Khoảng mười hai giờ trưa, Tô Lạc Lạc ngồi trong phòng chiếu phim của Dạ
Trạch Hạo xem một bộ phim bom tấn, âm thanh sống động có thể so với rạp
chiếu phim, khiến cô cảm thấy bản thân như đang ở trong rạp chiếu phim
vậy, công nghệ kĩ xảo, hiệu ứng của nước ngoài rất kích thích làm cho cô vui vẻ trôi qua một buổi trưa tốt lành.
Chờ cô xem xong bộ phim
mới phát hiện đã là mười hai giờ rồi, Tô Lạc Lạc nhanh chóng đi xuống
làm cơm trưa cho Dạ Trạch Hạo, tuy rằng bây giờ cô không còn là nhân
viên của anh ta nữa cũng không cần phải phục vụ ba bữa cơm cho anh ta.
Nhưng mà ơn cứu mạng lúc tối hôm qua của anh ta làm cô vô cùng cảm kích, không thể không báo.
Lúc này Dạ Trạch Hạo đang ở trên tầng cao nhất đọc kịch bản, bởi vì ngày
mai anh ta phải đến khai máy một bộ phim mới, khoảng thời gian tiếp theo anh ta sẽ rất bận, rất rất bận.
Tô Lạc Lạc vừa đến dưới lầu liền nghe thấy điện thoại của cô đổ chuông, cô ngạc nhiên, lúc này có thể là ai gọi cho cô nhỉ?
Cô lấy điện thoại ra xem, không khỏi choáng váng, sao lại là Long Dạ Tước?
Không phải bây giờ anh ấy đang ở công ty sao?
Trong lòng Tô Lạc Lạc không khỏi có chút căng thẳng, bắt máy: “A lô!”
“Ở đâu?”
“Em…em ở nhà!” Tô Lạc Lạc chỉ có thể nói dối, bởi vì người đàn ông này trời
sinh là đã có thù oán với Dạ Trạch Hạo, nếu như cô nói cô đang ở nhà Dạ
Trạch Hạo anh nhất định sẽ không vui.
“Ở nhà? Ở nhà chỗ nào?” Đầu dây bên kia đột nhiên cười lạnh đồng thời trong giọng nói tràn ngập sự tức giận.
Sống lưng Tô Lạc Lạc lạnh ngắt, chỉ có thể nói dối đến cùng: “Em ở trong phòng của mình đọc sách, anh tìm em có chuyện gì thế?”
Mà lúc này cô nghe thấy tiếng bước chân của người đàn ông, tiếp theo là
tiếng đẩy cửa: “Trong phòng? Anh đang ở cửa phòng của em đây, đừng có
nói với anh là em biết ẩn thân đấy.”
Thì ra anh ấy đang ở biệt thự!
‘Oanh’ một tiếng, đầu óc cô nổ tung, khuôn mặt Tô Lạc Lạc lập tức đỏ bừng lên, tư vị khi nói dối bị người khác vạch trần thực sự quá xấu hổ mà, cô chỉ có thể cười hi hi: “Em ở bên ngoài, sao anh lại ở nhà thế! Không phải
anh ở công ty sao?”
“Em đang ở nhà của Dạ Trạch Hạo?” Người đàn ông ở đầu dây bên kia đột nhiên lạnh lùng ép hỏi.
Lúc này đây Tô Lạc Lạc cũng không dám nói dối nữa, cô không còn cách nào
khác đành phải nói thật: “Hôm qua anh vô duyên vô cớ đấm anh ấy một
quyền, bây giờ mặt anh ấy còn sưng đấy! Em đến nhà anh ấy để chăm sóc
anh ấy thì làm sao?”
“Anh nói rồi, anh không thích em gặp anh ta, em đây là xem lời nói của anh như gió thổi bên tai sao?” Giọng của
người đàn ông nào đó tức giận không hề che dấu.
“Gặp ai, kết giao bạn bè với ai là quyền tự do của em, anh không có quyền can thiệp.” Tô
Lạc Lạc chỉ đành cả vú lấp miệng em, hơn nữa đây vốn dĩ là không phải là chuyện mà người đàn ông này nên quan tâm.
“Năm phút nữa anh sẽ đến, em muốn tự mình đi ra hay là anh vào đó, tự em lựa chọn.”
Tô Lạc Lạc sắp phát điên lên, tức giận thở phì phì nói: “Anh…Long Dạ Tước, anh đừng có ngang tàng không nói lí lẽ như vậy được không?”
“Không được!” Giọng giận dỗi của người đàn ông trả lời rồi cúp điện thoại.
Tô Lạc Lạc tức giận nắm chặt điện thoại, cắn cắn môi, sau lưng thình lình
truyền đến một giọng nam: “Sao vậy? Anh ta muốn đến sao?”
Tô Lạc
Lạc quay đầu nhìn thấy Dạ Trạch Hạo vòng cánh tay trước ngực đứng ở chân cầu thang, hiển nhiên là đều nghe thấy hết những lời nói khi nãy của
cô.
“Đúng vậy, anh ấy đang trên đường đến nhà anh.” Nói xong, Tô
Lạc Lạc vẫn còn thấy khó chịu vì bị uy hiếp: “Dạ Trạch Hạo, hay là anh
ra ngoài ăn đi nhé! Có thể là tôi không có thời gian nấu ăn cho anh
rồi.”
“Em không cần phải sợ anh ta.” Dạ Trạch Hạo từng bước từng
bước đi đến trước mặt cô, ánh mắt sâu thẳm tràn đầy khích lệ: “Nếu em
muốn, anh có thể giúp em chống lại anh ta.”
