Chết tiệt, chuyện này, anh chỉ có thể sau này từ từ chứng minh cho cô xem.

Trường học đã ở ngay trước mắt, Tô Lạc Lạc cắn môi, nhìn qua thời gian vừa đúng năm rưỡi, dọc đường, Long Dạ Tước lái xe cũng không vội nên thời gian ke vô cùng chính xác, không cần chờ đợi.

Xe dừng lại, Tô Lạc Lạc tức giận mở cửa xuống xe, cô không muốn ở cùng người đàn ông này thêm một giây phút nào nữa.

Tô Lạc Lạc nhanh chóng quẹt thẻ đi vào trường học, ở phía sau, Long Dạ Tước cũng cầm thẻ trong tay, quẹt thẻ đi vào.

Trải qua cuộc nói chuyện không mấy vui vẻ ở trên xe hồi nãy, Tô Lạc Lạc cũng không muốn để ý tới Long Dạ Tước nữa.

Ai bảo anh ta uy hiếp cô cơ chứ? Khiến bây giờ chỉ cần cô nghĩ tới những lời anh ta nói là cảm thấy kinh hãi, cùng anh ta ở cùng một chỗ chẳng có tí cảm giác an toàn gì cả.

Đương nhiên, nếu anh ta thật sự dám làm như những gì anh ta nói thì cô nhất định sẽ đưa theo bọn trẻ tránh xa khỏi anh ta.

Thấy Tô Lạc Lạc đến, Tô Tiểu Hinh lập tức bỏ đồ chơi lại trong đống đồ chơi, chạy tới: “Mẹ!”

Nói xong, vừa chạy đến bên cô, Tô Tiểu Hinh liền nhìn thấy ba mình, cô bé cười tít mắt.

Tô Lạc Lạc tò mò hỏi: “Anh trai con đâu?”

“Anh ở chỗ kia.” Tô Tiểu Hinh chỉ về phía lâu đài đồ chơi, đó là nơi mà mấy cậu bé lớn hơn một chút rất thích chơi, ở đó có rất nhiều đồ chơi điện tử như người máy, robot các kiểu. Tô Tiểu Hinh đối với những thứ đó không hề quan tâm nhưng Tô Tiểu Sâm lại rất có hứng thú.

Lúc này Tô Tiểu Sâm cũng bỏ lại đồ chơi, mau chóng chạy về phía ba mẹ.

Vừa chạy, cái miệng nhỏ vừa cười không khép lại được.

Tô Lạc Lạc kiên trì tới đón bọn trẻ chính là vì muốn nhìn thấy vẻ mặt hạnh phúc này của các con, lúc này bọn trẻ nhất định là vô cùng vui vẻ.

“Đi, lên xe nào. Mẹ đem rất nhiều quà cho hai đứa đó nha!” Tô Lạc Lạc nói với hai đứa nhóc.



“Thật hả mẹ? Con muốn có đồ chơi.” Tô Tiểu Hinh mừng rỡ nhảy nhót, không đợi được nữa nóng lòng muốn xem quà.

Long Dạ Tước đứng một bên nhìn người phụ nữ nắm tay con gái, trong lòng cảm thấy có chút bất đắc dĩ. Những gì anh nói lúc trên xe thực ra cũng chỉ là vô ý mà thôi, anh cũng không nghĩ tới việc bỏ qua cảm giác của cô mà ép buộc cô. Tuy rằng cảm giác của anh đối với cô có chút khác thường, nhưng anh cũng không đến nỗi cưỡng ép cô.

Nếu như không phải là cô cam tâm tình nguyện thích anh, anh cũng không cảm thấy vui vẻ gì.

Tô Lạc Lạc vừa lên xe bèn đem quà cho hai đứa nhóc xem, tất cả đều là những thứ Tô Tiểu Hinh thích. Thấy Tô Tiểu Sâm muốn một cái mặt dây chuyền kim cương nhỏ xinh, Tô Tiểu Hinh liền đem tất cả ôm vào lòng.

“Quà này đều là của em.” Tô Tiểu Hinh cười, nói

“Thôi được rồi! Nhường cho em hết.” Tô Tiểu Sâm nhường cô bé.

Tô Lạc Lạc mỉm cười, cảm thán con trai mình, rõ ràng đều bằng tuổi nhau nhưng Tô Tiểu Sâm từ bé đã có trách nhiệm bảo vệ, chăm sóc em gái.

Tuy rằng thi thoảng hai đứa trẻ vẫn cãi nhau, có khi còn đánh nhau nhưng Tô Lạc Lạc đối với cách cư xử của con trai vẫn là vô cùng hài lòng.

Trên mặt Long Dạ Tước cũng nở nụ cười nhàn nhạt, dáng vẻ các con ngoan ngoãn hiểu chuyện làm anh không khỏi nghĩ tới những điều này chắc chắn là nhờ có Tô Lạc Lạc biết cách giáo dục con cái.

Vì lẽ đó, để nuôi dưỡng các con tốt hơn, anh thấy rằng Tô Lạc Lạc phải ở cạnh anh, để tránh việc tương lai sau này cô sẽ tìm người đàn ông khác, anh nhất định phải cưới cô.

Về đến biệt thự, Tô Tiểu Hinh đem theo đồ chơi của mình lên lầu, Tô Lạc Lạc cười hỏi: “Tiểu Hinh, con đem đồ chơi lên lầu làm gì?”

“Mẹ, con muốn đem chúng để ở bên giường của con, sau này chúng sẽ là bạn tốt của con.” Tô Tiểu Hinh cười nói.

Tô Lạc Lạc cũng phát hiện từ nhỏ con gái mình rất thích gấu bông, chỉ cần con bé nhận được quà là búp bê sẽ đem chúng đặt ở bên giường, như thế lúc ngủ con bé có thể ngắm chúng, còn có thể ôm chúng.

Sau khi Tô Lạc Lạc nhìn con gái bước vào phòng, cô liền đem quần áo trong túi ra treo vào tủ.

Tô Lạc Lạc treo xong liền nghe thấy tiếng con trai cười, cô bước ra ban công tầng hai, nhìn thấy trên bãi cỏ, người đàn ông mặc vest đi giày da thế mà lại đá cầu cùng con trai. Cô hơi ngơ ngác.



Cha con đúng là cha con! Cảnh tượng như vậy, dưới ánh hoàng hôn lại càng đặc biệt ấm áp, thân thương.

Mà lúc này, Tô Tiểu Hinh cũng nghe thấy tiếng anh trai cười, mau chóng từ trong phòng chạy ra, cô bé cũng muốn tham gia!

Tô Lạc Lạc nhìn thấy con gái chạy xuống cầu thang, còn chưa tới bãi cỏ đã nghe thấy tiếng cười khanh khách của con bé rồi.

“Ba ơi, anh ơi, con cũng muốn chơi.” Sau đó, bóng người nhỏ bé của Tô Tiểu Hinh lao nhanh đến.

Tô Lạc Lạc không kìm được mà cong môi cười, nơi đáy mắt cô có một tia dịu dàng mà chính cô cũng không phát hiện ra.

Cảnh tượng này đây thực sự đã sưởi ấm lòng cô, những năm qua, cô biết chính mình đã dành tất cả thời gian để ở cạnh bên các con, nhưng, có một thứ mà cô không thể bù đắp cho các con, đó chính là tình thương của ba. Có đứa trẻ nào lại không hy vọng sẽ có tình cảm của ba và mẹ cơ chứ!

Tô Lạc Lạc lớn lên trong gia đình đơn thân, mặc dù lúc đó sự căm hận đối với cha ruột của mình khiến cô gạt bỏ đi thứ gọi là tình thương của cha, nhưng trên đường đi học hay lúc tan trường nhìn thấy những bạn học khác có ba đưa đón, lúc học đại học, thấy các bạn học đều có ba xách hành lí hộ, trong lòng cô cũng muốn có một người ba như vậy, nhưng cô biết, cô vĩnh viễn cũng sẽ không có được, vì thế cô chết tâm rồi.

Nhưng, bây giờ, nhìn thấy cảnh bọn nhỏ cùng ba chúng cùng nhau chơi đùa, cô biết, thật ra, đưa con về bên cạnh Long Dạ Tước cũng không phải chuyện gì xấu.

Kỳ thực giữa cô và anh cũng không phải là thâm thù đại hận gì cả, chỉ là anh với cô giống như là kiếp trước thiếu nợ nhau vậy, tóm lại chính là không vừa mắt nhau.

Nói trắng ra, đều là do người đàn ông này quá sức bá đạo, quá kiêu ngạo, hơn nữa còn can thiệp quá nhiều vào cuộc sống của cô.

Càng khiến cô không thể chịu đựng được chính là, anh nói muốn cưới cô thì cô nhất định phải gả hay sao? Làm gì có cái đạo lý như vậy?

Đừng nói là cô không gả, đời này cô đều sẽ không kết hôn, sẽ không lấy anh, cũng sẽ không lấy người khác, cô đối với sinh vật tên là đàn ông này hoàn toàn hết hi vọng rồi.

Tô Lạc Lạc nghĩ đến hôm nay không phải Long Dạ Tước trở về nhà họ Long một chuyến sao? Trước mặt người nhà, anh giải thích thế nào về việc Tô Vũ Phỉ nhằm vào cô đây?

Tô Lạc Lạc suy nghĩ một hồi, cô cũng không muốn biết, tóm lại cô cùng người của nhà họ Long cũng không gặp nhau.

Tô Lạc Lạc cứ thế chống cằm, nhìn trên bãi cỏ, bóng dáng cao lớn của Long Dạ Tước cùng với hai đứa trẻ còn chưa cao đến đùi anh cùng nhau chơi đùa, ngoài tiếng cười non nớt trong sáng của bọn nhỏ, thi thoảng còn vang lên tiếng cười sảng khoái trầm thấp của anh.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play