Ba ngày sau, với sự tràn ngập hy vọng của hai bé, họ đang chuẩn bị cho
kỳ nghĩ dưỡng. Máy bay riêng của Long Dạ Tước đã sẵn sàng. Hai ngày qua, Tô Lạc Lạc đang thu dọn đồ đạc, vì muốn hai đứa con của họ cũng được
hưởng thụ niềm vui khi đi du lịch, họ đã chuẩn bị hai chiếc va li nhỏ
cho bọn nhỏ, và yêu cầu hai đứa gấp quần áo gọn gàng vào trong. Chuyến
đi này sẽ kéo dài ít nhất nửa tháng hoặc có thể là một tháng. Dạ Tước
chỉ cần bọn nhỏ thu dọn vài bộ quần áo là được, bởi vì khi đến nơi anh
sẽ mua thêm quần áo mới cho bọn nhỏ.
Tô Lạc Lạc cũng chỉ mang cho mình vài bộ đồ và một chiếc va li nhỏ màu đỏ mận. Sau buổi sáng, cả gia đình cùng kéo va li rời khỏi nhà, hai đứa nhóc kéo hai chiếc va li nhỏ
còn Tô Lạc Lạc và Long Dạ Tước đều kéo hai chiếc va li loại vừa.
Chuyến đi du lịch của gia đình Long Dạ Tước có hẳn tám vệ sĩ riêng và một nhóm bốn chiếc ô tô màu đen hộ tống đến sân bay. Sau khi kiểm tra an ninh
xong, Tô Lạc Lạc đi xe đưa đón của sân bay đến sân bay tư nhân của gia
đình. Cô nhìn chiếc máy bay của gia đình và tỏ ra khá ngạc nhiên về nó.
Cô nghĩ nó trông giống như một anh chàng nhỏ con nhưng cô có thể cảm
nhận rằng anh chàng này không hề yếu đuối chút nào.
“Ba ơi, máy bay của ba trông to thật đó!” Long Tiểu Hình trầm trồ nói cùng với đôi mắt to tròn đen láy.
Long Dạ Tước nhìn nụ cười ngạc nhiên của bọn trẻ cùng với lòng tràn đầy trắc ẩn. Anh tự trách bản thân rằng, đáng lẽ ra anh phải chăm sóc bọn nhỏ
tốt hơn từ khi bọn nhỏ mới lọt lòng. Ngay lúc này, anh chỉ muốn cho
chúng tất cả những gì mà mình có và để chúng lớn lên trong sự chăm sóc
của anh.
Mặc dù anh biết nếu cưng chiều chúng quá tụi nhỏ sẽ trở
nên hư hỏng, nhưng có lẽ là do anh đã không ở bên chúng từ khi còn nhỏ
nên anh muốn bù đắp lại khoảng trống đó mà thôi!
“Đúng vậy, sau
khi con đi du lịch về, ba sẽ tặng cho con chiếc máy bay này.” Long Dạ
Tước nhẹ nhàng hôn lên má đứa con gái yêu dấu của anh.
“Vâng ạ!” Tô Tiểu Hinh gật đầu mừng rỡ và tiếp tục nhìn chằm chằm máy bay.
Bước lên máy bay, hai đứa nhỏ ngoan ngoãn tìm cho mình một chiếc ghế và ngồi rất ngay ngắn. Long Dạ Tước và Tô Lạc Lạc thì ngồi đối diện hai đứa con của mình. Mười lăm phút sau, máy bay bắt đầu cất cánh. Lúc đầu, cô rất
lo lắng cho tụi nhỏ. Cô sợ tụi nhỏ sẽ rất sợ hãi, nhưng cô lại rất ngạc
nhiên khi thấy hai đứa con của cô đều vững vàng, thích thú và không tỏ
ra bất kì sự sợ hãi hay lo lắng nào.
