Nửa tiếng sau, Long Dạ Tước trực tiếp lái xe đến trước cửa nhà Dạ Trạch Hạo. Anh gọi điện thoại cho Tô Lạc Lạc, chưa đến hai phút, Tô Lạc Lạc từ cửa bước ra. Cô mở cửa xe ra, ngồi vào. Cô vẫn cảm thấy từ trên người đàn ông này tản ra chút khí lạnh.

Thần kinh của cô cũng không khỏi căng thẳng mấy phần, quay đầu lại nhìn anh: “Hôm nay anh sao vậy? Ai chọc anh tức giận?”

Long Dạ Tước thấy cô vẫn dám hỏi, ánh mắt lạnh lùng bắn tới trên người cô: “Trừ em ra, còn có ai có bản lĩnh chọc anh tức giận.”

Tô Lạc Lạc không khỏi trừng mắt nhìn, có chút vô tội nhìn anh: ” Làm sao em lại chọc tức anh chứ?”

“Em không có việc gì lại cứ thích chạy tới nơi này làm gì? Lẽ nào em không biết cô nam quả nữ ở chung rất nguy hiểm sao?” Long Dạ Tước buồn bực hừ một tiếng.

Tô Lạc Lạc vừa nghe thấy vậy, ngược lại có chút buồn cười: “Ý của anh là Dạ Trạch Hạo sẽ đối với em thế nào? Vậy thì anh có thể hoàn toàn yên tâm, giữa em và anh ta chỉ là chăm sóc bạn bè thôi.”

Long Dạ Tước nhìn cô, thật không nói nên lời, nhưng giọng điệu vẫn là nhắc nhở cô: “Sau này không được phép chạy đến nơi này nữa, nếu để anh thấy một lần nào nữa…Anh sẽ đuổi em ra ngoài.”

Tô Lạc Lạc cau mày nhìn anh: “Anh có thể nói chuyện có lí một chút hay không? Em cùng Dạ Trạch Hạo kết bạn, ảnh hưởng gì tới anh?”

“Sau này, có vài trường hợp anh với em sẽ thường xuyên đi với nhau, người ngoài sẽ tự động cho rằng em là người phụ nữ của anh, anh không hy vọng em sẽ mang đến tiếng xấu cho anh.” Long Dạ Tước quay đầu nhìn cô chăm chú: “Em nói xem nó có thể gây trở ngại cho anh hay không?”

Trong một khoảng thời gian Tô Lạc Lạc bị anh nói cho á khẩu không nói được gì nữa, cô cắn môi, nhỏ giọng phản bác: “Ai sẽ cho rằng em là người phụ nữ của anh chứ! Chuyện không có căn cứ này, người khác chắc chắn sẽ không nói đâu.”

Long Dạ Tước nheo mắt, đột nhiên một ý nghĩ lóe qua trong đầu anh. Đến cổng trường, Long Dạ Tước nói với cô: “Em đi vào trước đi, anh phải đi gọi điện thoại.”

Tô Lạc Lạc đẩy cửa xuống xe, quẹt thẻ đi vào trường học trước. Long Dạ Tước cầm điện thoại di động lên gọi cho trợ lí Sở Nghiêm.

“Tôi muốn cậu lập tức đến cổng khu trung tâm mua sắm giúp tôi làm chút chuyện.”

Nói chuyện điện thoại xong, Long Dạ Tước liếc nhìn thời gian trên đồng hồ, nhếch miệng cười một cái. Ngày mai người phụ nữ này sẽ thấy cô cùng anh là quan hệ gì rồi.

Long Dạ Tước đi vào cổng trường, đúng lúc đụng phải Tô Lạc Lạc dắt tay hai đứa trẻ đi ra.

“Ba ơi, hôm nay ba rất đẹp trai đó nha!” Tô Tiểu Hinh không quên khen ba của bé.

Long Dạ Tước cong môi cười: “Thật sao?”



“Ừm! Ba chính là người đàn ông con thấy đẹp trai nhất.”

“Trước đây rõ ràng em đã khen anh là người đẹp trai nhất em từng gặp.” Tô Tiểu Sâm không phục nói.

Tô Tiểu Hinh lập tức làm mặt quỷ với anh trai: “Đó là lúc chúng ta không có tìm được ba ba. Bây giờ ở trong lòng em, ba là người đẹp trai nhất.”

“Yên tâm đi! Sau khi lớn lên Tiểu Sâm cũng sẽ rất đẹp trai.” Tô Lạc Lạc an ủi con trai.

Long Dạ Tước ở một bên nghe thấy vậy, vuốt ve cái đầu nhỏ của con trai, nói: “Tướng mạo không quan trọng. Quan trọng là đạo đức và cách làm người.”

“Vâng!” Tô Tiểu Sâm lập tức tiếp thu.

Tô Lạc Lạc không khỏi than thở nhìn người đàn ông này một cái. Xem ra anh ta cũng biết dạy dỗ con cái.

Từ trường học đi ra, bốn người đi đến trung tâm thương mại. Lúc Long Dạ Tước dừng xe, nhìn thấy trợ lí Sở Nghiêm của anh đang làm dấu tay OK với anh cách đó không xa.

Long Dạ Tước xuống xe, nắm lấy tay con gái, Tô Lạc Lạc dắt tay con trai, một nhà bốn người đi vào cổng trung tâm mua sắm.

Ở khu mua sắm, Tô Lạc Lạc đẩy một cái xe đẩy, đem hai đứa nhóc đều thả vào trong xe mà đẩy đi, để bọn chúng khỏi chạy lung tung đi lạc.

Long Dạ Tước đẩy xe, nhìn thấy Tô Lạc Lạc đang chọn thức ăn, anh tiến đến sát cô. Tô Lạc Lạc vừa quay đầu, môi đỏ trực tiếp lướt qua gò má của anh.

Cô lập tức cả kinh che miệng lại. Người này không có việc gì thì dựa sát đến như vậy để làm gì? Long Dạ Tước nheo mắt, thanh âm trầm thấp rơi vào bên tai cô: “Muốn hôn anh đến vậy, tối nay cho em hôn đủ thì thôi.”

“Không có đâu!’ Tô Lạc Lạc đỏ mặt phản bác, mà lúc này, Long Dạ Tước đột nhiên vươn tay ôm lấy bả vai của cô, cực kì thân mật, đôi môi mỏng ở giữa những sợ tóc của cô khẽ hôn một cái.

“Thơm quá.” Anh cười khen một cái.

“Anh…Xin anh đứng đắn một chút.” Tô Lạc Lạc nhẹ nhàng đẩy anh ra.

Hai đứa nhỏ trên xe đẩy bên cạnh trong tay cầm một loạt đồ ăn vặt chúng thích, lúc này đang đùa giỡn với nhau, vì thế không có phát hiện ra khoảnh khắc ba mẹ hôn nhau thân mật như thế.



Thế nhưng, một người đàn ông ở gần chỗ họ đã cầm điện thoại quay lại cảnh này. Chỉ có điều quay camera Sở Nghiêm có chút không dám tin vào những gì mình thấy, hóa ra ông chủ mới là người bị từ chối kìa!

Chẳng trách sếp muốn anh ta giúp sếp làm loại việc riêng tư này.

Tô Lạc Lạc phát hiện ra có chút kì quái, ngày hôm nay người đàn ông này hình như có vẻ rất thân thiết với cô, lúc nào cũng đứng sát vào cô, hơn nữa còn làm rất nhiều cử chỉ thân mật, ôm vai cô, vén tóc cho cô, còn áp tai nói chuyện, khiến lúc cô chọn đồ ăn khuôn mặt xinh xắn trực tiếp đỏ bừng lên. Cũng may hai đứa nhóc không có nhìn thấy, dù sao lúc bọn chúng đi mua sắm rất dễ bị đồ ăn vặt dụ dỗ.

Lúc thanh toán, Long Dạ Tước đưa thẻ tín dụng ra so với Tô Lạc Lạc nhanh hơn một bước, Tô Lạc Lạc cũng không giành, cô đẩy bọn nhóc đứng chờ ở bên cạnh. Sau đó một nhà bốn người trực tiếp lên xe về nhà.

Tô Lạc Lạc đang nấu cơm, hai đứa nhỏ ở trong phòng trẻ em chơi đồ chơi, Long Dạ Tước ngồi trong thư phòng, gọi điện thoại cho trợ lí .

“Ông chủ, tôi gửi hình ảnh và video vào hòm thư của anh rồi, anh xem xem có hài lòng không? Nếu như được thì tôi lập tức giao lại cho một bên truyền thông tôi quen biết, để ngày mai bọn họ tung tin ra.

Long Dạ Tước mở hòm thư ra, chỉ thấy bên trong là toàn bộ hình ảnh được chụp lúc đi mua đồ, tất cả đều là hình anh cùng Tô Lạc Lạc thân mật, không có một tấm ảnh nào của hai đứa nhóc cả. Trong hình dáng vẻ hai người tựa như một đôi tình nhân thân mật đi mua sắm, tuyệt đối làm cho người khác tin rằng họ đang bên nhau.

“Tốt, hãy dùng những bức ảnh này đi, nhất định phải in trên trang lớn nhất.

“Được ạ! Tôi lập tức đi làm!”

Long Dạ Tước cúp điện thoại, nhìn mấy bức ảnh này, đặc biệt là tấm Tô Lạc Lạc nghiêng đầu hôn anh này, thể hiện rõ ràng là cô yêu anh. Khóe miệng anh vẽ nên một nụ cười hài lòng.

Ngày mai sau khi chuyện này được đưa tin, anh lại càng có cớ ra lệnh cho cô cách xa tên Dạ Trạch Hạo kia ra một chút rồi.

Một tiếng sau, Tô Lạc Lạc nấu xong bữa tối, tay nghề nấu nướng của cô rất tốt, hai đứa nhóc ăn cũng cần phải lo nghĩ gì. Có lúc hiểu ý nhau liền bắt đầu ăn thi, hoàn toàn không cần lo lắng cho chúng.

Đột nhiên Tô Tiểu Sâm nhìn Long Dạ Tước ngồi ở đối diện, cười hì hì nói: “Ba, ba đừng quên ước định của chúng ta nha!”

“Ước định gì vậy hả?” Tô Tiểu Hinh tò mò hỏi.

“Đây là bí mật, bí mật chỉ có anh và ba biết thôi.”

“Em cũng muốn biết.”

“Không thể nói cho em biết được.” Tô Tiểu Sâm không muốn nói cho em gái biết, bằng không em gái sẽ nói cho mẹ biết, vậy thì chuyện này sẽ không còn thú vị nữa.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play