“Được rồi, đừng nhắc đến cô ta nữa, đi ngủ thôi! Anh mệt rồi.” Sở Trạch Hiên nằm tiếp, nhắm mắt thật sự muốn ngủ.
Nhưng, Sở Trạch Hiên dù nhắm mắt, trong đầu vẫn nhớ đến bài báo đó lúc nãy,
anh tin bài báo đó chỉ là có người rắp tâm tranh giành với Lâm Thiển Hạ, cô ấy tuyệt đối không phải là loại người vì lợi ích mà bán đứng mình.
Bởi vì có một lần, anh tận mắt nhìn thấy Lâm Thiển Hạ từ chối một người đàn ông ở trước cửa của một KTV. Người đàn ông đó còn rất tức giận lôi kéo
cô ấy không để cho cô đi, vả lại đe dọa đến vai diễn của cô. Nếu cô dám
đi, thì vai diễn sẽ lập tức đổi người.
Lâm Thiển Hạ hình như
không chút nghĩ ngợi, cũng không ngờ quay đầu rời đi, người bỏ vốn đầu
tư kia tức mắng cô không hiểu biết, không thú vị.
Vừa đúng lúc,
anh đứng cách đó không xa để quan sát, anh nhìn thấy hình ảnh quật cường và mạnh mẽ của Lâm Thiển Hạ, cũng nhìn thấy bộ dạng của cô ngày hôm đó.
Bốn năm trước, cô là một đóa tiểu bạch hoa thanh khiết, đơn thuần không
biết gì. Nhưng bây giờ, cô dường như trở thành một đóa hoa cúc dại quyến rũ lòng người, toát ra bản chất hoang dã mà nam nhân khó thuần phục.
Tối hôm đó anh ta về nhà trong cơn say, không thể hiểu được trong đầu anh
ta cứ nghĩ đến cô ấy, ngay cả tối đó khi anh ta chung phòng với vợ. thế
mà anh ta tưởng tượng Lâm Mộng Di thành Lâm Thiển Hạ.
Đương nhiên, anh ta say có hơi quá, cũng không ngờ anh ta sẽ gọi tên Lâm Thiển Hạ trong lúc đó.
Sở Trạch Hiên đang nhớ lại một số chuyện trong đầu. Đột nhiên anh ta nảy
ra ý có nên giúp Lâm Thiển Hạ hay không? Mặc dù ông nội đã mất rồi,
nhưng hồi ấy ông đối xử với cô ấy vẫn hơi tốt một chút.
Tâm trạng của con người sẽ thay đổi và trưởng thành theo thời gian. Bây giờ, tâm
trạng của anh lúc hai mươi tư tuổi với anh của lúc hai mươi tám tuổi đã
hoàn toàn thay đổi rồi.
Bây giờ cái gì anh cũng có rồi, đương nhiên cũng bắt đầu đắp nặn một số thứ trên tinh thần.
Anh ta không hy vọng bản thân có vết nhơ trong cuộc đời, nhưng năm đó mọi
thứ anh làm với Lâm Thiển Hạ đều trở thành một vết nhơ lớn trong cuộc
đời của anh.
Nếu như nói anh còn có thể cứu vãn được, cũng có thể không có trở ngại gì trong lương tâm.
“Chồng ơi…” Vốn dĩ Lâm Mộng Di phía sau không muốn để anh ta đi ngủ, gần đây cô thèm muốn rồi.
“Ngủ đi! Anh mệt rồi.” Sở Trạch Hiên lấy bàn tay lộn xộn của cô ta trên eo anh ra, lộ vẻ cự tuyệt.
Lâm Mộng Di không chịu thua, vừa nghĩ vừa cuộn tới, nhưng mà Sở Trạch Hiên dứt khoát làm lơ, trực tiếp đi ngủ.
Lúc đợi Sở Mộng Di trêu ghẹo cả nửa ngày ở bên cạnh mà Sở Trạch Hiên lại đi ngủ, cô ta tức giận đến mức không ngủ được, đối mặt với người chồng ngủ say như chết, cô ta chỉ có thể lẻ loi một mình trong đêm dài.
Sáng sớm ngày thứ hai, Quyền Quân Lâm giao cho Tiểu Tô một nhiệm vụ vinh dự
nhưng khó khăn, bảo anh đi tìm chủ nhà của những căn biệt thự đó, nghĩ
cách hỏi họ có đồng ý bán biệt thự không, giá cả có dễ thương lượng
không.
Tiểu Tô quan sát tỉ mỉ một lát khoảng đất đó, hơi kinh
ngạc nói: “Sếp, biệt thự trong này thế nhưng rất nhỏ, tuyệt đối không
đạt tiêu chuẩn mà sếp muốn.”
“Không sao, chỉ cần bán cho tôi một lô là được, đến lúc tôi ở.” Quyền Quân Lâm vô cùng chắc chắn.
“Được thôi! Vậy để em đi hỏi thử.” Tiểu Tô chỉ đành đi vậy.
Quyền Quân Lâm đang ở trong quán bar, anh đưa tay tra cái tên Trình Khiết ở
trên mạng. Lập tức tra ra được tấm ảnh của cô ta, anh ta híp mắt nhìn.
Người phụ nữ, không phải lần trước gặp ở trong nhà hàng sau? Cô ta chính là nữ minh tinh tranh giành với Lâm Thiển Hạ sao?
Lúc này, Tiểu Tô gọi đến.
“Sao rồi?” Quyền Quân Lâm hỏi một câu.
“Sếp, em vừa mới nhận một cuộc hẹn, có sếp của một công ty châu báu muốn hẹn gặp anh.”
“Ồ! Là ai?”
“Là Sở Trạch Hiên, tổng giám đốc của tập đoàn Sở Thị, anh ta có một chuỗi
các cửa hàng châu báu, có thể anh ta muốn hợp tác với mình.”
Quyền Quân Lâm nghe đến Sở Trạch Hiên, lập tức nghĩ rằng anh ta là chồng của
người chị cùng cha khác mẹ, Lâm Mộng Di, cũng chính là anh rể của Lâm
Thiển Hạ.
“Nói với anh ta rằng tôi không rảnh. Không gặp.” Giọng điệu của Quyền Quân Lâm lộ ra vẻ chán chường.
“Dạ.” Tiểu Tô đáp và cúp điện thoại.
Nhưng đúng lúc này, Sở Trạch Hiên đang đợi điện thoại ở trong công ty, rất
nhanh thì nhận được điện thoại của Tiểu Tô. Vậy mà Quyền Quân Lâm lại
nói không rảnh, người của anh ta rõ ràng là ở trong thành phố này, hơn
nữa vừa mới mua một tòa nhà cao tầng, chuẩn bị chuyển trụ sở vào trong
nước.
Lẽ nào bây giờ anh ta thật sự rất bận sao? Không có thời gian gặp anh ta?
Sở Trạch Hiên rất tự tin với thực lực của bản thân, anh ta tuyệt đối sẽ
không từ bỏ việc hợp tác với Quyền Quân Lâm. Xem ra, anh ta phải thăm dò một chút sở thích của Quyền Quân Lâm, chỉ cần là những điều anh ta
thích, mới có cơ hội hợp hợp tác với họ.
Buổi sáng.
Lâm
Thiển Hạ mang con gái đi ra ngoài mua rau vừa mang khẩu trang vừa phải
mang con gái đi chơi trong công viên giải trí đến trưa.
Cô bé chơi rất vui, lúc đi còn bướng không muốn rời khỏi.
Lâm Thiển Hạ vẫn buộc phải ẵm con bé đi, con bé khóc một trận, nhưng không lâu sau thì thôi khóc.
Tính khí của đứa trẻ chính là như vậy, lúc ngoan lúc hư, nước mắt còn vương ở khóe mắt, vừa được trêu chọc một chuyện gì đó thì cười khúc khích.
Nhận được điện thoại của dì Lưu, bà ấy nhớ con bé rồi. Hôm nay, mua nhiều rau rồi cùng qua ăn cơm.
Dì Lưu và Lâm Thiển Hạ gặp nhau ở địa điểm đã hẹn, ba người cùng nhau về nhà.
Lâm Thiển Hạ ôm con gái về nhà, nhưng lúc này đã có người đang đợi cô ở lối vào tiểu khu của cô, Lâm Mộng Di đến rồi.
Tối hôm qua cô nhìn thấy thái độ của chồng, cộng thêm sau một đêm trơ trọi
khó ngủ, cô ta đem tất cả oán hận đổ lên Lâm Thiển Hạ.
Cho nên hôm nay cô ta sao có thể bỏ qua mà không đến đây tìm cô chứ?
Cô ta nhất định phải cảnh cáo Lâm Thiển Hạ, tốt nhất cách xa chồng của cô ta ra một chút.
Lâm Thiển Hạ dắt con bé, dì Lưu xách rau trong nhà kế bên đi đến.
Nhưng chính vào lúc này, một chiếc xe hơi thể thao Ferrari màu đỏ vô cùng bắt mắt đang đậu gần đó. Nhưng Lâm Thiển Hạ chỉ nhìn thoáng qua thì nhận
ra, cô biết biển số này chính là của Lâm Mộng Di.
Thần kinh của Lâm Thiển Hạ căng thẳng, cô nói với dì Lưu: “Dì Lưu, dì đưa Nhan Nhan lên trước đi, tôi sẽ lên sau.”
“Được.” Dì Lưu cũng nhận ra chiếc xe đó, bây giờ bà sợ Lâm Mộng Di, bà lập tức ẵm con bé vào thang máy.
Lâm Mộng Di đẩy cửa bước xuống xe, nhìn đứa trẻ được ẵm đi, cô ta cười lạnh vẻ mặt khó coi bước về phía Lâm Thiển Hạ.
Bây giờ Lâm Thiển Hạ thật sự có ý muốn dùng tay xé xác cô ta, cô cắn chặt
răng, lạnh lùng nhìn chằm chằm người phụ nữ không mời mà đến.
“Cô còn muốn làm cái gì nữa? Nếu cô lại dám đụng đến con gái của tôi, thì
tôi sẽ báo cảnh sát đó.” Lâm Thiển Hạ tức giận cảnh cáo.
“Báo cảnh sát? Tôi làm chuyện gì nên tội sao?” Lâm Mộng Di giả ngốc che đậy kinh ngạc.
“Bản thân cô đã làm ra chuyện gì, cô là người rõ nhất, cô có lương tâm không hả? Xuống tay sát hại một đứa trẻ còn nhỏ như vậy, cô có còn là người
không!” Giọng Lâm Thiển Hạ tức giận mắng.
Sắc mặt của Lâm Mộng Di đỏ bừng, hơi tức giận mà phản bác: “Tôi không biết cô đang nói cái gì.”
“Cô đương nhiên biết, cô chỉ là không dám thừa nhận thôi. Nếu như không
phải ba đứng đằng sau chuyện này gọi điện cầu cứu, tôi không muốn nói
ra, tôi sẽ dễ dàng bỏ qua cho cô như vậy sao?” Lâm Thiển Hạ tức đến
nghiến răng nghiến lợi nói.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT