Bỗng nhiên có một nữ tử tiến vào lòng mình, Tiêu Trần nhớ tới từng chi tiết nhỏ khi hai người ở cạnh nhau lúc trước, lần đầu cảm nhận được cái gì là yêu say đắm.

Nhớ lại mới thấy, mỗi hành vi, cử chỉ giữa hai người rất nhỏ, thật bình thường. Trước giờ chưa từng thề non hẹn biển, thậm chí đến tận bây giờ cả hai đều chưa từng thổ lộ với đối phương tình yêu của mình.

Nghiêm khắc mà nói, hai người còn chưa chính thức xác định quan hệ. Nhưng cũng vì như vậy, giờ ngoảnh đầu ngẫm lại mới phát hiện, thì ra Tần Thủy Nhu vẫn luôn dịu dàng làm bạn bên cạnh hắn như thế, hiền lành, an tĩnh.

Tần Thủy Nhu biết hắn một lòng hướng võ đạo, không có thời gian lo lắng tư tình nhi nữ nên vẫn luôn nhẫn nại, không hề tạo áp lực cho hắn. Có lẽ trong lòng nàng cảm thấy dù chỉ dùng thân phận bằng hữu ở bên hắn đã rất thỏa mãn rồi.

Tiêu Trần một mình đi vào Nhị viện ngoại môn Tần Sở Nhu ở, nơi này đã là người đi, nhà trống. Hắn dạo xung quanh một vòng, bước tới ngồi xuống ghế đá trong sân.

"Ba năm... thì ra giai nhân vẫn luôn bên cạnh..." Tiêu Trần thừa nhận bản thân đã không thể lại quên Tần Thủy Nhu nữa. Ba năm này nàng vẫn luôn an tĩnh ở bên người hắn.

Đây là lần đầu tiên hắn để ý một nữ nhân, nếu đã vậy thì càng không thể khiến nàng rời khỏi mình, càng không thể để nam nhân khác cướp nàng đi. Ý tưởng của Tiêu Trần rất đơn giản, nửa năm sau hắn sẽ đích thân tiến Tần gia, giáp mặt nói hết những lời ba năm qua chưa kịp thổ lộ với Tần Thủy Nhu. Hắn cần lớn tiếng nói cho nàng biết, Tần Thủy Nhu từ nay về sau là nữ nhân của Tiêu Trần.

Tiêu Trần chờ trong Nhị viện suốt một ngày, mãi tới hoàng hôn mới quay về Vô Trần Cư.

Như Tần Hằng đã nói, trên đời này thứ gì cũng cần dựa vào thực lực mới được. Vậy nên còn thời gian nửa năm, chuyện quan trọng nhất vẫn là Bách Linh mộ địa, chỉ có đột phá Huyền Nguyên Cảnh trong Bách Linh mộ địa thành công mới có năng lực đi bảo hộ những gì hắn muốn bảo hộ.

Tiêu Trần vùi sâu chuyện của Tần Thủy Nhu vào đáy lòng, tin chắc không lâu nữa hai người tự nhiên có thể đoàn tụ. Bởi hắn đang cố gắng trở nên mạnh hơn, sau đó bảo hộ nữ tử dịu dàng, đáng yêu này cả đời.

Tiêu Trần tiếp tục tiềm tu, vốn tưởng rằng những ngày này có thể tạm thời bình tĩnh xuống, đáng tiếc không như mong đợi. Ngày thứ ba sau khi Tần Thủy Nhu rời đi, Mạc Kiệt sốt sắng xông vào Vô Trần Cư, vừa vào cửa đã luống cuống gọi:

"Tiêu Trần, không hay rồi! Tiêu gia... Tiêu gia đã xảy ra chuyện..."

Mạc Kiệt rất sốt ruột, Tiêu Trần nghe gia tộc có chuyện thì vội bước ra đón: "Chuyện thế nào?"

"Trần... Trần Mộ Tuyết dẫn Vương Văn và vài tên chấp sự của Vạn Tiên Lâu đến Lĩnh Sơn quận thành. Quận vương Trương Cường của Lĩnh Sơn quận đã bị bọn họ giết chết, người của Tiêu gia cũng bị bọn họ bắt được..."

Mạc Kiệt cũng chỉ vừa nghe đến tin tức đã vội chạy đi báo cho Tiêu Trần. Tiêu Trần nghe xong thì hai mắt ngập tràn sát khí.

Lại là Trần Mộ Tuyết, lúc trước hắn đã buông tha cho Trần gia một lần, vậy mà nàng ta lại chạy tới.

Tiêu Trần nghe Mạc Kiệt nói xong cũng biết chuyện khẩn cấp. Ngay cả quận vương Trương Cường cũng đã bị giết, hơn nữa, lần này Trần Mộ Tuyết có Vạn Tiên Lâu làm chỗ dựa, chắc chắn càng thêm không kiêng nể gì. Huống chi nghe Mạc Kiệt nói có vẻ việc này còn có Võ Vương của Phong Lăng Quốc giúp đỡ. Giờ vị trí quận vương Lĩnh Sơn quận đã đổi chủ, Tiêu gia hoàn toàn mất hết bảo hộ.

Không nói hai lời, Tiêu Trần trực tiếp đi tới nơi ở của Thương Huyền.

Thấy Tiêu Trần đằng đằng sát khí vội vàng chạy tới, Thương Huyền nghi hoặc hỏi: "Làm sao vậy?"

"Sư phụ, gia tộc gặp nạn, đệ tử cần sự giúp đỡ của Đông Kiếm Các..." Tiêu Trần không nói gì vô nghĩa, thậm chí còn không kịp cố kỵ lễ tiết, trực tiếp nói đầu đuôi cho Thương Huyền. ( truyện trên app T𝕪T )

Nghe gia tộc Tiêu Trần gặp nạn, lại còn là đệ tử của Vạn Tiên Lâu ra tay, Thương Huyền đáp: "Ngươi định làm thế nào?"

"Đệ tử muốn mượn mười trưởng lão theo mình về Lăng Phong Quốc." Tiêu Trần đáp.

Hắn không ngốc đến mức đơn thương độc mã trở về, lần này chắc chắn Trần Mộ Tuyết có chuẩn bị mà đến. Dù hắn đã là một trong Ngũ Đại Tiềm Long nhưng còn chưa trưởng thành. Muốn giải quyết dứt điểm thì chỉ có thể dựa vào lực lượng của Đông Kiếm Các, dù sao muốn chuyển hóa thiên phú thành thực lực cũng cần thời gian.

Cần mười trưởng lão quay về Lăng Phong Quốc. Thương Huyền nghe xong thì không chút do dự đáp:

"Ta để các trưởng lão rảnh rỗi ở ngoại môn đều theo con về đi, để đại sư huynh Tần Hằng của con theo nữa."

Thân là Tiềm Long của Đông Kiếm Các, tầm quan trọng của Tiêu Trần không cần nói cũng biết, vậy nên với thỉnh cầu nho nhỏ này, Thương Huyền đương nhiên không từ chối, nếu không phải vì mấy hôm nay ông ấy bận quá thì có lẽ còn đích thân đến Lăng Phong Quốc một chuyến.

Rất nhanh sau đó, dưới sự triệu tập của Thương Huyền, toàn bộ trưởng lão ngoại môn đang không có nhiệm vụ trong người đều tụ tập lại, tổng cộng mười tám vị. Đồng thời, Tần Hằng và một đệ tử hạch tâm khác tên Chu Kỳ cũng cùng xuất phát.

Tổng cộng hai mươi người, trong đó mười tám trưởng lão tu vi đạt tới Thiên Nhân Cảnh, hai đệ tử hạch tâm đạt tới tu vi Minh Kinh.

Khi đoàn người chuẩn bị xuất phát, Mạc Kiệt nhìn đội hình thực lực nhường này thì đều hoảng sợ không thôi, đáy lòng thầm than: 'Không hổ là Tiềm Long, tùy tiện nói một câu đã có thể huy động lực lượng lớn như vậy. Nói thật, dù là trưởng lão nhất cấp lên tiếng cũng chưa chắc đã xuất động được đội hình mạnh mẽ nhường này.

Có thể nói là đội hình cực kỳ xa hoa, đoàn quân này vừa ra, ngoại trừ bốn thế lực đứng đầu sánh ngang Đông Kiếm Các thì cũng đủ quét ngang toàn Đông Dương vực rồi.

Đoàn người chia nhau cưỡi năm con Thanh Vũ Ưng, không trì hoãn chút nào, nhanh chóng xuất phát đến Lăng Phong Quốc. Dọc đường đi, Tiêu Trần không nói một lời, chỉ là sát khí nồng đậm trong mắt cũng đủ nói lên ý muốn giết người của hắn lúc này. Mà lần này, chỉ e là Trần gia sẽ không lại may mắn như lúc trước. Hắn có thể buông tha bọn họ một lần, nhưng tuyệt đối không có lần thứ hai.

Một đường bay nhanh, ngay khi đám người Tiêu Trần đi về phía lăng phong quốc, trong Lĩnh Sơn Quận Thành, toàn bộ người trong gia tộc họ Tiêu đã bị trói gô, đưa tới quảng trường trung tâm của thành.

Trần Mộ Tuyết cười lạnh đứng trước mặt vợ chồng Tiêu Kình và Bạch Như Nguyệt, từ trên cao nhìn xuống bọn họ, châm chọc nói: "Ta đã nói rồi, đời này ta nhất định phải khiến Tiêu gia trả giá đắt..."

"Trần Mộ Tuyết, ngươi là đò điên, lần trước Trần Nhi đã buông tha cho Trần gia các ngươi một lần..." Nghe Trần Mộ Tuyết châm chọc, tiêu kình lạnh lùng đáp trả.

"Ha ha, Tiêu Trần? Ngươi cho rằng bây giờ còn giống khi xưa sao? Ta biết Tiêu Trần là đệ tử Đông Kiếm Các. Nhưng thế thì thế nào? Vạn Tiên Lâu cũng không sợ Đông Kiếm Các, dù bây giờ Tiêu Trần đến kịp cũng làm gì được đâu chứ? Ta giữ mạng các ngươi lại chính là chờ hắn đến, diệt sạch Tiêu gia trước mặt hắn..." Trần Mộ Tuyết cười ha hả.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play