Chỉ sau hơn một tiếng đồng hồ, Tống Nhã đã chuẩn bị đầy đủ thông tin để Tô Lạc Lạc vào nhận việc, tên trên giấy tờ tùy thân giả của Tô Lạc Lạc là Mạc Tiểu Du, cái tên dễ thương và chân chất này rất phù hợp đối với cô.

Cô Tô, từ bây giờ trở đi, tên của cô khi làm ở trong công ty là cái tên Mạc Tiểu Du này, hy vọng cô có thể nhanh chóng thích nghi.” Tống Nhã nói với cô.

Tô Lạc Lạc nghiêm túc gật đầu: “Được rồi, cảm ơn trợ lý Tống.”

“Tôi qua chào hỏi giám đốc bộ phận đã, chiều nay hai giờ cô có thể tới văn phòng của tôi, công việc của cô với tài liệu nhân sự của bộ phận tương đối nhẹ nhàng, làm từ chín giờ sáng tới năm giờ chiều, nghỉ hai ngày cuối tuần, đãi ngộ lương bổng tôi sẽ yêu cầu bộ phận tính toán cho cô cao một chút, nếu như cô gặp vấn đề gì có thể trực tiếp nói với tôi hoặc là nói với giám đốc Long.”

“Cảm ơn cô nhiều, có vấn đề gì tôi sẽ tìm cô nhé!” Tô Lạc Lạc cười khan một tiếng.

“Được rồi!” Tống Nhã có chút ngạc nhiên, người phụ nữ này rõ ràng dựa vào giám đốc là có thể sống, tại sao cô lại muốn tự mình tới đây làm việc?

Tô Lạc Lạc từ trong văn phòng của Tống Nhã đi ra, trong tay cô đã thêm một giấy chứng nhận công tác giả, chứng minh thư giả, còn có một bản lý lịch, khoảng hai giờ chiều nay, cô có thể tới văn phòng của cô ta làm việc.

Tô Lạc Lạc gõ cửa phòng làm việc của Long Dạ Tước, đẩy cửa ra, nhìn người đàn ông đang bận rộn ở bàn làm việc, cô lặng lẽ ngồi trên ghế sô pha, cầm chiếc iPad Tống Nhã đưa cho, tìm được lịch trình làm việc dày đăc của vị trí cô làm việc, xem xét cẩn thận.

Thân hình Long Dạ Tước uy nghiêm ngồi trên ghế ông chủ, cao lớn đẹp trai, tràn đầy phong thái lãnh đạo, Tô Lạc Lạc thỉnh thoảng ngẩng đầu lên, đáy lòng thầm khắc họa nhân vật nam chính của cô.

Cô đột nhiên thấy một bóng đen bao trùm trên đầu mình, có chút ngạc nhiên, ngẩng đầu lên, chỉ thấy Long Dạ Tước đã đứng trước mặt cô.

“Có chuyện gì sao?” Tô Lạc Lạc ngẩng đầu hỏi.

“Ăn trưa thôi.” Đôi môi mỏng gợi cảm của Long Dạ Tước hơi mở.

Tô Lạc Lạc lập tức cầm lấy điện thoại ở trên bàn xem qua, quả nhiên là vậy! Cô đột nhiên lấy chứng minh thư giả từ trong cặp đưa cho anh, có chút vui vẻ cười ha ha với anh: “Anh xem, đây là tên mới của em, thấy thế nào?”

Long Dạ Tước cầm lên xem lướt qua, nhẹ nhàng nói: “Mạc Tiểu Du, khá thích hợp với tính cách ngốc nghếch và ngọt ngào của em.”

Tô Lạc Lạc có chút không khuất phục ngẩng đầu nhìn anh: “Chỗ nào của em giống cô gái trong sáng ngốc nghếch ngọt ngào?”

“Chỗ nào của em cũng giống.” Long Dạ Tước không khách khích nhìn chằm chằm ngược lại cô.

Tô Lạc Lạc nhanh chóng giành lại chứng minh thư, không cam lòng mắng lại một câu: “Anh mới là đồ xấu xa ngốc nghếch.”



Long Dạ Tước nghe xong, không tức giận mà lại cười, anh ở trong mắt cô giống như đã khiến bản thân mình trở thành hình tượng của một tên khốn, nếu không làm chuyện khốn nạn, xem như anh có lỗi với cái tên này!

Tô Lạc Lạc vừa đứng dậy, đột nhiên có một cánh tay dài ngang tàng ở trên eo cô, kéo một cái, cô lao thẳng vào vòng tay của người đàn ông, chưa tới một giây, chiếc cằm tinh xảo của cô bị anh nâng lên, hơi thở tràn ngập hương vị đàn ông hạ xuống, đôi môi ấm áp của người đàn ông hôn xuống môi cô.

Con ngươi của Tô Lạc Lạc trợn trừng, nhìn thấy sự xâm chiếm tùy tiện này, cả kinh thở một hơi, ngược lại khiến cho người đàn ông trực tiếp tiến sâu hơn vào bên trong khoang miệng của cô, hơi thở nhẹ nhàng rõ ràng cũng chuyển thành hơi thở trầm đục: “Ưm…”

Long Dạ Tước đã sớm biết mùi vị ngọt ngào của cô, khiến anh hôn xuống không muốn dễ buông ra, tùy ý khám phá sự ngọt ngào của cô.

Sau nụ hôn kéo dài gần hai phút, khi Tô Lạc Lạc đã gần nghẹt thở, người đàn ông cuối cùng cũng tốt bụng buông cô ra, khuôn mặt xinh đẹp đỏ bừng, cô bực bội đẩy anh ra: “Long Dạ Tước, đồ khốn nạn.”

“Nếu anh đã là đồ khốn nạn, đương nhiên phải làm những chuyện khốn nạn rồi!” Ngón tay thon dài của Long Dạ Tước ưu nhã nhẹ nhàng lau khóe miệng, cười một cách đáng ghét.

Tô Lạc Lạc không còn lời nào để nói, nhìn anh, cô đeo ba lô lên lưng, đi trước về phía cửa lớn.

Sau lưng, Long Dạ Tước chớp chớp mắt cười theo sau.

Tô Lạc Lạc tới cửa thang máy, giơ tay ra ấn, lại phát hiện thang máy không hoạt động, lúc Long Dạ Tước gần đi tới, thang máy mới có phản ứng, đây là thang máy cảm ứng tự động, ngoại trừ anh và một vài nhân vật cấp cao được chỉ định, không ai có thể sử dụng.

Bước vào trong thang máy, Tô Lạc Lạc cố ý di chuyển cơ thể, cách xa anh một chút.

Người đàn ông nào đó bắt đầu có chút không vừa lòng, cánh tay mạnh mẽ kéo cô qua: “Cách xa anh như vậy làm gì?”

Tô Lạc Lạc loạt xoạt đứng không vững, cả người bị kéo vào trong vòng tay của anh, Long Dạ Tước nhếch môi giễu cợt: “Tư thế ôm ấp yêu thương càng mãnh liệt, anh thích.”

“Đồ khốn nạn nhà anh…”

“Ngoại trừ mắng đồ khốn nạn ra, em còn có thể nghĩ ra từ nào mới mẻ chút không?” Long Dạ Tước cười tới mức xấu xa.

Tô Lạc Lạc vội vàng đẩy anh ra: “Chỉ trách em được dạy dỗ tốt, anh muốn chọc giận em, những gì có thể mắng chửi em đều nói ra hết rồi.”

Long Dạ Tước cười khẩy một tiếng, lại bị cô chọc cười rồi: “Em đây cũng gọi là giáo dưỡng tốt sao? Thục nữ sẽ không chửi người đâu.”



Tô Lạc Lạc tức giận trừng mắt nhìn anh: “Anh thích thục nữ như vậy, thì mau đi tìm những thiên kim tiểu thư kia, đừng chọc phá em.”

Mà lúc này cửa thang máy tinh một tiếng mở ra, người đàn ông nào đó một bên bước ra ngoài, một bên để lại lời nói: “Đáng tiếc anh chỉ thích những con mèo hoang nhỏ như em này.”

Tô Lạc Lạc không cảm thấy vui vẻ, ngược lại lộ ra vẻ chán ghét: “Ai bắt anh thích đâu.”

Long Dạ Tước mở cửa chiếc xe thể thao của mình, ngang tàng như chính con người anh, chiếc duy nhất trên thế giới.

Tô Lạc Lạc hít thở một hơi, có tiền không có lỗi.

Đẩy cửa ngồi vào ghế phụ, Tô Lạc Lạc liền cảm nhận được cảm giác chạm đất, người đàn ông bước vào, không gian vốn rộng rãi lập tức trở nên chật hẹp, hơn nữa còn tràn đầy áp lực.

Đôi mắt to của Tô Lạc Lạc nhìn trái phải, đây cũng là mẫu xe hạng xe cô muốn viết trong truyện, đặc biệt liếc nhìn nhiều lần, Long Dạ Tước khởi động siêu xe, chiếc xe như con mãnh thú gầm một tiếng, lập tức rung động.

Bước ra khỏi gara, Tô Lạc Lạc ngoái đầu hỏi người đàn ông ở bên cạnh: “Chúng ta đi đâu ăn đây?”

“Nhà hàng lần trước.”

Long Dạ Tước biết hương vị ở đó vẫn phù hợp với khẩu vị của cô, Tô Lạc Lạc cũng không phản đối, chỉ là quá đắt đỏ.

Lúc dùng bữa, Tô Lạc Lạc vẫn còn một chút lo lắng về những ngày đi làm sắp tới mà cô phải đối mặt, vì sau khi cô tốt nghiệp, cô không chính thức làm việc ở trong văn phòng, trước đó, cô sống cuộc sống vui vẻ thoải mái ở trong tiệm trang điểm, cũng rất khó để đón tiếp một vài khách trong một ngày.

Ăn xong, trên đường quay trở về công ty, Tô Lạc Lạc quay đầu nhìn anh: “Lỡ như em phạm sai lầm, anh có mắng em không?”

“Em làm ở trong bộ phận nhỏ đó, anh không có thời gian rảnh để quản lý.” Long Dạ Tước thẳng thừng nói ra, giọng điệu có chút ruồng bỏ.

Tô Lạc Lạc có chút không nói nổi, anh ở trong công ty cao cao tại thượng, mà cô chẳng qua chỉ là một nhân viên cấp dưới nho nhỏ không đáng để mắt tới, anh đương nhiên không có thời gian rảnh quan tâm.

Long Dạ Tước tới bãi đỗ xe, Tô Lạc Lạc theo anh đi lên văn phòng của anh, khoảng hai giờ, Tống Nhã gõ cửa bước vào, nói với Tô Lạc Lạc đang ngồi trên ghế sô pha chuẩn bị: “Cô Tô, đi với tôi! Tôi đưa cô xuống. ”

“Được rồi, cảm ơn cô!” Tô Lạc Lạc có chút vui mừng.

Mà lúc này, một giọng nói có chút lạnh lùng vang lên: “Không cần đâu, để cô ấy tự đi xuống.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play