Cô cũng muốn cùng ăn sinh nhật một cách vui vẻ với bọn nhỏ! Không muốn huyên náo trở nên không thoải mái.
“Vâng…!” Tô Tiểu Hinh gật đầu.
Tô Tiểu Sâm thông minh không nói lời nào, mặc dù cậu cũng thích chú Dạ
nhưng cậu hi vọng trong ngày sinh nhật của mẹ, chỉ có một mình ba cậu
thôi.
Về đến biệt thự, Tô Lạc Lạc cầm một cái đĩa, đem khoai tây
chiên đổ ra, lại để tương cà bên cạnh rồi kêu hai đứa nhỏ cầm ra bãi cỏ
ăn.
Tô Lạc Lạc cũng đi theo cầm ly nước đút cho bọn nhỏ. Chạng
vạng mùa hè rất đẹp, thời tiết tháng sáu cũng không quá nóng, gió nhẹ
buổi tối thổi vào mang theo không khí mát mẻ.
Xa xa, mặt trời trở nên vừa lớn vừa đỏ, nhuộm đỏ rực trong nắng chiều hoàng hôn, hết sức
đẹp mắt. Tô Lạc Lạc lấy di động ra bắt đầu chụp ảnh bọn nhỏ, chụp từ
nhiều góc độ khác nhau, hai đứa nhỏ cực đẹp, lông mi dài, mắt to, khuôn
mặt tinh tế, da thịt trắng nõn mịn màng, chụp thế nào cũng thấy đáng yêu làm cho người ta muốn véo vài cái.
Tô Lạc Lạc selfie mấy tấm nhưng luôn cảm thấy ánh sáng không tốt, lại tự kỉ tìm một góc để chụp thêm vài tấm.
Trong lúc đang chụp, Tô Lạc Lạc lơ đãng nhìn lên ban công trên lầu hai thấy
Long Dạ Tước đang đứng đó không biết nhìn cô bao lâu rồi, trong phút
chốc khuôn mặt xinh xắn của cô đỏ bừng, vội vàng cất điện thoại đi.
Thật xấu hổ mà!
Tô Lạc Lạc đút cho bọn nhỏ ăn uống no đủ thì tùy bọn nhỏ kéo nhảy loạn xạ trên bãi cỏ, dù sao ngã cũng không đau.
Tô lạc Lạc quay trở lại sảnh, người giúp việc đã thu xếp và cất quần áo
vào phòng của cô. Tô Lạc Lạc rất cảm kích, đột nhiên cô phát hiện hình
như lầu ba của biệt thự trước giờ không thấy ai lên, không biết phía
trên dùng để làm gì nữa, Tô Lạc Lạc tò mò đi lên lầu ba.
Trên lầu ba cũng có một hoặc hai phòng ngủ chính, Tô Lạc Lạc xem một vòng, còn
có phòng hội nghị, phòng chiếu phim, bàn chơi bi da, tủ rượu, tất cả đều rất đẳng cấp.
Tô Lạc Lạc đi về phía cửa sổ thì nhìn thấy phía
trước một cái cửa sổ thủy tinh cực lớn có một loạt máy tập thể hình, Tô
Lạc Lạc hơi mở to mắt nhìn người đàn ông đang làm động tác kéo người lên xà ngang.
Tô Lạc Lạc túng quẫn, Long Dạ Tước vậy mà đang tập thể hình.
Lẽ ra cô phải quay đầu rồi rời đi nhưng cô không khỏi bị phương thức tập của người đàn ông này dọa cho nhảy một cái.
Rõ ràng là kéo người lên người bình thường còn khó làm nữa huống chi dưới
chân của người đàn ông này còn treo quả cầu sắt không biết bao nhiêu ký, chỉ thấy mỗi động tác anh rướn người lên cơ cắp trên cánh tay dường như bộc phát ra sức mạnh khó có thể tưởng tượng được.
Tô Lạc Lạc bất giác nuốt nước bọt, dáng người của anh thật là cũng quá tốt đi!
Anh không phải là loại vạm vỡ thuần túy luyện được, đường cong trên cơ thể
anh hoàn mỹ, cường tráng, rắn chắc khỏe đẹp cân đối, nhưng lại không cho người khác có cảm giác cơ bắp nổi bật, ngược lại trên lưng vai anh tập
luyện ra được một đôi cánh tay nhỏ xinh đẹp.
Thân trên trần trụi, thân dưới lộ ra vòng eo rắn chắc do vận động hướng lên trên, mơ hồ có
thể nhìn thấy vị trí của tam giác ngược hoàng kim.
Tô Lạc Lạc
tưởng rằng anh vẫn chưa phát hiện ra cô, đột nhiên nghe thấy một giọng
trầm thấp: “Nếu em muốn tập có thể tùy ý sử dụng.”
Tô Lạc Lạc xấu hổ, vậy mà anh lại phát hiện ra cô, cô vội vàng đáp lại: “Tạm thời
không cần.” Nói xong, cô lập tức quay đầu rời đi, nhưng trong đầu cô
hiện lên hình bóng người đàn ông vừa rồi cô nhìn thấy không cách nào
quên đi được, làm cho cô ấy một chút chán nản, buồn bực.
Bữa tối, Tô Lạc Lạc nhìn thoáng qua người đàn ông vừa tắm xong, áo sơ mi đen
phối với quần âu, đẹp trai mà lịch lãm, lộ ra hương vị của một anh đẹp
trai giới thượng lưu.
Tô Lạc Lạc nhanh chóng thu hồi tầm mắt, nhìn vào hai đứa nhỏ đang ăn thức ăn.
Long Dạ Tước ngồi xuống đối diện, sau khi dùng ánh mắt thâm thúy nhìn bọn nhỏ, tầm mắt của anh liền rơi lên người Tô Lạc Lạc.
Tô Lạc Lạc biết anh đang nhìn mình, cô cũng không ngẩng đầu giả vờ ăn cơm tự nhiên.
“Mommy, daddy đang nhìn mẹ kìa!” Tô Tiểu Hinh phát hiện ra vội nhắc mẹ, Tô Lạc
Lạc liếc nhìn cô bé sau đó ngẩng đầu lên nhìn anh, đụng phải một ánh mắt sâu như đại dương làm Tô Lạc Lạc cảm thấy như thể cô sắp chìm đắm vào
đó.
Trái tim cô bất giác nhảy lên, rõ ràng người đàn ông đối diện đó không làm gì cả, chỉ là một ánh nhìn chăm chú của anh cũng làm đầu
óc cô quay cuồng, giống như cái gì cô cũng quên. Có chút tìm không thấy
nam bắc.
Tô Lạc Lạc xấu hổ, cô không muốn nhìn nhiều thêm nữa.
Buổi tối sau khi ăn cơm xong, hôm nay Tô Lạc Lạc tương đối mệt cho nên cô
nhanh chóng dỗ bọn nhỏ đi ngủ xong chính mình liền quay về phòng nghỉ
ngơi.
Thời gian làm việc và nghỉ ngơi của bọn nhỏ rất đúng giờ,
đến chín giờ Tô Lạc Lạc dỗ bọn nhỏ ngủ bằng cách kể chuyện, bọn nhỏ ngủ
rất ngon. Trong phòng điều hòa đặt nhiệt độ cố định, bọn nhỏ ngủ cũng
rất ít khi đá chăn, mà hai đứa trẻ còn có thể ôm lẫn nhau, nếu gặp ác
mộng thì bọn nhỏ có thể tiếp thêm dũng khí và sức lực cho đối phương.
Cho nên sinh ra một đôi long phượng thai vẫn là bớt được chút sức.
Tô Lạc Lạc quay trở về phòng, trước ngồi trên sô pha xem tin tức một chút
sau đó bất tri bất giác đã đến mười giờ rồi, cô ngoan ngoãn đi vào phòng tắm tắm rửa.
Vừa mới tắm xong, Tô Lạc Lạc quấn khăn tắm quanh
mình đi ra chuẩn bị thay đồ ngủ. Phút chốc, ‘rít’ một tiếng, điện trong
phòng cô bị cúp, cô kéo màn cửa sổ lên, một màn đen kịt.
Sợ hãi!
Tô Lạc Lạc lập tức kinh hãi hai mắt mở to, xảy ra chuyện gì vậy? Tại sao mất điện?
Tô Lạc Lạc trước đi tìm điện thoại để trên giường, không biết khi nãy
quăng một phát quăng đến chỗ nào rồi, lúc này nhớ đến bọn nhỏ, cô cũng
muốn tìm quần áo mặc vào, nhưng tim cô như đang treo lên vẫn là nên đi
xem bọn nhỏ trước đã.
Cô mở cửa ra ngoài thì nhìn thấy Long Dạ Tước đang cầm điện thoại chiếu sáng sảnh lầu hai.
“Không biết nữa, có khả năng đêm nay những chỗ gần đây đều mất điện rồi.”
Giọng nói trầm thấp của Long Dạ Tước ở trong yên tĩnh lộ ra sự quyến rũ
mê người.
Tô Lạc Lạc ngẩng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, biệt thự của Long Dạ Tước nằm trên cao có thể nhìn thấy tình cảnh của một số ngôi
biệt thự gần đó, quả nhiên một mảnh đen kịt, ngay cả đèn đường cũng đen
kịt.
Tô Lạc Lạc đột nhiên sợ hãi nhíu mày: “Nếu bọn nhỏ tỉnh lại thì sao?” Nói xong lại tiếp: “Tôi đi xem bọn nhỏ một chút.”
“Không cần lo lắng, buổi tối bình thường chúng sẽ không tỉnh lại. ”
“Làm sao anh biết?”
“Bởi vì mỗi tối đúng giờ tôi đều đi xem bọn nhỏ.” Long Dạ Tước trầm giọng trả lời.
Tô Lạc Lạc hơi mở to mắt nhìn anh, mỗi tối anh đều đi nhìn bọn nhỏ mà
người làm mẹ như cô mỗi ngày đều ngủ đến rạng sáng, như vậy thật thất
trách.
Một trận gió mát từ ngoài cửa sổ thổi vào, Tô Lạc Lạc cảm
thấy mát rượi, chờ cô cúi đầu nhìn mới phát hiện bản thân chỉ quấn một
cái khăn tắm, hai tay vội vàng ôm lấy trước ngực.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT