Không chỉ có hai người Thanh Dao và Thanh Lạc mà ngay cả đệ tử ngoại môn và đệ tử nội môn có thiên phú cao đều được đi đến Cửu Tiêu Cung. Hai người Mạc Kiệt và Tề Nghiên cũng được đi đến Cửu Tiêu Cung, ngoài ra còn có mười mấy đệ tử ngoại môn và đệ tử nội môn cũng có được tư cách này.

Ngày mai sẽ lên đường tiến về Trung Thổ thần vực, trở về Cửu Tiêu Cung. Đối với tất cả mọi người mà nói thì Trung Thổ thần vực chính là một nơi lạ lẫm, nơi mọi người luôn muốn hướng đến nhưng lại lo lắng thấp thỏm không yên.

Hướng đến là bởi vì Trung Thổ thần vực chính là trung tâm của Thiên Thần lục địa, võ đạo ở nơi đây đã vượt xa Đông Dương vực, hơn nữa lãnh thổ lại rộng lớn mênh mông. Ở nơi đó, có rất nhiều thứ mà Đông Dương vực không có, ở nơi đó, mọi người có thể tiếp xúc với rất nhiều tri thức uyên thâm của võ đạo.

Nói dễ hiểu thì là chỉ khi tiến về Trung Thổ thần vực thì mới có thể trở thành cường giả chân chính, vì vậy mọi người luôn mong muốn được đến Trung Thổ thần vực.

Còn lo lắng không yên là do ở Trung Thổ thần vực có rất nhiều cường giả, Thiên Kiêu tầng tầng lớp lớp. Có lẽ khi ở Đông Dương vực bọn họ được coi là thiên tài nhưng khi đến Trung Thổ thần vực thì bọn họ chỉ là một người bình thường, thậm chí còn đứng ở hạng chót.

Trong một đêm này tâm trạng của mọi người đều ngổn ngang như tơ vò, rạng sáng ngày hôm sau khi đám người Tiêu Trần chuẩn bị rời đi, vừa mới ra khỏi cửa của Vô Trần cư thì đã thấy Mạc Kiệt chạy đến trước mặt, trông hắn ta có vẻ hơi hốt hoảng.

“Có chuyện gì vậy?”

Mới sáng sớm đã thấy Mạc Kiệt hoảng loạn như thế, Tiêu Trần vội vàng lên tiếng hỏi.

Trước câu hỏi của Tiêu Trần, Mạc Kiệt hít sâu một hơi, trên mặt hiện ra vẻ ngập ngừng rồi nói:

“Trần, Trần Lăng có tin tức rồi…”

Mặc dù hôm nay là ngày mọi người cùng đi đến Cửu Tiêu Cung, nhưng ngay vừa rồi đột nhiên Mạc Kiệt nghe được tin tức của Trần Lăng, hắn ta biết rõ Tiêu Trần vẫn luôn nghe ngóng tin tức của Trần Lăng nên mới vội vàng chạy tới đây.

Nghe được lời này, vẻ mặt Tiêu Trần khẽ thay đổi:

“Người đang ở đâu?”

Đã hơn ba tháng trôi qua kể từ khi rời khỏi Bách Linh mộ địa. Trong ba tháng này lúc nào Tiêu Trần cũng nghe ngóng tin tức về Trần Lăng, nhưng tiểu tử này giống như bốc hơi khỏi nhân gian vậy, cho dù là Đông Kiếm Các hay Huyết Ma Điện đều không tra được bất cứ một tin tức nào. Mãi cho đến hôm nay, cuối cùng Tiêu Trần cũng nghe thấy tin tức về Trần Lăng nên hắn vô cùng kích động.

Tiêu Trần vội vàng hỏi Mạc Kiệt, thấy thế Mạc Kiệt lại hơi do dự. Vốn dĩ hắn ta cũng không biết có nên nói chuyện này cho Tiêu Trần không, nhưng nếu không nói cho Tiêu Trần thì chắc chắn hắn ta sẽ tự trách, rơi vào tình cảnh khó xử. Tiêu Trần thấy thế thì lại thúc giục, cuối cùng Mạc Kiệt không còn cách nào khác đành kể mọi chuyện mà mình biết cho Tiêu Trần nghe.

Theo như lời Mạc Kiệt nói, nguyên nhân hơn ba tháng này không tra được tin tức của Trần Lăng là bởi vì hắn ta vẫn còn ở trong Bách Linh mộ địa. Nói cách khác, sau khi Bách Linh mộ địa đóng cửa thì Trần Lăng cũng không bị truyền tống ra ngoài mà một mình hắn ta ở lại trong Bách Linh mộ địa hơn ba tháng.

Từ trước tới nay chưa từng xảy ra chuyện như thế, nhưng ba ngày trước, Trần Lăng lại xuất hiện ở Mai Cốt Chi Địa, ở ngay lối vào Bách Linh mộ địa, đúng lúc này có một đệ tử của Vạn Tiên Lâu nhìn thấy.

Một người ở trong Bách Linh mộ địa lại không bị cưỡng ép truyền tống ra ngoài, tên đệ tử của Vạn Tiên Lâu nghĩ chắc chắn là Trần Lăng đã nhận được truyền thừa hoặc bảo vật quý hiếm nào đó, vì vậy hắn ta lập tức nảy sinh ý nghĩ cướp đoạt.

Chỉ có điều, tên đệ tử này không những không cướp được ngược lại còn bị Trần Lăng giết chết. Sau đó chuyện này được truyền ra ngoài, tất cả mọi người đều nghi ngờ chắc chắn Trần Lăng đã lấy được bảo vật quý hiếm nhất trong Bách Linh mộ địa, biết được bí mật trong đó, vì vậy có rất nhiều thế lực đều tham gia vào hành động vây giết Trần Lăng, ngay cả Huyết Ma Điện cũng nằm trong đó.

Bởi vì Bách Linh mộ địa quá thần bí, ai ai cũng muốn nhận được truyền thừa lớn nhất trong đó nên Trần Lăng đã trở thành đối tượng truy đuổi của mọi người.

Nghe được lời này của Mạc Kiệt, Tiêu Trần cũng đã hiểu rõ đầu đuôi câu chuyện. Trong mắt hắn hiện lên một tia kiên quyết, không hề do dự nhiều, hắn quay đầu nhìn về phía Tần Thủy Nhu rồi nói:

“Nàng và sư phụ đi trước đi, ta sẽ đến Cửu Tiêu Cung tìm nàng sau…”

Hôm nay tình huống của Trần Lăng vô cùng nguy hiểm, ngay cả Huyết Ma Điện cũng đã nảy sinh lòng tham rồi, Tiêu Trần không thể ngồi yên không quan tâm được. Bằng hữu của hắn không nhiều lắm, nhưng Trần Lăng lại chính là người được hắn công nhận. Mặc dù thời gian hai người tiếp xúc với nhau không nhiều nhưng nói thật thì Trần Lăng là người có tính cách hợp với hắn nhất, là độc nhất vô nhị. Vì vậy, Tiêu Trần không thể trơ mắt nhìn hắn ta rơi vào nguy hiểm, thấy chết mà không cứu được.

“Ta đi cùng với chàng…”

Nghe Tiêu Trần nói vậy thì Tần Hiểu Nhu lập tức lên tiếng nói.

“Không được, nàng hãy đi cùng với sư phụ đi. Ta chỉ đi cứu hắn ta, nhiều người sẽ rất bất tiện. Ngoan, nghe lời nào!”

Tiêu Trần từ chối yêu cầu của Tần Thủy Nhu, hắn hôn lên trán nàng ấy một cái, sau đó trực tiếp gọi Thanh Vũ Ưng ra rồi biến mất ở phía chân trời.

Một mình Tiêu Trần dẫn theo Tiểu Thanh rời đi, về sau Tần Thủy Nhu cũng nói mọi chuyện cho Thương Huyền biết. Sau khi nghe xong thì Thương Huyền để cho mọi người đi trước còn hắn ta thì lập tức đuổi theo Tiêu Trần, sợ hắn gặp phải nguy hiểm.

Tiêu Trần cưỡi Thanh Vũ Ưng đi. Theo lời nói của Mạc Kiệt thì sau khi trốn thoát sự đuổi giết của đám người kia thì nơi cuối cùng Trần Lăng xuất hiện chính là ở bên ngoài Vạn Thú sơn mạch. Vì thế Tiêu Trần đi thẳng đến Vạn Thú sơn mạch.

Tiêu Trần không hề dừng lại một khắc nào. Vốn dĩ lộ trình cần ba ngày mới đến nơi nhưng chỉ trong một ngày rưỡi Tiêu Trần đã đến Vạn Thú sơn mạch rồi. Nhìn núi rừng rậm rạp, mênh mông, bát ngát bên dưới, Tiêu Trần lẩm bẩm nói:

“Rốt cuộc ngươi đang ở đâu?”

Diện tích của Vạn Thú sơn mạch rất rộng, người ta đồn rằng chỉ cần đi qua Vạn Thú sơn mạch là có thể đến Trung Thổ thần vực rồi. Chỉ có điều muốn đi qua Vạn Thú sơn mạch lại là chuyện không có khả năng. Bởi vì nghe nói trong trung tâm của Vạn Thú sơn mạch có một con yêu thú đế quốc, nó đã hóa hình thành Thú Vương, cho dù là cường giả Đại Hóa Cảnh cũng không dám tự tiện xông vào vùng của yêu thú đế quốc này.

Tiêu Trần cũng khá quen thuộc với khu vực bên ngoài của Vạn Thú sơn mạch bởi vì trước đây hắn đã từng rèn luyện ở đây năm tháng. Trong lúc đang nghĩ xem đi đâu mới tìm được Trần Lăng thì trong đầu Tiêu Trần lóe lên một tia sáng, hắn đã nghĩ đến một nơi mà Trần Lăng có khả năng xuất hiện nhất.

Tiêu Trần trực tiếp nhảy xuống từ trên lưng Thanh Vũ Ưng, sau đó hắn để cho Thanh Vũ Ưng quay về Đông Kiếm Các còn bản thân thì dẫn theo Tiểu Thanh đi vào trong Vạn Thú sơn mạch.

Một đường chạy như điên, khi đi vào trong rừng thì Tiêu Trần gặp rất nhiều các võ giả đến từ các thế lực khác nhau, có lẽ bọn họ đều đang tìm kiếm tung tích của Trần Lăng.

Tiêu Trần không hề đánh rắn động cỏ, trên đường đi hắn cố gắng tránh né mọi người. Sau một đêm bôn ba vất vả, cuối cùng Tiêu Trần cũng đã đến đích của mình. Đây chính là sơn động lúc trước hắn và Trần Lăng lịch luyện cùng nhau.

Nghĩ đi nghĩ lại thì hắn cảm thấy đây chính là nơi có khả năng Trần Lăng sẽ xuất hiện nhất. Bởi vì nơi này rất bí mật, chỉ có chính bản thân hắn và Trần Lăng mới biết, hơn nữa, hiện tại tất cả các cửa ra vào của Vạn Thú sơn mạch đều bị người ta bao vây, Trần Lăng không thể rời khỏi Vạn Thú Sơn Mạch được. Vì vậy chắc chắn hắn ta sẽ chọn nơi này để ẩn thân.

Nhìn sơn động quen thuộc trước mắt, dường như hắn lại trở về thời điểm lúc trước khi hai người cùng nhau lịch luyện, những chuyện điên cuồng, phóng khoáng trước đây không ngừng hiện lên trước mắt.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play