Lần này hai người Tiêu Trần phải mất hai giờ mới tự chữa lành thương thế. Nhìn những bậc thang màu vàng dẫn lên tòa Kiêu Vương Phong thứ tư mà Hoang Cổ lắc đầu đành chịu.

Hắn ta đã không còn tự tin để tiếp tục thách đấu nữa, nhưng mà ngay lúc đó Tiêu Trần đã từ từ đi về phía cầu thang màu vàng. Thật hiển nhiên là Tiêu Trần còn muốn tiếp tục.

“Tiêu Trần, ngươi…” Hoang Cổ nhìn theo bóng dáng của Tiêu Trần mà sững sờ, cái tên này còn muốn tiếp tục thách đấu sao? Chuyện này thật sự không có khả năng mà. Phần Thiên Liệt Diệm của đỉnh thứ ba đã suýt chút nữa giết chết bọn họ, thế mà tên Tiêu Trần này lại còn muốn thách đấu sao?

Không chỉ có Hoang Cổ sững sờ mà Cố Lỗi và Tô Mộc đang ở đỉnh thứ nhất và đỉnh thứ hai ở phía xa cũng nhìn theo Tiêu Trần bằng vẻ mặt phức tạp, trong lòng đầy kinh ngạc:

“Cái tên này còn muốn tiếp tục sao? Chẳng lẽ hắn thật sự muốn leo lên tòa Kiêu Vương Phong thứ tư à?”

“Tiêu Trần huynh, lượng sức mà đi. Nếu thất bại, ngươi sẽ không có cơ hội trở thành Kiêu Vương…” Hoang Cổ nhìn theo bóng dáng của Tiêu Trần rồi lên tiếng thuyết phục hắn. Trong mắt hắn ta, nhất định Tiêu Trần không thể có cơ hội để trèo lên đỉnh tòa Kiêu Vương Phong thứ tư. Nhưng nghe thấy lời nói của bản thân, câu trả lời của Tiêu Trần cũng khiến cho Hoang Cổ ngây ngẩn cả người.

“Trong mắt ta, Kiêu Vương Phong chỉ có một, đó chính là ngọn núi trước mắt. Nếu không trèo lên được thì ta thà rằng không cần danh hiệu Kiêu Vương này.”

Vừa dứt lời, Tiêu Trần đã bước lên ngọn núi thứ tư, còn Hoang Cổ vẫn đứng ngẩn ngơ tại chỗ điên cuồng không thôi. Câu trả lời của Tiêu Trần đã biểu lộ ra sự tự tin gần như kiêu ngạo của hắn. Hắn không trèo lên được đỉnh thứ tư thì thà rằng bản thân không cần danh hiệu Kiêu Vương. Nếu như vậy thì ba người bọn họ tính là cái gì chứ?

Cố Lỗi ở đỉnh đỉnh thứ nhất, Tô Mộc ở đỉnh thứ hai, bản thân hắn ta ở đỉnh thứ ba, chẳng lẽ ba người bọn họ phải là Kiêu Vương sao?

Hoang Cổ nhìn Tiêu Trần bằng ánh mắt phức tạp, hắn ta phải thừa nhận rằng bản thân không có đủ tự tin như Tiêu Trần, càng không có dũng khí như Tiêu Trần. Xét về điểm này, hắn ta không bằng Tiêu Trần.

Khẽ thở dài một hơi, Hoang Cổ cũng không nói nhiều nữa. Tiêu Trần không tranh đỉnh thứ ba với mình nên hắn ta lập tức ngồi xuống Long ỷ của đỉnh thứ ba rồi nhìn Tiêu Trần đang tiếp tục thách đấu bằng ánh mắt phức tạp.

Cất bước hướng tới đỉnh thứ tư, nhưng thật kỳ lạ là Tiêu Trần không hề gặp phải một chút trở ngại nào trên những bậc thang màu vàng từ đỉnh thứ ba đến đỉnh thứ tư. Hắn lên tới sườn núi của đỉnh thứ tư rất nhẹ nhàng, mà ở sườn núi cũng không có bất cứ bậc thang hoặc là đường đi dẫn lên đỉnh núi.

Kì lạ quá, không giống với ba tòa Kiêu Vương Phong vừa rồi. Cũng ngay tại thời điểm Tiêu Trần đang thầm nghĩ thì một thanh niên mặc lôi vân tú bào chậm rãi xuất hiện trên đỉnh thứ tư.

Không hề có một dấu hiệu nào, mà khi người thanh niên xuất hiện thì tất cả mọi người ở ngoại giới đều phát điên. Họ chăm chú nhìn người thanh niên và lắp bắp nói:

“Cửu… Cửu Tiêu Chúa Tể…”

Rất nhiều người đứng đầu nhận ra thân phận của người thanh niên kia. Rõ ràng đó là Cửu Tiêu Chúa tể - một trong thất đại Chúa tể của Thiên Thần lục địa. Hơn nữa, người xuất hiện lúc này không phải là tia thần niệm của Cửu Tiêu Chúa tể mà là bản tôn.

Bản tôn quá bộ xuống tòa Kiêu Vương Phong thứ tư, nhìn thấy Cửu Tiêu Chúa Tể đứng trên đỉnh núi mà ánh mắt của mọi người đều trở nên kính sợ. Đây là sự tôn kính và thần phục xuất phát từ nội tâm của họ.

Trong số bảy vị chúa tể của Thiên Thần lục địa, có thể nói Cửu Tiêu Chúa Tể là có màu sắc huyền thoại nhất, bởi vì hiện giờ hắn ta còn chưa đến năm trăm tuổi.

Năm trăm năm tuổi mà đã là một trong bảy vị chúa tể nên Cửu Tiêu Chúa Tể được cho là người có nhiều cơ hội để tiến thêm một bước trong bảy vị chúa tể. Hơn nữa, từ khi Cửu Tiêu Chúa Tể sáng lập Cửu Tiêu Cung đến nay, chỉ trong vòng năm trăm năm ngắn ngủi đã trở thành một trong bảy thế lực bá chủ của Thiên Thần lục địa. Có thể nói Cửu Tiêu Chúa Tể chỉ mất năm trăm năm để đạt được điều mà sáu vị chúa tể còn lại có thể mất hơn hàng nghìn năm mới hoàn thành.

Tại lối vào mộ địa Bách Linh của Đông Dương Vực, nhìn thấy lôi vân tú bào của Cửu Tiêu Chúa Tể, ánh mắt của ba người Thương Huyền đều lóe lên một tia phức tạp. Ánh mắt kỳ lạ như thế, thật giống như họ có quen biết với Cửu Tiêu Chúa Tể vậy. Có điều, chuyện này có khả năng sao?

Một chiếc lôi vân tú bào, tóc đen như mực, khoanh tay đứng trên đỉnh núi, ánh mắt dửng dưng nhìn về phía Tiêu Trần. Cửu Tiêu Chúa Tể chậm rãi nói:

“Thật không ngờ lại có người cả gan dám xông vào đỉnh thứ tư. Bởi vì thiết kế của đỉnh thứ tư quá khó nên bây giờ bổn tọa cho ngươi cơ hội lui về đỉnh thứ ba. Như vậy ngươi còn có một cơ hội tranh Kiêu Vương…”

Cho Tiêu Trần một cơ hội để hối hận, nhưng Tiêu Trần lại lắc đầu từ chối và nói:

“Vãn bối sẽ không rút lui...”

Đã tới đây rồi, sao có thể lui được chứ? Nghe thấy Tiêu Trần nói thế, Cửu Tiêu Chúa Tể khẽ mỉm cười. Sau đó một cái thang chín bậc bằng bạch ngọc từ không trung từ từ hiện ra trước mặt Tiêu Trần, nối thẳng đến đỉnh thứ tư.
( đọc truyện trên app T𝚢T giúp phát triển các team dịch hợp tác )
“Vậy thì chúng ta bắt đầu đi.” Thang bạch ngọc xuất hiện, Cửu Tiêu Chúa Tể lạnh nhạt nói.

Nghe vậy, Tiêu Trần hít một hơi thật sâu, ánh mắt kiên định liếc nhìn về chiếc Long ỷ trên đỉnh thứ tư và Cửu Tiêu Chúa Tể đang đứng trước Long ỷ, sau đó bước lên bậc thang đầu tiên.

“Rơi…” Tiêu Trần vừa bước lên bậc thang thứ nhất, Cửu Tiêu Chúa Tể lập tức khẽ nói một tiếng. Sau đó chỉ thấy từ phía chân trời, đột nhiên có một đạo thần lôi đánh xuống. Nhìn thấy đạo thần lôi này, người trần đều bất giác hô lên một tiếng.

“Cửu Tiêu Thần Lôi, đúng là Cửu Tiêu Thần Lôi rồi…”

Cửu Tiêu Thần Lôi chính là bản lĩnh thương hiệu của Cửu Tiêu Chúa Tể, không ngờ khảo nghiệm tại đỉnh thứ tư lại là Cửu Tiêu Thần Lôi. Mà Cửu Tiêu Thần Lôi lại do đích thân bản tôn của Cửu Tiêu Chúa Tể thi triển, liệu Tiêu Trần có thể vượt qua được khó khăn này hay không?

Đạo thần lôi thứ nhất giáng xuống, ngay lập tức Tiêu Trần đã phun ra một ngụm máu tươi, trong chớp mắt đã bị thương nặng. Thấy thế, Cửu Tiêu Chúa Tể nói:

“Thế nào, hiện tại ngươi vẫn có thể từ bỏ.”

Lại cho Tiêu Trần cơ hội thứ hai để bỏ cuộc. Nhưng lần này, Tiêu Trần lại bước thêm một bước và bước lên bậc thang thứ hai. Khi nhìn thấy cảnh này, Cửu Tiêu Chúa Tể khẽ lắc đầu rồi lại khẽ nói một tiếng, đạo thần lôi thứ hai giáng xuống.

Tổng cộng có chín bậc thang, tương ứng với chín đạo thiên lôi. Không biết đã qua bao lâu, nhưng từng đạo thần lôi giáng xuống như chẻ vào trong lòng của người phàm tục, khiến cho tất cả mọi người đều chấn động mạnh.

Mãi cho đến khi Tiêu Trần bước lên bậc thang cuối cùng, dường như toàn bộ Thiên Thần lục địa đều chìm trong im lặng. Tất cả mọi người đều chăm chú dõi theo bóng dáng bị trọng thương tàn tạ bên trong quang kính.

Không ai nghĩ rằng Tiêu Trần thật sự có thể đi tới bước này. Đó chính là Cửu Tiêu Thần Lôi đó. Tiêu Trần đã mạnh mẽ chống đỡ được tám đạo, tuy rằng chắc chắn Cửu Tiêu Chúa Tể sẽ khống chế lực đạo nhưng tuyệt đối không thể coi thường uy lực của nó được.

Mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía Tiêu Trần, bọn họ đều muốn nhìn xem rốt cuộc Tiêu Trần có thể bước lên đỉnh thứ tư này hay không.

“Ngươi giỏi lắm, nhưng ngươi không thể thành công được đâu.

Tám đạo thần lôi, đạo thứ nhất diệt thân thể của ngươi.

Đạo thứ hai hủy tâm tình của ngươi.

Đạo thứ ba phong linh trí của ngươi.

Đạo thứ tư phá thần thức của ngươi.

Đạo thứ năm tru tam hồn của ngươi.

Đạo thứ sáu diệt bảy phách của ngươi.

Đạo thứ bảy cắt đứt kiếm đạo của ngươi.

Đạo thứ tám hủy sự tự tin của ngươi.

Hiện tại ngươi còn không bằng một kẻ phế nhân. Đạo cuối cùng này, ngươi không thể thông qua, chỉ có thể giống như hiện tại. Ta còn chưa ra tay, ngươi đã không còn tự tin để tiếp nhận đạo thần lôi thứ chín này…”

Dưới con mắt chăm chú của mọi người, Cửu Tiêu Chúa Tể chậm rãi nói. Mặc dù hắn ta kết luận rằng Tiêu Trần sẽ không thể vượt qua Đệ Tứ Phong này, nhưng trong mắt hắn ta lại hiện lên một vẻ hài lòng. Quả thật là biểu hiện của Tiêu Trần như thế cũng quá tốt rồi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play