Bốn năm trước.

Ở một thành phố xa lạ, trong khách sạn năm sao rực rỡ ánh đèn, có một căn phòng mờ tối.

Trong bầu không khí, có tiếng rên rỉ đau đớn của người phụ nữ đan xen với hơi thở thô bạo của đàn ông, nghe không ra là đau khổ hay là vui vẻ.

Sáng sớm.

Cô gái ngượng ngùng lúng túng ngồi dậy, khuôn mặt xinh đẹp trắng bệch của cô ấy lộ ra một vẻ mặt tuyệt vọng.

Cô ấy lấy hai tay che mặt lại, đôi vai mảnh khảnh khẽ run lên, nước mắt từ trong bàn tay của cô ấy tràn ra.

Tối hôm qua, cô ấy đã mất trinh tiết.

Vào ngày trước đám cưới của cô ấy. . .Cô ấy đau khổ khoanh cánh tay lại, mới từ một cô gái chuyển sang gương mặt còn mang theo ngây ngô và cô ấy chỉ mới có mười chín tuổi, cuộc sống của cô ấy lại gặp phải khởi đầu không chịu được như thế.

Mọi thứ vào tối hôm qua vẫn còn hiện lên trong đầu óc cô ấy, cơn đau kia giống như bị xé rách, đôi môi sưng đỏ, cơ thể cô ấy giống như bị chiếc xe nghiền ép qua. . .

Cô gái vén chăn lên, những dấu vết kinh hoàng trên cơ thể cô ấy đã chứng minh chuyện xảy ra đêm qua là thật.

Tại sao cô ấy lại hôn mê đưa đến giường người đàn ông khác vào cái đêm ở chung với bạn thân?

Ánh mắt Lâm Thiển Hạ rất mờ mịt và lúng túng, ký ức cuối cùng là ở quán cà phê trong khách sạn, cô cùng với hai chị em tốt nhất của mình tụ họp lại với nhau cùng vượt qua đêm độc thân cuối cùng.

Các cô đều cười đùa vui vẻ cùng với những tiếng chúc phúc của bọn họ, còn có ánh mắt hâm mộ xen kẽ trong đầu óc cô.

Đến cùng là ai? Là ai bỏ thuốc cô, đưa đến nơi này?

Ánh mắt cô nhìn chiếc đồng hồ báo thức của khách sạn trên tủ đầu giường, thời gian hiển thị trên đó khiến đầu óc cô trống rỗng. . .

Chín giờ năm mươi.

Đám cưới của cô bắt đầu vào mười giờ rưỡi. . .

Cô chịu đựng cơ thể đau nhức đi xuống giường, cô cầm túi xách lên, đôi tay mảnh khảnh vội vàng lấy những đồ vật trên mặt đất bỏ vào túi xách, cho đến khi mặt thảm xám trắng sạch sẽ không còn đồ vật nào.

Cô từ trong thang máy chạy nhanh xuống lầu, thấy trong đại sảnh hơi hỗn loạn, lúc cô đưa thẻ phòng người phục vụ xin lỗi cô ấy: “Xin lỗi cô về việc mất điện vào tối hôm qua, chúng tôi rất xin lỗi.”

“Cái gì?” Đáy mắt Lâm Thiển Hạ hơi giật mình.

Nhưng về mặt thời gian, cô đã không còn kịp rồi phải ngay lập tức chạy đến hiện trường đám cưới. . .

Hôm nay, cô là cô dâu.



Đám cưới của cô vẫn diễn ra đúng lịch trình.

Cô nghẹn ngào xông ra khỏi khách sạn, khuôn mặt trắng bệch không có chút máu nào, nét mặt tinh xảo, bộ dạng tóc tai bù xù, dưới ánh nắng khúc xạ, mái tóc dài đến eo, khiến cho cô có cảm giác giống như một ma nữ cổ đại.

Một chiếc taxi chạy đến, có hai người đàn ông bên cạnh chuẩn bị lên chiếc taxi đó, cô vội vàng chạy đến, vẻ mặt khẩn cầu: “Thật xin lỗi, có thể nhường chiếc này cho tôi không? Bây giờ tôi đang cần đến một chỗ.”

Hai người đàn ông trung niên kia lịch sự ra dấu hiệu mời, cô liền mở cửa và ngồi vào.

