Trên mặt Giang Ngật vẫn cười nhưng trong lòng lại không vui. Xem ra cô gái này đã bắt đầu ỷ vào con của mình rồi. Còn ở lại trong nhà con trai bà, nhưng con trai bà còn có hôn sự với Tô Vũ Phỉ, việc này sao có thể?

Vả lại, Tô Lạc Lạc và Tô Vũ Phỉ dù sao cũng là chị em, về lý mà nói Tô Lạc Lạc còn phải gọi con trai bà là anh rể. Trời ạ, bà cảm thấy thật loạn.

Long Dạ Tước vuốt đầu con gái, nhẹ giọng nói

– Hai đứa lên tìm mẹ trước được không? Ba nói chuyện với ông bà nội một chút.

– Vâng.

Tô Tiểu Hinh gật gật đầu, Long Dạ Tước đặt cô xuống hai đứa trẻ xoay người đi vào trong nhà.

Nhìn các con đi vào Long Dạ Tước liếc mắt nhìn cửa sổ tầng hai một cái. Lúc này, Tô Lạc Lạc đang nhìn trộm bọn họ, thấy người đàn ông nhìn về phía bên này vội vàng kéo rèm xuống.

Long Dạ Tước nheo nheo mắt nói với ba mẹ:

– Ba, mẹ, giờ hẳn hai người đã biết sao con lại hủy bỏ hôn lễ rồi.

– Sao con nhìn một cái đã nhìn ra đứa bé này là con của con? Đã làm xét nghiệm DNA chưa?



Giang Ngật tò mò hỏi. Con trai bà gặp bọn trẻ mới mấy tiếng đồng hồ, hẳn chưa kịp xác định đi.

– Chưa làm nhưng con xác định bọn chúng là con của con.

– Con không nên tự tin quá như vậy.

Long Sở Hùng trầm giọng nói.

Long Dạ Tước hơi giật mình chuyện 5 năm trước anh thật sự khó mở lời với bố mẹ.

– Có phải là vì 5 năm trước có một cô gái trộm vào phòng con không, mà cô gái này chính là Tô Lạc Lạc?

Giang Giật cố gắng nói nhỏ, sợ mấy đứa trẻ nghe được bị dọa.

Bị một cô gái ngủ cũng không có chuyện gì đáng để khoe ra.

Long Dạ Tước bị mẹ mình đoán đúng như vậy, giật mình sửng sốt vài giây:

– Mẹ, sao mẹ lại biết.

– Mẹ đương nhiên, Vũ Phỉ đã nói hết cho chúng ta.



Trong mắt Giang Ngật hiện lên chút ảo não.

Long Dạ Tước nhăn mày hỏi:

– Cô ấy nói cái gì?

– Cô ấy nói 5 năm trước, trong một tiệc rượu, cô ấy đăng ký phòng cho con nghỉ ngơi, thẻ phụ trong tay cô ấy bị người khác trộm nhất, mà người trộm thẻ phòng này chính là Tô Lạc Lạc. Cô ta cố ý vào phòng của con, Tô Lạc Lạc là con gái riêng của Tô Vĩ Khâm. Cô ta muốn báo thù ba của Vũ Phỉ cùng người nhà của ông ta.

Giang Ngật càng nói, càng cảm thấy tức giận. Con bà bị hãm hại như vậy, làm mẹ làm sao có thể dễ chịu.

Vả lại, vạn nhất Tô Lạc Lạc có tật xấu gì thì sao? Có bệnh truyền nhiễm HIV gì đó chẳng hạn? Một cô gái có thể làm ra chuyện này cũng quá vô sỉ.

Long Dạ Tước nhăn mày, anh không nghĩ Tô Vũ Phỉ lại đi trước một bước đến nhà họ Long nói xấu Tô Lạc Lạc. Còn buổi tối hôm đó rốt cuộc xảy ra chuyện gì, anh lúc ấy cũng không điều tra, hiện giờ chỉ sợ bí mật này cũng chỉ có Tô Lạc Lạc cùng người nhà họ Tô biết.

Nhưng có một việc Long Dạ Tước cũng chắc chắn, đêm hôm đó là đêm đầu tiên của Tô Lạc Lạc. Anh mệt mỏi ngủ, nếu không phải bởi vì khi anh tỉnh lại phát hiện trong tay nắm một mặt dây truyền chỉ sợ anh cũng cảm thấy tối hôm qua mình ngủ với Tô Vũ Phỉ.

Chỉ là khi Tô Vũ Phỉ muốn hôn anh, hơi thở không phải hơi thở của cô gái sạch sẽ tối hôm qua làm anh ta phát hiện, tối hôm qua tuyệt đối không phải anh ngủ với Tô Vũ Phỉ mà là cô gái trẻ trung cười vui vẻ trên ảnh trong mặt dây truyền.

Tô Vũ Phỉ làm bộ phía dưới của mình bị đau lại cố ý xốc chăn lên để anh nhìn thấy vết máu bên trên kia. Giọng cô ta tỏ vẻ đây là lần đầu tiên của mình, nhưng trên cổ cô vẫn đeo một chiếc dây truyền kim cương đầy đủ. Nếu không phải trong tay còn nắm mặt dây truyền kia có lẽ Long Dạ Tước thật sự bị kỹ thuật diễn của cô lừa.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play