Khi máy bay đang bay trên
bầu trời xanh rộng lớn. Những tiếp viên hàng không đã chuẩn bị sữa, bánh ngọt, búp bê và phim hoạt hình cũng như rất nhiều đồ chơi và game giải
trí để tránh cho tụi nhỏ không bị nhàm chán trong suốt chuyến bay.
Tô Lạc Lạc có phần hơi ngại ngùng, bởi vì đây là lần đầu tiên cô và con
của cô được đối xử chu đáo như vậy. Những cô tiếp viên xinh đẹp phục vụ
rất tận tình và chu đáo, làm cho cô cảm thấy mình giống như đang tận
hưởng tại một nhà hàng cao cấp.
Long Dạ Tước tận hưởng ly rượu
vang đỏ đang cầm trên tay cùng với nước ép trái cây tươi của Tô Lạc Lạc. Một lúc sau, từng món tráng miệng liên tiếp được dọn ra, Tô Lạc Lạc ăn
thử vài miếng và luôn miệng tấm tắc khen ngon.
Long Tiểu Sâm đã
mang theo bảng nối chữ rất thú vị. Đây cũng là lúc để kiểm tra chỉ số IQ của bản thân. Trong khi anh chàng nhỏ bé đang rất nghiêm túc vào trò
chơi của mình thì Long Tiểu Hinh đang chải tóc và mặc váy cho búp bê,
rồi lại quay sang nhìn anh trai của mình đang rất hăng say.
Long
Dạ Tước nhìn hai đứa con yêu quý của mình bằng đôi mắt âu yếm. Tình yêu
của của một người ba lộ ra trong mắt bất ngờ nở một nụ cười.
Tô
Lạc Lạc ngồi bên cửa sổ. Cô nhìn những đám mây ngoài cửa sổ lướt qua như những cây kẹo bông mịn màng trắng xóa. Cùng với bầu trời xanh biếc, mặt trời và sông núi mờ ảo bên dưới giống như một bức tranh đa sắc khổng
lồ.
Tô Lạc Lạc mải mê quan sát và khi cô đang chuẩn bị ngả người
về phía sau thì đột nhiên cảm nhận được có một cánh tay đặt ở sau lưng
mình, Tô Lạc Lạc khựng lại không dám dựa vào.
Long Dạ Tước liếc
mắt nhìn cô, Tô Lạc Lạc xấu hổ cắn chặt môi. Ngay lúc này trên vai cô
đang có một bàn tay chắc khỏe kéo cô. Tô Lạc Lạc lập tức ngã vào lòng
của Long Dạ Tước. Cô cảm thấy ngượng ngùng nhưng cũng vô cùng ấm áp.
Cô vội vàng kiếm cớ quay sang xem tụi nhỏ và trông thấy tụi nhỏ đang mải
mê chơi đồ chơi. Cô bình thản vươn vai thì ngay lúc đó Long Dạ Tước nhân cơ hội bất ngờ hôn cô.
Tô Lạc Lạc giật mình đỏ mặt: “ Sao anh có thể làm việc này ngay cạnh tụi nhỏ vậy chứ?”. Cô không muốn trở thành
người nhẹ dạ trước mặt tụi trẻ, cô liền quay ngoắt trừng mắt nhìn anh
cảnh cáo.
Long Dạ Tước cười đùa tỏ vẻ thích thú, đối với anh mà nói anh cảm thấy kì nghỉ này có lẽ rất đáng mong đợi!
Chuyến bay kéo dài suốt mười một giờ đồng hồ. Sau khi ăn tối xong, hai đứa nhỏ lần lượt chìm vào giấc ngủ. Long Dạ Tước nhẹ nhàng bế tụi nhỏ sang
chiếc ghế sô pha bằng phẳng bên cạnh, cẩn thận đắp chăn cho tụi nhỏ.
Tô Lạc Lạc cũng đã rất buồn ngủ, cô đang tận hưởng bầu trời đêm được một
lúc. Mí mắt có chút nặng trĩu, vươn vai nằm xuống ghế. Khi cô bắt đầu
chìm vào giấc ngủ, thì một cánh tay mạnh mẽ đã nhanh chóng ôm lấy cô. Cô bất ngờ nằm gọn trong lồng ngực ấm áp.