Tô Lạc Lạc chớp chớp mắt, cười khổ: “Tôi không có ý định sẽ chống lại anh ấy, dù gì thì anh ấy cũng là ba của bọn nhỏ.”
“Vậy em thích anh ta sao?” Đôi mắt của Dạ Trạch Hạo thâm thúy.
“Tôi cũng không thích anh ấy.” Tô Lạc Lạc nhanh chóng gạt bỏ.
Dạ Trạch Hạo giật giật khóe miệng giống như không tin lời của cô nói: “Vậy sao?”
“Anh đang hoài nghi tôi sao?” Tô Lạc Lạc có chút khó chịu, cô tỏ ra thích Long Dạ Tước ở chỗ nào chứ?
Dạ Trạch Hạo cười nhẹ một tiếng: “Đương nhiên là anh tin tưởng em rồi.”
Chỉ là có đôi lúc, khi tình cảm của một người đối với một người còn chưa cảm nhận được rõ ràng thì rất dễ dàng rơi vào hoàn cảnh ‘trong nhà chưa tỏ mà ngoài ngõ đã tường’.
Mặc dù ngoài miệng Tô Lạc Lạc kiên
định nói như vậy nhưng hành động và lời nói của cô đã thể hiện rõ việc
cô phục tùng và tiếp nhận Long Dạ Tước.
Lúc này bên ngoài cửa
truyền đến tiếng xe, Tô Lạc Lạc có chút hoảng sợ nhìn thoáng qua Dạ
Trạch Hạo: “Tôi đi ra ngoài trước, khi nào có thời gian sẽ đến thăm anh
nhé.”
“Tô Lạc Lạc, mặc dù em và anh ta sống cùng nhau nhưng hãy
nhớ kĩ, không được phép thích anh ta.” Dạ Trạch Hạo đột nhiên nắm chặt
cánh tay cô độc đoán ra lệnh.
Tô Lạc Lạc ngơ ngác nhìn anh ta, hai người đàn ông này bị sao thế?
Thù địch trời sinh hả!
Tô Lạc Lạc không khỏi có chút buồn cười, cô tránh đi: “Được rồi, anh nhớ ăn cơm đúng giờ đấy, tôi đi trước đây.”
Nói xong Tô Lạc Lạc nhanh chóng đi ra, nhìn thấy chiếc Porsche địa hình màu đen đang dừng trước cửa biệt thự, đi đến trước ghế lái, cửa kính xe hạ
xuống, một gương mặt đẹp trai trời oán người hận lộ ra, người đàn ông
lười biếng ngồi đó nhưng hai mắt đen kịt như cuồng phong vũ bão đang
ngưng tụ.
Tô Lạc Lạc không khỏi kinh sợ một phen, từ nhỏ đến lớn
cô chưa từng sợ ai cả nhưng mà khí thế của người đàn ông này làm cô cảm
thấy khiếp sợ, cảm thấy bản thân mình ở trước mặt anh đến sự kiên cường
còn không có chứ đừng nói gì đến cốt khí.
“E hèm…anh quay về làm gì thế?” Tô Lạc Lạc tò mò hỏi, lẽ nào anh làm rơi văn kiện hay giấy tờ gì sao?
“Lên xe.” Người đàn ông thấp giọng ra lệnh.
Tô Lạc Lạc lại muốn làm trái lại với anh: “Em muốn về nhà.”
Dứt lời, cô xoay người đi về phía nhà mình, mà chưa đi được mười bước thì
nghe thấy tiếng đóng cửa mạnh như trời long đất lở, thân hình cao lớn
của người đàn ông từ ghế lái bước xuống.
Tô Lạc Lạc cả kinh quay
đầu liền nhìn thấy người đàn ông đang từng bước nặng nề bức thân đi đến, cô nuốt một ngụm nước bọt, có chút sợ hãi nhìn người đàn ông.
“Anh…Anh muốn làm gì?”
Người đàn ông nhướng nhướng mày, lạnh lùng nhìn cô, ý cười nơi khóe miệng lạnh lẽo làm người ta phát run.
“Em đây là muốn anh khiêng lên xe hay tự mình ngoan ngoãn đi lên xe?” Tâm
trạng hôm nay của Long Dạ Tước vô cùng tồi tệ, người phụ nữ này đã len
lén chạy đến nhà một người đàn ông khác để chăm sóc cho anh ta.
Hôm qua anh cũng bị đánh một quyền đấy cũng không thấy cô tốt bụng chăm sóc cho anh?
“Em…”
“Hoặc là…em muốn để anh hôn em ở đây hả?” Sự đe dọa của người đàn ông thăng cấp rồi.
Tô Lạc Lạc bị dọa sắc mặt tái nhợt, cô nhanh chóng chạy đến trước cửa ghế lái phụ, ủ rũ kéo cửa xe ngồi vào.
Nhìn người phụ nữ cuối cùng cũng ngoan ngoãn nghe lời, sắc mặt của Long Dạ
Tước cũng không dễ nhìn hơn chút nào, người phụ nữ này mỗi lần dường như đều muốn anh tìm lý do để uy hiếp cô một chút thì cô mới nghe lời được.
Ngồi trong xe, Tô Lạc Lạc cắn cắn môi: “Anh muốn đưa em đi đâu?”
“Ăn trưa.”
Tô Lạc Lạc có chút cạn lời quay đầu nhìn người đàn ông, người đàn ông này
chạy về nhà, rồi ở chỗ này đe dọa cô, chỉ là muốn cùng cô ăn trưa thôi
hả?
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT