Nói xong cô giao con gái cho anh, đỏ mặt cười nói:
– Cho cô bé ngủ sớm một chút.
– Ba, chúng ta vào phòng ngủ đi.
Tô Tiểu Hinh nắm tay anh đi về phía phòng ngủ chính.
– Được.
Long Dạ Tước nhìn theo bóng con gái vào phòng ánh mắt tối sầm lại.
Ngay khi Tô Tiểu Hinh bước vào phòng của ba nóng lòng leo lên chiếc giường
lớn màu xám, nhảy lên nhảy xuống khiến Long Dạ Tước lo lắng dặn dò:
– Cẩn thận một chút đừng để bị ngã.
Tô Tiểu Hinh ngoan ngoãn ngồi xuống, bàn tay nhỏ bé cố gắng kéo chăn lên,
chọn vị trí giữa giường nằm vào, chiếc đầu nhỏ bé gối lên gối đầu. Dưới
ánh đèn ngủ mờ nhạt cô chớp chớp ánh mắt to như sao rất đẹp.
Long Dạ Tước bình thường thích ngủ khỏa thân, nhưng có con gái anh mặc áo
phông và quần dài lên giương. Anh nghiêng người nằm xuống, cô bé lập tức nằm sát lại, khuôn mặt bầu bĩnh dán lên cằm, cánh tay nhỏ bé vươn ra ôm cổ anh ngủ.
Trong lòng Long Dạ Tước lúc này đều là ấm áp. Anh
chưa từng cảm nhận cảm giác này. Một đứa bé ỷ lại anh, cần anh đang nằm
trong lòng ngực anh. Thân thể cô bé mềm mại, thơm thơm.
Tô Tiểu
Hinh hôm nay rất mệt, vừa đặt tay lên mặt ba liền ngủ thiếp đi. Cô bé có một thói quen nhỏ đó là khi ngủ thích ôm cổ hoặc đặt tay lên mặt người
khác, cô không thích ngủ một mình.
Long Dạ Tước cũng thử để cô ở
bên cạnh, sợ cô ngủ như vậy không thoải mái. Nhưng anh vừa kéo tay của
cô bé ra lập tức cánh tay nhỏ bé đang mơ màng ngủ của cô đã sờ lên mặt
anh, khuôn mặt nhỏ cũng dán sát vào mặt anh sau đó mới an tâm ngủ tiếp.
Cô bé con đã ngủ nhưng Long Dạ Tước lại không ngủ được. Không nói đến thói quen của cô bé, riêng chuyện xảy ra ngày hôm nay đều làm anh giống như
đang mơ.
Trong căn biệt thự xa hoa này không chỉ có một mình anh, mà còn có hai đứa con của anh, còn có một cô gái xa lạ.
Anh bắt đầu cẩn thận nghĩ lại chuyện 5 năm trước. Anh đã có đáp án. Người
nhà họ Tô muốn cô tặng đêm đầu tiên cho anh, sau đó, chờ khi anh tỉnh
lại thấy vết máu đỏ sẫm trên giường, nghĩ rằng mình đã cướp đi đêm đầu
tiên của Tô Vũ Phỉ.
Mặc dù trong tay anh không cầm mặt dây truyền của Tô Lạc Lạc thì Long Dạ Tước cũng không phải hàm hồ như vậy. Cảm
giác của anh đối với hơi thở mẫn cảm hơn người thường. Mùi hương trên
người Tô Vũ Phỉ cùng với người con gái triền miên đêm qua với anh căn
bản là hai người khác nhau.
Nhà họ Tô mất nhiều công sức như vậy
đúng là cao minh. Dùng con gái riêng thay thế cho đêm đầu tiên của cô
chủ nhà họ Tô. Giữa bọn họ chắc chắn có giao dịch nào đó. Có lẽ nhà họ
Tô cho Tô Lạc Lạc một số tiền, hoặc là ưu đãi gì đó.
Hôm nay anh
nghe mẹ anh nói thì nhà họ Tô đã đổ hết trách nhiệm đêm 5 năm trước đó
cho Tô Lạc Lạc, diễn một vở diễn trước mặt bà và ba mẹ anh.
Tô Lạc Lạc trở thành vai diễn xấu hổ.
Lúc này một đôi tay bé nhỏ đang ôm hai má anh, Long Dạ Tước nghiêng đầu hôn lên trán con gái, đáy mắt hiện lên chút lạnh lùng.
Mặc kệ Tô Lạc Lạc là ai, hiện giờ vai diễn của cô chính là mẹ của con anh.
Như vậy anh tuyệt đối không cho phép bất kỳ ai nói xấu, xỉ nhục cô.
Ba giờ sáng.
Long Dạ Tước cũng dần dần quen với đôi tay nhỏ luôn sờ loạn trên mặt mình,
anh buồn ngủ. Hôm qua anh đã xem tài liệu cả đêm, sáng sớm hôm nay lại
bị người nhà gọi đi chuẩn bị lễ đính hôn, anh thật sự mệt mỏi.
Ngay lúc Long Dạ Tước ôm con gái tiến vào giấc mông, đột nhiên chỗ thắt lưng anh…
Có một sự ẩm ướt xuất hiện!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT