhỏ của cô bé thậm chí còn cảm nhận được giữa cô ấy và Quyền Quân Lâm có gì đó không ổn sao?

“Không! Chỉ là chú ấy rất bận.” Lâm Thiển Hạ dỗ dành con gái.

“Con muốn gặp ba! Ngày mai con có thể gặp ba được không?” Cô bé mong đợi được gặp ba ngày càng nhiều hơn.

Trong lòng Lâm Thiển Hạ nghĩ, người đàn ông này đã uống thuốc, cô không biết đêm nay anh có hạ sốt được hay không?

“Được rồi, vậy con ngủ sớm đi. Sáng mai chúng ta cùng đến gặp chú ấy!” Lâm Thiên Hạ xoa xoa đầu nhỏ của con gái, an ủi.

“Thật à! Mẹ, mẹ không được nói dối con!”

“Không nói dối con đâu.” Lâm Thiển Hạ mím môi cười.

Nhìn con gái dần chìm vào giấc mộng, cô xoay tới xoay lui cũng không ngủ được, trong đầu cô hiện lên hình dáng của Quyền Quân Lâm đứng trong mưa hôm nay.

Tại sao anh lại làm như vậy? Anh thật sự không nỡ xa con gái sao? Hay là…

Hay là vẫn còn có chút tình cảm với cô? Là sự áy náy? Hay là muốn nhận được sự tha thứ của cô?

Lâm Thiển Hạ nhắm mắt lại, trong đầu cô hiện lên cảnh tượng lần đầu tiên nhìn thấy anh. Tuy không biết con gái là của mình nhưng anh đã chăm sóc con gái cẩn thận trong hai ngày, đồng thời cũng chủ động liên lạc với cô. Điều này cho thấy tấm lòng của người đàn ông này rất tốt.

Trong thời gian sau đó, anh tiếp cận cô từng chút một, để cô từ cô gái thứ n thành cô gái duy nhất. Tất cả những điều này đều là công lao của anh.

Trong cuộc sống bình thường, anh cũng hết lòng chăm sóc cô. Khi anh không biết thân thế của con gái cô thì anh đã xem con gái của cô như ruột thịt, dù thế nào đi nữa cũng có thể chứng minh được một chuyện người đàn ông này là một người tốt.

Vì vậy, chuyện bốn năm trước có thể được xem như là do hiểu lầm, anh say rượu đi nhầm phòng, đêm đó cô cũng bị bỏ thuốc.



Ngay cả khi anh không bước vào phòng của cô thì đó cũng sẽ là một người đàn ông khác, vì vậy số phận đêm đó cô cũng phải cam chịu mà thôi.

So với những người đàn ông khác, nếu là anh thì trong lòng cô cảm thấy tốt hơn.

Lâm Thiển Hạ suy nghĩ rất nhiều và mơ màng chìm vào giấc ngủ.

Nhưng cô lại gặp phải một cơn ác mộng khác, trong giấc mơ Quyền Quân Lâm được đưa đến bệnh viện một cách gấp gáp và ở trong tình trạng nguy hiểm. Lâm Thiển Hạ bị đánh thức bởi giấc mơ này.

Cô liếc nhìn đồng hồ, bảy giờ sáng, cô toát mồ hôi lạnh, nhóc con bên cạnh vừa dễ thương lại ấm áp như một chú mèo con.

Lâm Thiển Hạ đứng dậy mặc quần áo, đứng trước cửa sổ kiểu Pháp nhìn về biệt thự của Quyền Quân Lâm. Cô vẫn muốn gặp anh nhưng không biết bây giờ anh đi như thế nào.

Lâm Thiển Hạ đánh thức con gái của cô dậy, mỗi buổi sáng nhóc con luôn nằm ì. Khi nghe cô nói đi thăm ba thì nhóc con đã nhanh chóng lật người ngồi dậy.

Lâm Thiển Hạ nhìn sự nhớ nhung của con gái mình dành cho Quyền Quân Lâm, cô nghĩ có lẽ là mình đã làm đúng.

Ít nhất cô không thể can thiệp vào quyền sống chung của Quyền Quân Lâm và con gái, về mối quan hệ giữa họ, cô không nghĩ đến.

Lâm Thiển Hạ bế con gái đến trước cửa nhà Quyền Quân Lâm, thay vì yêu cầu anh mở cửa, cô lại ấn vào khóa vân tay, không ngờ vân tay của cô lại có thể mở cửa nhà anh.

Lâm Thiển Hạ bước vào vườn, và nhóc con đã nhảy xuống khỏi vòng tay cô một cách hào hứng.

Suốt quãng đường, cô bé vui mừng nhảy cẫng lên: “Ba ơi, ba ơi…”

Quyền Quân Lâm đang nằm trên giường nghỉ ngơi, anh vẫn còn sốt nhẹ, nhưng cũng không quá buồn ngủ. Anh bất ngờ khi nghe thấy tiếng gọi của con gái, anh còn nghĩ rằng mình đang nằm mơ.

Tuy nhiên, anh nghe thấy một giọng nói lanh lảnh đang thét lên trong sân vườn ở tầng dưới: “Ba ơi, ba ơi…”

Quyền Quân Lâm ngay lập tức vén chăn bước ra khỏi giường, anh bước ra ban công và nhìn thấy nhóc con ở dưới nhà đang ngửa đầu nhìn lên lầu.

Khuôn mặt anh thoáng hiện vẻ ngạc nhiên và tất nhiên anh cũng nhìn thấy người phụ nữ đứng bên cạnh đứa trẻ.

Quyền Quân Lâm nhanh chóng bước xuống cầu thang trong bộ đồ ngủ, nhóc con đáng yêu đang gọi anh trong sảnh chính: “Ba ơi, ba ơi …”

Quá thân thiết và tình cảm.

Quyền Quân Lâm rất nhớ con gái của mình, ôm cô bé vào lòng: “Sao Nhan Nhan lại ở đây?”

“Mẹ đưa con đến đây.”



Lâm Thiển Hạ bí mật nhìn khuôn mặt của người đàn ông và cô không biết liệu anh có phát sốt hay không.

Quyền Quân Lâm không muốn cô lo lắng quá, chủ động nói: “Không sốt, đừng lo lắng cho anh.”

“Tôi không lo lắng cho anh.” Lâm Thiển Hạ không muốn thừa nhận điều này.

Tuy nhiên, trong lòng người đàn ông biết điều đó, dù thế nào đi nữa, trái tim anh vẫn cảm động.

Người phụ nữ nói rằng cô không quan tâm, nhưng thực ra cô ấy vẫn quan tâm.

“Ba ơi, con đến chơi nhà ba được không?”

“Đương nhiên là được.” Quyền Quân Lâm nói xong, liền hỏi Lâm Thiển Hạ: ​​“Ăn sáng chưa?

“Vẫn chưa.” Lâm Thiển Hạ trả lời.

“Được rồi, thay quần áo xong chúng ta đi ăn cơm đi.” Quyền Quân Lâm nói xong liền đặt con gái xuống.

“Con muốn cùng ba đi thay quần áo.” Nhóc con nhảy cẫng lên thích thú.

Khuôn mặt xinh đẹp của Lâm Thiển Hạ trở nên nóng bừng, cô ấy nhanh chóng dừng lại và nói: “Không được, xấu hổ lắm.”

Nhóc con còn quá nhỏ để hiểu điều gì, chỉ là cô bé có hơi đau lòng.

Quyền Quân Lâm cười ngồi xổm xuống: “Nhan Nhan đợi ba một lát, ba sẽ xuống ngay.”

Sau đó, Quyền Quân Lâm vội vã lên lầu, nhanh chóng tắm rửa thay quần áo, không mặc vest như mọi khi.

Anh mặc một chiếc áo phông màu xám và quần tây bằng vải lanh, trông rất giản dị.

Anh bế con gái và nói với Lâm Thiển Hạ: ​​”Đi thôi!”

Lâm Thiển Hạ theo anh ra ngoài, mặc dù cô im lặng nhưng trong lòng Quyền Quân Lâm hiểu rằng người phụ nữ này đang bắt đầu tha thứ cho anh.

Chỉ cần cô tha thứ cho anh thì anh sẽ thấy vui vẻ, còn về phần bao lâu thì anh sẽ chờ.

Lâm Thiển Hạ lên xe cùng với nhóc đi ăn sáng gần đó, cô nhìn ra ngoài cửa sổ nghe con gái nói chuyện với Quyền Quân Lâm, không hiểu sao cô lại nghĩ rằng ghét một người còn mệt mỏi hơn tha thứ cho một người.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play