Xe chạy về trước biệt thự rồi dừng lại, Tô Lạc Lạc xuống xe đi về phía
phòng khách, đột nhiên có một bóng đen bay vụt qua trước mặt cô, Tô Lạc
Lạc sợ tới mức hét lên, xoay người ôm chặt thắt lưng người đàn ông sau
lưng mình, khuôn mặt nhỏ nhắn vùi vào lòng anh.
Sau khi thấy rõ
bóng đen kia là gì, Long Dạ Tước không khỏi bật cười vỗ lưng cô: “Đừng
sợ, chỉ là một con cú mèo lạc đường thôi mà.”
Vừa rồi Tô Lạc Lạc
bị giật mình, lúc này tim cô vẫn còn đập thình thịch liên hồi. Cô ngẩng
đầu lên thì trông thấy trên một cành cây có một đôi mắt lóe lên ánh sáng màu xanh lá, cô lại hoảng sợ vùi mặt vào lòng anh: “Đáng sợ quá.”
Long Dạ Tước thấy cô sợ thật thì cúi người bế cô lên rồi tiến về phòng
khách, Tô Lạc Lạc chưa từng thấy đôi mắt nào quỷ dị như thế, nó cứ như
ma vậy. Long Dạ Tước ôm cô vào phòng khách, đèn thủy tinh cảm ứng lập
tức sáng lên.
Anh đặt cô lên sô pha ngồi, thấy khuôn mặt nhỏ của
cô còn hơi trắng bệch, trông vừa tội nghiệp vừa đáng yêu, anh thấp giọng cười: “Còn sợ không?”
“Còn!” Tô Lạc Lạc gật đầu, trong mắt vẫn còn vẻ hốt hoảng.
“Vậy để anh giúp em không chú ý vào nó nữa! Nếu không chắc là tối nay em không ngủ được rồi đấy.”
“Hả? Anh có hát cho em nghe không?” Tô Lạc Lạc lập tức nghĩ ra anh sẽ dùng cách gì để pha trò.
Nhưng người đàn ông ấy lại khẽ cười và nói: “Anh không biết hát, nhưng anh
biết…” Giây kế tiếp, anh khẽ nâng cằm cô để cô hơi ngẩng đầu lên, sau đó đôi môi nóng cháy của anh cũng hôn lên môi cô.
Hai mắt Tô Lạc
Lạc hơi mở to, đây chính là cách anh chọn để dời sự chú ý của cô sao?
Vừa rồi mặt cô còn hơi tái đi, lúc này lại hồng lên, nụ hôn của người
đàn ông này dịu dàng mà triền miên làm cô không từ chối được, kiềm lòng
không đặng mà tiếp nhận nó.
Đáy mắt Long Dạ Tước thoáng qua một
màu tối tăm mãnh liệt, tối nay anh thật sự khát vọng cô nên nụ hôn của
anh cũng trở nên nóng như lửa, ý đồ dẫn dắt cô đáp lại.
Đôi mắt
Tô Lạc Lạc óng ánh sự mê ly, cô biết mình không cự tuyệt được người đàn
ông này. Nhưng mà, cô không khỏi thử theo ý anh, thả lỏng cơ thể và tựa
sát vào anh hơn.
Cảm nhận được sự đáp lại của cô, trong mắt Long Dạ Tước thoáng qua vẻ mừng rỡ. Anh đè cô xuống ghế sô pha…
Nhưng, kết quả vẫn là Tô Lạc Lạc kịch liệt chống cự, rồi kết thúc.
Tô Lạc Lạc che mặt mình lại, hơi tự trách mà nói: “Xin lỗi, em… em vẫn chưa chuẩn bị xong…”
Long Dạ Tước biết cái lần vào năm năm trước đã để lại bóng ma cho cô về cả
thể xác lẫn tinh thần, bây giờ anh cũng chỉ có thể tiếp tục nhẫn nhịn,
anh không bao giờ muốn thương tổn cô.
“Ừm! Anh sẽ chờ em chuẩn
bị, Lạc Lạc, cả đời này anh muốn ở bên em, cũng chỉ cần em, thế nên đừng để anh đợi quá lâu nhé.” Long Dạ Tước khàn khàn nói.
Tô Lạc Lạc cắn môi, trong lòng có chút khó chịu. Cô không biết cả đời mình có thể chấp nhận được anh không nữa.
Đêm nay hai người không chia phòng ngủ, Long Dạ Tước sợ cô còn bị ám ảnh
mắt của con chim cú mèo kia nên ôm cô lên giường anh ngủ. Nhưng đêm đó
anh không làm gì cả, chỉ hôn tóc cô rồi ôm lấy cô thật chặt.
Sáng sớm.
Long Dạ Tước cùng ăn sáng với Tô Lạc Lạc rồi đưa cô tới nhà họ Thiện, hai vợ chồng già đã rất mong chờ được gặp con gái mình lần nữa, cả đêm qua
Thiện Oánh không về, họ cũng rất lo lắng.
Lần đầu tiên Tô Lạc Lạc đến nhà họ Thiện, đây là một căn biệt thự tầm trung nhìn rất đẹp, nó
được xây theo phong cách cổ điển và tao nhã, vô cùng phù hợp với khí
chất của hai vợ chồng bà Thiện.
Lúc Tô Lạc Lạc đi vào, bà Thiện
lập tức tiến lên cầm tay cô và nói: “Con yêu, đây chính là nhà của con,
sau này ở đây cũng có phòng của con, con có thể về ở bất cứ lúc nào, ba
mẹ luôn chào đón con về.”
Tô Lạc Lạc quan sát mái ấm này, vành
mắt trở nên ẩm ướt. Cô từ từ đi lên tầng trên, vào căn phòng mà ba mẹ đã chuẩn bị cho mình. Căn phòng có màu tím nhạt, là màu cô rất thích, nhìn tổng thể cũng rất ấm áp và ngăn nắp.
“Thiện Oánh đâu ạ? Chị ấy không có ở nhà sao?” Tô Lạc Lạc hỏi mẹ.
Cô không mong việc mình trở lại là nguyên nhân khiến Thiện Oánh tức giận bỏ đi.
“Ba mẹ cũng gọi cho nó nhiều lần rồi nhưng nó không chịu bắt máy, ba mẹ
cũng lo lắm, không biết nó đi đâu rồi.” Bà Thiện thở dài. Bà ấy có cảm
giác nhận về được một đứa con lại như càng có khoảng cách với đứa kia
hơn.
Cảm giác này rất bất đắc dĩ với những người làm bậc cha mẹ, thật sự rất chua xót.
“Mẹ à, con xin lỗi, nhất định là do con rồi.” Tô Lạc Lạc cũng vô cùng áy náy.
“Đứa ngốc, liên quan gì đến con đâu, chỉ là Tiểu Oánh luôn kiêu căng cao
ngạo, cộng thêm nó cũng thích Dạ Tước nữa.” Bà Thiện thở dài một hơi:
“Mẹ rất muốn thấy hai chị em con sống hòa thuận với nhau.”
“Nếu
chị ấy trở lại thì con sẽ hòa thuận với chị ấy, chị ấy là chị của con
mà.” Tô Lạc Lạc thật lòng hy vọng có thể chung sống hòa bình với Thiện
Oánh. Hơn nữa, vì trước giờ luôn sống ở bên ngoài nên lúc này đứng trước Thiện Oánh cô có hơi dè dặt, phải nhân nhượng cho việc chung.
Bà Thiện thấy cô cẩn thận như vậy thì xót xa vô cùng. Bà ấy ôm cô vào lòng và nói: “Lạc Lạc, con đừng tự trách, con về thì mọi người vui lắm, cho
dù Tiểu Oánh có ý kiến thì ba mẹ cũng hoàn toàn chào đón con.”
Tô Lạc Lạc gật đầu, hiểu rõ tâm tư của mẹ mình.
Trưa hôm đó Tô Lạc Lạc và Long Dạ Tước ở lại nhà họ Thiện dùng bữa, vẫn
không thấy Thiện Oánh quay về, gọi cho bạn của cô ta thì nghe nói tối
qua Thiện Oánh lái xe đi một mình, họ cũng không liên lạc được với cô
ta.
“Vẫn không gọi được cho nó, lúc đầu còn gọi qua được, giờ thì tắt máy luôn.” Thiện Chí Hòa hơi lo lắng.
“Dù thế nào đi nữa Tiểu Oánh cũng không ngốc đến mức tắt máy mãi, chẳng lẽ con bé có chuyện gì rồi!” Bà Thiện cũng sốt ruột.
Tô Lạc Lạc ngẩng đầu nhìn Long Dạ Tước đang ngồi cạnh mình: “Anh có thể giúp bọn em tìm chị ấy được không?”
“Nếu không được nữa thì báo cảnh sát đi! Cảnh sát vào cuộc sẽ nhanh hơn.” Long Dạ Tước đề nghị.
“Được, bây giờ ba báo cảnh sát.” Thiện Chí Hòa đồng ý, cho dù là báo sai thì
cũng tốt hơn việc mãi mà không rõ tung tích con gái mình như bây giờ.
Trong lòng Tô Lạc Lạc cũng hết sức lo lắng, Thiện Oánh không thích cô đến mấy cũng không thể nào không về nhà chứ! Rốt cuộc Thiện Oánh đã đi đâu?
Thiện Chí Hòa báo cảnh sát, vì là chuyện thiên kim nhà họ Thiện mất tích nên
cảnh sát cũng rất coi trọng, lập tức triển khai tìm kiếm. Thiện Chí Hòa
cũng huy động người của mình, hi vọng tối qua có ai từng gặp Thiện Oánh
để có thể cung cấp thông tin cho họ.
Trong lòng bà Thiện có một
suy nghĩ không lành nhưng bà ấy kiềm nén không để lộ ra, song bà ấy hoàn toàn tin rằng dù con gái không muốn chấp nhận sự thật mình còn một đứa
em gái đến mấy cũng sẽ không bỏ đi mất dạng như vậy.
Việc tiếp
theo chính là chờ tin. Tô Lạc Lạc cũng dần dần tự trách mình, cô không
ngờ việc mình trở về lại khiến Thiện Oánh khó chịu mà đi biệt tăm như
thế.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT