Tô Lạc Lạc nghiến răng, cả người run lên nhìn thấy Tô Vũ Phỉ độc ác tố
cáo, lại nhìn tay Long Dạ Tước vẫn đang nắm tay cô ta, cô chợt nhận ra
bọn họ chính là một đôi. Cô sao có thể phản bác lại, người đàn ông này
che chở vị hôn thê của mình, cô chỉ cười mỉa mai một tiếng:
– Đúng vậy, tôi đã làm, Tô Vũ Phỉ, cô nghe rõ cho tôi, tôi tuyệt đối không giao con tôi cho một người độc ác như cô nuôi nấng.
Tô Vũ Phỉ tức giận chỉ vào cô nói
– Hiện giờ là cô độc ác hay tôi độc ác? Cô còn dám đánh người, ai biết người phụ nữ như cô có tư cách làm mẹ bọn trẻ hay không?
Tô Lạc Lạc không nghĩ còn bị cô ta cắn ngược trở lại. Long Dạ Tước hơi nhăn mày, trầm giọng hỏi Tô Lạc Lạc
– Cô thật sự đánh người?
Tô Vũ Phỉ vội vàng giành trả lời trước
– Dạ Tước, thật sự là cô ta đánh, anh xem năm ngón tay trên mặt em chính là của cô ta.
Tô Lạc Lạc thầm nghĩ, người đàn ông này định làm chủ cho cô ta dạy cho cô một bài học sao?
– Đánh thì sao? Không đánh thì sao?
Tô Lạc Lạc hừ một tiếng.
Sắc mặt Long Dạ Tước âm trầm vài phần, anh buông tay Tô Vũ Phỉ bắt lấy tay
cô. Tô Lạc Lạc lập tức ghê tởm lùi lại phía sau vài bước:
– Anh đừng động vào tôi.
Sắc mặt Long Dạ Tước nháy mắt tối sầm đến cực điểm. Người phụ nữ này đánh
người trước còn không nhận sai còn dám ghét bỏ anh ta đụng vào?
– Tô Lạc Lạc!
Long Dạ Tước buồn bực khẽ quát một tiếng.
Nhưng không nghĩ hai đứa trẻ trốn ở bên cạnh bị tiếng khóc của Tô Vũ Phỉ làm
cho giật mình, vốn muốn xem xảy ra chuyện gì nhưng lại thấy ba quát mẹ
mình bọn chúng đã hoảng sợ.
Tô Tiểu Sâm chạy đến trước em gái,
cậu ta trực tiếp chạy đến trước mặt Tô Lạc Lạc giang cánh tay nhỏ trừng
mắt nhìn người đàn ông:
– Không được tổn thương mẹ tôi.
– Ba đừng mắng mẹ.
Tô Tiểu Hinh cũng chạy tới hai khôn mặt nhỏ tức giận ngẩng đầu nhìn Long Dạ Tước.
Long Dạ Tước thầm giật mình nhưng anh ta tuyệt đối không cho phép mẹ của bọn trẻ con là một người đánh người mà mặt không đổi sắc. Anh cần có một
người phụ nữ giáo dục tốt cho con anh.
Tô Vũ Phỉ cũng có cơ hội
nhìn thấy hai đứa bé này. Vừa thấy trong lòng cô cũng lập tức đố kỵ. Tô
Lạc Lạc sao có thể sinh ra hai đứa trẻ dễ thương như vậy? Khó trách Long Dạ Tước để cô đến đây sống.
Mà lúc này cô đang chờ xem trò hay.
Cô đã theo Long Dạ Tước 5 năm còn không hiểu rõ tính tình của anh sao?
Hiện giờ anh rất tức giận.
Tiếp theo Tô Lạc Lạc sẽ thừa nhận sự tức giận của anh, cô chờ xem anh sẽ trừng phạt Tô Lạc Lạc như thế nào.
– Hai đứa quay lại phòng khách đi, đây không phải chỗ của bọn con.
Long Dạ Tước nghiêm khắc ra lệnh cho hai đứa trẻ.
Mặc dù hai đứa trẻ đang bảo vệ cô nhưng anh cũng không thể để cô tùy hứng
không hối lỗi như vậy. Sau này cô gái như cô dạy dỗ bọn trẻ nên anh mới
lo lắng.
– Không cần, con không đi.
Tô Tiểu Sâm thở phì phì nói mặc kệ mẹ làm gì bọn họ đều tin tưởng mẹ không sai.
Đây là sự tin tưởng và bảo vệ của con đối với mẹ.
– Mẹ các con đánh người, hiện giờ không nhận sai, hai đứa vẫn muốn bảo vệ?
Long Dạ Tước bắt đầu nhắc nhở con.
Tô Tiểu Hinh lập tức lớn tiếng nói:
– Mẹ sẽ không đánh người.
Tô Vũ Phỉ lập tức nhìn bọn trẻ dịu dàng nói:
– Mẹ bọn con vừa đánh dì, hiện giờ cô ấy không chịu nhận sai.
Tô Tiểu Sâm lập tức trừng mắt nhìn cô ta:
– Mẹ tôi không tùy tiện đánh người, chắc chắn cô đã làm gì sai khiến mẹ tôi tức giận.
– Đúng, mẹ tôi sẽ loạn đánh người.
Tô Tiểu Hinh ưỡn ngực thẳng lưng rất chắc chắn.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT