Nhưng nhân phẩm của Dạ Trạch Hạo, Long Dạ Tước có chút không tin tưởng.
Rõ ràng là Dạ Trạch Hạo thích cô, có thể bây giờ bọn họ không có gì,
biết đâu bọn họ ở bên nhau lâu lại khiến lửa gần rơm lâu ngày cũng bén
thì sao?
Vì thế, anh phải nghĩ cách để Tô Lạc Lạc rời khỏi Dạ
Trạch Hạo. Nếu như cô cảm thấy buồn chán, muốn làm việc, vậy thì anh sẽ
sắp xếp công việc cho cô, miễn là cô tách khỏi Dạ Trạch Hạo.
Sáng sớm.
Tô Lạc Lạc vặn eo một cái, bị đồng hồ báo thức kêu ầm ĩ gọi dậy. Tối hôm qua đúng là một đêm ngon giấc.
Cô đang nghĩ hôm nay sẽ làm gì, mà hôm nay Dạ Trạch Hạo cũng không có việc gì quan trọng cả.
Tô Lạc Lạc đang hi vọng thì Dạ Trạch Hạo đã gọi điện tới. Tô Lạc Lạc thật
sự rất khâm phục anh ta mỗi ngày đều có thể dậy sớm như vậy, còn thúc
giục cô như đồng hồ báo thức sống.
“Alo.” Tô Lạc Lạc nghe điện thoại.
“Trước chín rưỡi em qua đây, theo tôi ra ngoài.”
“Hôm nay phải làm gì sao?”
“Tôi có một hợp đồng quảng cáo muốn ký, em đi cùng tôi.”
“Việc này, không phải anh để chị Mai đi cùng anh sao?”
“Tôi muốn em đi. Qua đây nhanh lên.” Dạ Trạch Hạo nói: “Hôm nay trả lương,
buổi chiều em nhìn tài khoản của em xem có lương chưa?”
“Nhưng tôi còn chưa làm đủ một tháng mà!” Tô Lạc Lạc kinh ngạc hỏi.
“Số khác xem như tiền thưởng của em, thế nên, em làm việc phải tích cực lên một chút, biết chưa?” Nói xong Dạ Trạch Hạo bèn cúp máy.
Tô Lạc Lạc có chút buồn cười, anh ta là ông chủ, anh ta nói thế nào thì chính là thế đấy.
Hôm nay nhận lương xong, thẻ của cô không phải sẽ có ba mươi vạn sao? Nếu
như vậy, giấc mơ có một ngôi nhà nhỏ trong thành phố này của cô càng
ngày càng đến gần rồi.
Lúc này mới bảy giờ hai mươi, Tô Lạc Lạc
sau khi rời giường liền ở trên ban công vươn vai, đột nhiên cô phát hiện có một bóng người vừa mới chạy bộ xong đi vào.
Tô Lạc Lạc hơi
ngạc nhiên, Long Dạ Tước sinh hoạt, làm việc, nghỉ ngơi còn rất đúng
giờ. Xem ra mỗi ngày anh đều kiên trì chạy bộ lúc sáng sớm. Khó trách
vóc dáng anh lại tốt như vậy.
Tô Lạc Lạc ép chân, vặn eo nhỏ, Lúc này, Long Dạ Tước lên lầu, chỉ thấy anh mặc một bộ đồ thể thao màu xám
kiểu hơi bó sát, mồ hôi ướt đẫm lồng ngực, quần áo dán chặt vào cơ bắp
hiện rõ của anh, có thể thấy được cơ ngực anh có bao nhiêu rắn chắc,
tràn đầy sức mạnh.
Tô Lạc Lạc liếc mắt nhìn thêm cái nữa bèn quay đi, còn lâu cô mới muốn để người đàn ông này phát hiện cô nhìn lén anh đâu!
Mái tóc Long Dạ Tước hơi rối, dính trên trán anh làm anh trông trẻ hơn hẳn.
Tuy rằng lúc bình thường người này mặc vest đi giày da, tóc của anh luôn
được chải ra phía sau, tấm lưng trầm ổn mê người, ngũ quan có chút ác
khí, mười phần nghiêm túc.
Tô Lạc Lạc cẩn thận nghĩ lại, cuộc
sống của người đàn ông này thực ra rất đơn giản lại khiêm tốn. Một ngôi
sao như Dạ Trạch Hạo, mỗi ngày đều có biết bao nhiêu trợ lý, vệ sĩ, mỗi
ngày đi ra ngoài đều được ủng hộ rầm rộ.
Bên cạnh Long Dạ Tước
chưa từng thấy có trợ lí thân cận, lúc anh ra ngoài thỉnh thoảng sẽ cho
vệ sĩ đi theo, nhưng lúc đi đón con chỉ có một mình anh xuất hiện.
Tô Lạc Lạc biết, với thân phận của anh, đưa vệ sĩ theo sẽ càng thêm an
toàn, nhưng nếu mỗi ngày đều cho vệ sĩ theo sau đi đón bọn nhỏ, nhất
định sẽ mất đi sự bình dị gần gũi.
Đột nhiên Tô Lạc Lạc có chút phiền muộn bản thân không có việc gì tự nhiên lại để ý đến chuyện của người đàn ông này.
Anh có đẹp trai hay không, vóc người đẹp hay không thì liên quan gì tới cô chứ?
Nghĩ tới nghĩ lui, hình như chẳng liên quan đến cô tí nào cả!
Tô Lạc Lạc đi vào phòng của các con, gọi hai đứa nhóc đang ngủ say dậy.
Mặc quần áo cho bọn nhỏ xong, lúc dắt hai đứa đi ra thì cửa phòng ngủ mở
ra, chỉ thấy Long Dạ Tước vẫn là một thân âu phục theo thói quen, không
thể không thừa nhận, dáng vẻ anh mặc tây trang đúng là đẹp trai chết
người.
Long Dạ Tước lập tức cúi người xuống, ôm tiểu công chúa của anh vào ngực,
hôn lên khuôn mặt nhỏ bé mềm mềm một cái “Con cũng rất xinh đẹp.”
Tô Tiểu Hinh liền cười đến thấy răng không thấy mắt nữa.
Tô Tiểu Sâm cũng một thân anh tuấn, Tô Lạc Lạc nghĩ thầm, sau này lớn lên
thằng nhóc này nhất định sẽ giống hệt Long Dạ Tước! Haizz! Thật mong con trai sẽ là một thanh niên ưu tú, hơn nữa tuyệt đối đừng giống ba nó,
coi trọng kiểu con gái như Tô Vũ Phỉ kia.
Ánh mắt quá tệ.
Tô Lạc Lạc nghĩ vậy, dắt bọn nhóc xuống lầu, buổi sáng từ thứ hai đến thứ
sáu bọn nhỏ đều tới trường ăn nên người giúp việc buổi sáng cũng không
đến.
Tô Lạc Lạc cũng sẽ đi đến nhà Dạ Trạch Hạo nấu một chút đồ ăn sáng, hoặc là cùng nhau ra ngoài ăn sáng.
Thời gian vẫn còn sớm, Tô Lạc Lạc quyết định đưa bọn nhỏ đi học, sau đó gọi điện cho Dạ Trạch Hạo lái xe đến cổng trường đón cô.
Bọn nhóc thấy mẹ sẽ đưa chúng đi học, không phải nói cũng biết vui vẻ tới nhường nào.
Ngồi trên xe, một đường chạy đến trường học, Long Dạ Tước cùng Tô Lạc Lạc
dắt tay bọn nhỏ đưa chúng đến chỗ cô giáo, đưa mắt nhìn hai đứa đi vào
bên trong trường học, vẫy tay tạm biệt.
Sau khi bọn nhỏ đã đi vào trong, Tô Lạc Lạc liền quay đầu nhìn Long Dạ Tước một cái, lấy điện thoại ra chuẩn bị gọi điện.
Long Dạ Tước quay đầu lại nhìn cô chằm chằm, Tô Lạc Lạc trừng mắt, nói: “Một lúc nữa có người đến đón tôi rồi, anh đi trước đi!”
Người này là ai, Long Dạ Tước vừa đoán đã biết.
Anh lạnh mặt đi tới chỗ để xe, một chiếc xe màu đen lập tức phi đi. Long Dạ Tước hôm nay có cuộc họp quan trọng, không phải ở công ty mà là một
cuộc hội nghị của giới chính trị.
Khi xe của Long Dạ Tước lái ra
khỏi cổng khu biệt thự, ở đó đã có hai chiếc xe màu đen cùng loại đã chờ sẵn, lúc xe anh vừa ra khỏi thì lập tức chạy theo. Ba chiếc xe nhanh
chóng hòa vào dòng xe cộ đông đúc.
Tô Lạc Lạc đợi một lúc, rốt cục cũng nhìn thấy chiếc xe thể thao của Dạ Trach Hạo chạy đến.
Tô Lạc Lạc kéo cửa xe chỗ ghế phụ lái ngồi vào đã nhìn thấy Dạ Trach Hạo
tóc để kiểu punk, một thân đồ đen, tạo hình vô cùng soái khí, lãnh khốc.
Tô Lạc Lạc không nhịn nổi mà bật cười: “Anh rõ ràng rất biết cách ăn mặc, trang điểm, sao còn muốn thuê tôi?”
“Tôi bình thường không thích tự mình làm, cũng chỉ là bởi vì em, tôi mới
chiếu cố cho em. Là người khác, tôi sa thải lâu rồi.” Nói xong, Dạ Trạch Hạo lại sợ cô sẽ tự trách, lại nói thêm một câu: “Em có con vì thế tôi
mới bỏ qua cho em.”
“Cảm ơn.”Tô Lạc Lạc thật sự rất cảm kích Dạ Trạch Hạo. Dạ Trạch Hạo quả thực là một ông chủ tốt hiếm có.
Lúc Tô Lạc Lạc ngồi làm việc trong văn phòng, điện thoại của cô nhận được
tin nhắn báo lương. Cô xem qua, đúng mười vạn được chuyển vào tài khoản. Trong lòng cô chấn động một hồi, trước đây cô ở tiệm trang điểm làm
việc, lương cũng chỉ như hạt muối bỏ biển, vậy mà bây giờ một tháng cô
lại có nhiều tiền đến vậy.
Làm sao không vui cho được?
Cô
quyết định sẽ tiếp tục làm việc cho Dạ Trạch Hạo. Với lại anh đã trả cho cô nhiều tiền như vậy, cô cũng không thể không tận tâm làm việc chứ!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT