Năm năm qua cũng chỉ có một lần mê luyến, trước đây anh không có ham muốn với phụ nữ, nhưng hiện tại gặp phải người phụ nữ này dường như thân thể anh thức tỉnh lại làm anh trở nên có chút khó khống chế.

Tô Lạc Lạc cảm thấy đây là trong mơ cho nên trong mơ cô đã cùng một người đàn ông xa lạ hôn môi.

Ban đầu Long Dạ Tước nghĩ rằng anh có thể hôn cô mà không cần đắn đo, khám phá những bí mật thuộc về cô nhưng cuối cùng đến thời khắc mấu chốt anh vẫn dừng lại, nếu như để cô biết anh nhân lúc cô say mà đụng vào cô, cô sẽ tức điên mất!

Cuối cùng thân hình người đàn ông chật vật ra khỏi cửa.

Mà môi của Tô Lạc Lạc bị hôn có chút sưng đỏ, cô vẫn chưa tỉnh lại tiếp tục mơ giấc mơ của cô.

Cả đêm nay, Long Dạ Tước không thể chợp mắt được, trong đầu toàn là hình ảnh xinh đẹp của cô gái phòng bên cạnh làm anh thực sự muốn bất chấp mà muốn cô.

Sáng sớm.

Tô Lạc Lạc đau đầu kinh khủng, cô ngơ ngác mở mắt ra nhớ tới phải đưa bọn nhỏ đến trường, mí mắt có chút đau nhức khiến cô phải cố gắng chớp mắt mấy lần, cuối cùng cũng mở ra được.

Cô thò tay mò kiếm điện thoại trên giường, mò được rồi, cô nhấn xem thời gian, trong tích tắc cô bị doa cho tỉnh.

Cái gì?

Chín giờ ba mươi rồi hả?

Bọn nhỏ đâu?

Tô Lạc Lạc nhanh chóng rời giường, đẩy cửa ra, nhìn căn phòng trống không của bọn nhỏ mà phòng của Long Dạ Tước cũng trống không.

Tô Lạc Lạc thở ra một hơi, trời ơi! Cô thực sự đã ngủ muộn như thế, mà nhất định là Long Dạ Tước đã đưa bọn nhỏ đi học rồi.

Tô Lạc Lạc vỗ vỗ đầu, sau này tuyệt đối không được uống bừa bãi như vậy nữa, hơn nữa tối qua cô đã mơ thấy gì vậy? Hôn một người đàn ông lạ ở trong mơ, hình như là hôn rất lâu rất lâu…

Lại còn xoa tai vuốt tóc mai, môi lưỡi dây dưa…

Trời ạ! Thật mất mặt, cũng may đây chỉ là một giấc mơ.

Tô Lạc Lạc nhanh chóng nhớ đến một chuyện khác, cô phải đem trả lại món quà của Dạ Trạch Hạo.

Cô tuyệt đối không nhận được món quà đắt tiền như vậy.

Tô Lạc Lạc nghĩ vậy nên nhanh chóng đẩy cửa đi vào phòng, lúc cô nhìn phần quà trên tủ đầu giường, cô chợt phát hiện ra một chiếc hộp vuông màu vàng khác bên trên món quà, Tô Lạc Lạc lập tức run lên vài giây.



Cái hộp này ở đâu ra vậy? Như thế nào lại ở trong phòng cô? Rõ ràng hôm qua cô nhớ rõ chỉ có một hộp mà thôi!

Tô Lạc Lạc ngồi xuống, nhặt chiếc hộp màu vàng lên, mở ra, lập tức…

Cô bị sốc đến hóa đá.

Trong hộp hóa ra là một bộ trang sức, mà mỗi chiếc đều rất đắt tiền.

Trời ạ! Cái này là ai tặng?

Tô Lạc Lạc cắn chặt môi, cố gắng suy nghĩ một chút, khuôn mặt xinh đẹp của cô đột nhiên đỏ bừng lên.

Trời! Chẳng lẽ là Long Dạ Tước tặng cho cô?

Thế nhưng mà tối hôm qua trước khi ngủ rõ ràng quà còn chưa có đặt ở đây, chẳng lẽ anh thừa dịp cô ngủ rồi đi vào phòng để ở đây?

Tô Lạc Lạc bị dọa vội vàng cúi đầu xuống kiểm tra quần áo chính mình, cuối cùng cô sờ lên cặp môi đỏ mọng, hình như có chút sưng tấy.

Đầu óc của cô lập tức ầm ầm nổ tung.

Chẳng lẽ tối qua không phải là nằm mơ mà là thực sự có người hôn cô?

Mà người này là Long Dạ Tước!

Tô Lạc Lạc đỏ mặt ngay lập tức, nghĩ đến món quà này lại nghĩ đến giấc mơ chân thật đến không thể tưởng tượng nổi, Tô Lạc Lạc khá chắc chắn.

Cô xấu hổ muốn chết được, buổi tối hôm qua cô tưởng rằng đó là một giấc mơ cho nên trong mơ cô cũng không có từ chối người đàn ông kia, cô cảm giác anh không chỉ là hôn chính mình còn…còn thăm dò thêm nữa…

Tô Lạc Lạc bụm mặt, cô không muốn sống nữa, đồng thời còn có chút tức giận, Long Dạ Tước thật không phải là quân tử! Anh còn thừa dịp cô ngủ mà xông vào phòng cô còn hôn cô như thế nữa.

Mà hơn nữa, nếu như là anh tặng, tại sao anh lại tặng món quà giá trị như vậy cho cô?

Tô Lạc Lạc muốn điên rồi, nhìn hai hộp trang sức này cô thật sự cũng không dám nhận, cô nghĩ, nhiệm vụ hôm nay của cô là đem hai món quà này trả lại cho hai người đàn ông đó.

Tô Lạc Lạc đi vào phòng tắm, nhìn đôi môi có chút sưng đỏ của cô, cô chắc chắn xác định, hôm qua là Long Dạ Tước hôn cô!

Thật mất mặt mà, cô nên làm gì đây? Làm như chưa xảy ra chuyện gì?



Đúng, làm như chưa xảy ra chuyện gì, cô tuyệt đối không đề cập đến chuyện này.

May mắn chỉ là hôn chứ không có phát sinh sự việc không thể vãn hồi.

Cô sẽ trả món quà lại cho anh trong thời gian ngắn nhất! Cô sẽ giả vờ mất trí nhớ về nụ hôn này!

Đương nhiên Tô Lạc Lạc không muốn giả vờ mất trí! Lẽ ra cô nên hung hăng mà lên án anh tại sao lại làm như vậy, như vậy rất không lịch sự.

Càng tức giận hơn chính là hôm qua cô còn đáp lại anh, được rồi! Miệng lưỡi độc địa của người đàn ông này không phải cô chưa từng chứng kiến, lỡ đâu anh quay lại cắn ngược lại cô hôm qua bản thân cô ngủ còn dụ dỗ anh, cô thật không còn lời nào để nói nữa.

Giống như lần trước, rõ ràng anh cưỡng hôn cô còn đổ lỗi tại cô quấn khăn tắm dụ dỗ anh, cô còn có thể nói cái gì?

Trong lúc suy nghĩ lung tung, Tô Lạc Lạc nhanh chóng mặc quần áo vào, nhìn hai món quà đắt tiền này, cô cảm thấy quà của Long Dạ Tước đắt tiền hơn nên cô trả lại cho anh trước đã!

Tuy rằng chiều nay anh cũng sẽ quay về nhưng mà món quà cứ nằm trong tay cô làm cô cảm thấy bỏng tay, cho nên cô bắt buộc phải lập tức nhanh chóng nói với người đàn ông này, cô sẽ không nhận phần quà này của anh.

Tô Lạc Lạc chỉ có thể nhờ Hạ Thấm giúp đỡ, nhờ cô đến đón mình sau đó đi tìm Long Dạ Tước.

Vừa vặn Hạ Thấm gần đây rảnh rỗi, nhanh chóng đến đón cô, cỡ mười giờ ba mươi là đến rồi.

Vừa lên xe, Hạ Thấm có chút kinh ngạc vì nghe nói hôm qua là sinh nhật của cô: “Sao cậu không nói cho tớ biết?”

“Tớ cũng muốn đón sinh nhật cùng cậu nhưng Long Dạ Tước tuyệt đối không cho tớ một mình đem bọn nhỏ ra ngoài. Cho nên nếu tớ mời cậu đến, cậu nhất định sẽ ngại ngùng vì vậy mới không nói cho cậu biết, trưa hôm nay tớ mời cậu ăn cơm nhé.”

“Nói vậy còn nghe được.” Hạ Thấm cười nói.

Tô Lạc Lạc nói về món quà cho Hạ Thấm nghe nhưng không đề cập đến nụ hôn kia.

Hạ Thấm ghen tị nhìn cô: “Cậu nói xem phúc khí của cậu ở đâu mà tới cơ chứ, nhận được món quà đắt tiền như vậy, hơn nữa còn là hai người đàn ông cực phẩm.”

“Tớ cũng không muốn nhận món quà đắt đỏ như vậy cho nên bây giờ tớ không phải đang nhanh chóng đi qua trả lại cho anh ấy sao?” Vẻ mặt Tô Lạc Lạc bất đắc dĩ.

“Cậu ấy! Nếu không thì cậu nhận đi! Như vậy thì chừng nào cậu đem quà đi bán thì sẽ trở thành triệu phú bà rồi.” Hạ Thấm cười trêu chọc cô.

Tô Lạc Lạc nhanh chóng lắc đầu: “Tớ không thể nhận được.”

“Vì sao lại không thể nhận, cái này là bọn họ cam tâm tình nguyện tặng cho cậu mà! Đã tặng cho cậu rồi thì chính là của cậu.”

Tô Lạc Lạc tiếp tục lắc lắc đầu: “Nói thì nói như vậy, lấy đồ của người khác phải nhường người ta ba phần. Vậy sau này quyền nói chuyện của tớ cũng không có luôn rồi, cho nên tớ không hi vọng bản thân mình mắc nợ bất kì ai,. Nếu là món quà nhỏ thì về sau tớ còn có thể trả nợ ân tình nhưng bây giờ, món quà đắt đỏ như vậy thì tớ có phá sản cũng không trả lại nổi!”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play