“White Manor, làm ơn lái xe nhanh hơn được không?” Dường như Lâm Thiển Hạ muốn khóc lên.

Tài xế nhấn ga tăng tốc, White Manor là nơi những người có tiền tổ chức hôn lễ hoặc tiệc, nhìn dáng vẻ cô gái này, sợ là vội vàng đi tham gia.

Ở phía sau xe, âm thanh khóc nức nở của cô gái truyền đến, tài xế nhìn cô qua chiếc kính chiếu hậu, cô che mặt khóc đến mức cơ thể run rẩy, thật là đáng thương.

Tài xề liền khuyên một tiếng: “Cô gái à, cuộc sống của cô chỉ vừa mới bắt đầu! Không có gì nghĩ không ra, mọi thứ đều sẽ qua.”

Nói xong, anh ta đạp chân ga tăng tốc đưa cô đi.

Lâm Thiển Hạ ngồi ở phía sau cầm điện thoại, tắt máy, hôm qua rõ ràng cô còn gọi điện . .

Cô mở máy, điện thoại còn có sáu mươi phần trăm lượng, ai đã tắt máy điện thoại cô chứ?

Cô cho rằng sẽ có rất nhiều tin nhắn, nhưng mà chỉ có hai cái, một là của dì và là một của ba cô, cô nắm chặt điện thoại, cắn đôi môi đỏ mọng, đầu óc của cô vô cùng hỗn loạn, cũng đã quá trễ để mặc váy cưới và trang điểm, cô đã trở thành một cô dâu đến trễ và vắng mặt.

White Manor, theo nghĩa của phương tây là linh thiêng và cao quý.

Hôm nay ở đây sẽ tổ chức một đám cưới hoành tráng, ra đón khách khứa, ăn uống linh đình, xe sang trọng đậu san sát nhau, đúng là một khung cảnh phồn thịnh và vui vẻ.

Cô dâu vắng mặt, Lâm Thiển Hạ đi tới, ở cửa ra vào, bị bảo vệ ngăn lại: “Cô gái, đây là đám cưới cá nhân, mời rời đi.”

“Tôi là cô dâu, xin cho tôi đi vào.”

“Cô dâu? Làm sao có thể? Hôm nay ở đây chỉ có tổ chức một đám cưới, làm sao có thể có hai cô dâu?”

“Hai cô dâu?” Lâm Thiển Hạ kinh ngạc hít sâu vào một hơi: “Chú rể tên là gì?”

“Chú rể là Sở Trạch Hiên, là cậu cả của tập đoàn Sở Thị danh tiếng lẫy lừng, mau đi đi! Hôm nay không cho phép người ngoài tham gia đám cưới.” Nhân viên bảo vệ vội vàng đuổi người, nếu như không phải thấy cô ấy rất xinh đẹp thì anh ta cũng không thèm trả lời cô.

“Tôi chính là cô dâu, tôi tên là Lâm Thiển Hạ. . . Tôi là cô dâu của Sở Trạch Hiên, mau để cho tôi đi vào, nhanh để cho tôi đi vào. . .” Lâm Thiển Hạ vội vàng tìm người, cũng gấp gáp cho đám cưới của cô ấy.

“Cô là một phóng viên! Muốn diễn trò để đi vào chụp ảnh để có thể ghi lên trang đầu? Tôi khuyên cô vẫn là đừng có diễn nữa!”

“Để cho cô ấy vào đi.” Lúc này một giọng nói của cô gái truyền đến.

Lâm Thiển Hạ nhìn cô gái mặc đồ phù dâu, cô ấy cừa kinh ngạc vừa vui mừng nói “Nhược Lâm. . .”



Diệp Nhược Lâm nhìn cô rồi hơi nở một nụ cười kỳ lạ: “Thiển Hạ, cậu đến rồi, giờ lành chỉ còn có hai phút. . . Đến đây, mau đưa túi xách cho tớ, cậu nhanh chóng đi trang điểm và thay quần áo đi.”

Lâm Thiển Hạ đưa túi xách cho cô ta rồi vội vàng chạy nhanh về một hướng đến phòng trang điểm dành riêng cho cô.

Sau lưng, Diệp Nhược Lâm lấy chiếc điện thoại từ trong túi xách ra, sau đó liền đưa túi xách cho người phục vụ: “Đưa đến phòng trang điểm của cô dâu đi.”

Nói xong cô ta đi thẳng đến một hướng khác, nghĩ đến điều gì đó, cô ta quay đầu nhìn bóng dáng vội vàng chạy về phía phòng thay đồ, khóe miệng cô ta cong lên một nụ cười lạnh lùng và chế giễu.

Bên trong phòng trang điểm, Lâm Thiển Hạ nhìn vẻ mặt lạnh lùng của ba mình đang ngồi trên ghế sa lon, còn có người mẹ kế Thiệu Thu trang điểm xinh đẹp và mấy người thợ trang điểm câm như hến, im ắng chờ đợi, lúc họ vừa nhìn thấy đã cảm thấy hoảng sợ.

Lâm Thiển Hạ thở không ra hơi nói: “Con đến rồi!”

“Đến rồi, đến sớm lắm! Giờ lành cũng sắp đến rồi.” Thiệu Thu hừ lạnh rồi lên tiếng châm chọc.

“Thật xin lỗi. . . Con đến muộn! Con liền đi trang điểm.”

Vẻ mặt Lâm Bằng rất là khó coi, ông ta đứng dậy tức giận nói: “Không cần trang điểm, càng không cần kết hôn, em gái của con đã thay con kết hôn rồi.”

“Cái gì?” Tất cả máu của Lâm Thiển Hạ xộc thẳng lên não: “Ba đang nói gì vậy?”

“Ý của ba con chính là, con có đến hay không, đều không có ý nghĩa gì, cuộc hôn lễ này cũng không phải vì con mà tổ chức.”

“A Bằng, giờ lành đến rồi, chúng ta cần phải đi, anh còn phải đưa Mộng Di đi vào!”

“Ba, hôm nay con mới là cô dâu, con mới là người Trạch Hiên muốn cưới. . .” Lâm Thiển Hạ kéo lấy cánh tay của ba mình, khàn giọng nói: “Ba, đây là có chuyện gì?”

Vẻ mặt Lâm Bằng không nhịn được mà tức giận, chỉ tay vào cô và nói: “Ba cho con biết là chuyện gì xảy ra, đám cưới hôm nay liên quan đến việc cổ phần của công ty chúng ta tăng gấp đôi, con là cô dâu mà lại không có mặt, là muốn đem công ty của ba hủy đi tia hy vọng cuối cùng sao? Con có biết nếu hôm nay không thể tổ chức đám cưới đúng giờ, công ty của ba liền kết thúc không?” Dường như lời cuối cùng là một tiếng gào thét, chính là sự tức giận đè nén cả buổi sáng, làm cho vẻ mặt Lâm Bằng méo mó và tức giận.

Lâm Thiển Hạ bị dọa sợ liền lui lại một bước, vẻ mặt của cô trắng bệch, còn có hoảng sợ và tuyệt vọng.

Trong mắt ba cô, cuộc hôn nhân này chẳng qua là vì lợi ích, ai được gả vào nhà họ Sở cũng đều giống nhau, chỉ cần gả vào là được.

Thế nhưng mà tuyệt đối không phải là em gái kế của cô, đó là người đàn ông mà cô yêu!

“Mau thay quần áo đi! Hôm nay đã giữ cho con một vị trí trên bàn tiệc, chúng ta cùng một chỗ chứng kiến lễ cưới của em gái con.”

Nhìn bóng dáng của ba mình và mẹ kế, Lâm Thiển Hạ ôm cái đầu của mình.

“Cô Lâm, áo cưới của cô bị em gái cô mặc rồi, tất cả những đồ của cô đều bị cô ấy sử dụng. . . Chúng tôi cũng là không có cách nào. . .”

“Không. . . Trạch Hiên sẽ không lấy cô ta, sẽ không. . . Người anh ấy yêu là tôi, là tôi. . .” Nói xong, Lâm Thiển Hạ giống như bị điên mà xông ra ngoài.

Đường cung điện màu trắng, mang ý nghĩa là đám cưới linh thiêng và trang trọng, có mấy chiếc xe sang trọng màu đen xếp cạnh nhau và đậu ngay trước cổng, một bóng người trắng trẻo và mảnh khảnh mặc một chiếc khăn lụa thật dài màu trắng bước xuống từ chiếc ghế phía sau, Lâm Bằng cũng ở trên xe đi xuống, sửa sang lại âu phục, hôm nay ông ta là ba của cô dâu và dáng vẻ này cũng không thể sai lầm.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play