Cô giật mình mở to hai mắt nhìn, Dạ Tước liền đặt ngón tay lên đôi môi đỏ mọng của cô và nhẹ nhàng nói: “Để yên cho anh ngủ!”
Tô Lạc Lạc lúc ấy cũng đã buồn ngủ nên không còn sức kháng cự lại. Cô cũng đã thiếp dần đi khi đang nằm gọn vào lồng ngực ấm áp của anh. Cùng lúc
ấy, cô tiếp viên đem đến một tấm chăn mỏng và đắp cho cô. Long Dạ Tước
không tài nào ngủ được vì ở bên cạnh anh có hai đứa con bé bỏng đã ngủ
say, và Tô Lạc Lạc cũng ngủ rất ngon trong vòng tay của anh. Anh quan
sát mọi thứ xung quanh anh một cách lặng lẽ và kiên định.
Khi Tô
Lạc Lạc thức dậy thì hai đứa nhóc vẫn còn đang ngủ say. Đối với bọn họ
mà nói, được ngủ ở một nơi thoải mái như vậy thì có thể ngủ suốt ngày
không muốn dậy. Cho đến khi máy bay hạ cánh thì hai đứa nhỏ vẫn còn ngủ
say và chưa muốn thức dậy.
Tô Lạc Lạc đã ngủ hơn một tiếng nhưng
cô không thể nào ngủ sâu giấc được. Mỗi lần cô chợp mắt được một chút
thì cô giật mình tỉnh dậy rất nhiều lần.
Lúc này, cô tiếp viên đi tới nhẹ giọng hỏi cô có vấn đề gì không. Thì Long Dạ Tước yêu cầu họ
pha cho cô một tách trà nóng đồng thời pha cho anh một tách cà phê.
Một lúc sau, cô tiếp viên đi đến cùng với một tách trà thơm mùi hoa lài và
cà phê nóng hổi. Tô Lạc Lạc đang nhâm nhi tách trà nóng cầm trên tay,
tách trà tỏa ra hương thơm thoang thoảng. Khoảng thời gian đó không gian trở nên yên tĩnh. Những vì sao lấp lánh trên bầu trời đêm gần cửa sổ,
cầm một tách trà ấm tận hưởng khoảng trời đó làm cho cô có tâm trạng rất thoải mái.
Còn về phía Long Dạ Tước, anh cũng điềm tĩnh đến lạ
thường. Khi cô nhìn lên bầu trời đầy sao, ánh mắt anh lặng lẽ ngắm nhìn
gương mặt cô tươi tắn, đáng yêu, đôi mi dài cong vút. Long Dạ Tước nhìn
cô một cách u mê, anh nhìn những đường nét tinh xảo trên khuôn mặt cô
cùng với mái tóc dài đến thắt lưng. Long Dạ Tước không còn nhẫn nhịn
nổi, anh đưa tay vén mái tóc dài xõa xuống đến mang tai làm lộ ra cái
tai nhỏ xinh của cô. Long Dạ Tước bắt đầu cảm thấy khó chịu vì nhẫn nhịn nhìn cô và anh bắt đầu trêu chọc cô.
Khi Tô Lạc Lạc bị anh chọc
ghẹo, tim cô đã trật nhịp tận hai lần. Lúc này, bầu không khí vô cùng
tinh tế và lãng mạn. Không có tiếp viên, toàn bộ khoang vip của máy bay, chỉ có duy nhất hai người bọn họ và hai đứa trẻ đang ngủ say.
Long Dạ Tước lén nhìn chiếc cổ nhỏ nhắn của cô và tiếp đó lại lướt sang nhìn những đường nét thanh tú khác của cô. Ánh mắt cứ thế kéo dài xuống dưới cổ áo của cô. Nó gợi cảm đến nổi khiến anh phải nuốt nước bọt đến tận
hai lần.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT