Trận chiến đầu tiên là trận đấu nhận được sự quan tâm của tất cả mọi người, ngay khi Nhị điện chủ Huyết Ma Điện vừa dứt lời, hai người Tiêu Trần và Trần Lăng cùng bay vọt lên võ đài.

“Không nghĩ tới nhanh như vậy đã phải đấu với đệ rồi...” Hai người đứng đối diện với nhau, Trần Lăng nhìn về phía Tiêu Trần rồi cười nói.

“Ta cũng không nghĩ tới huynh chính là Thiên Đao, lúc còn ở Vạn Yêu Sơn Mạch thật vất vả cho huynh khi phải giấu diếm ta.” Tiêu Trần nghe hắn ta nói vậy, cũng mỉm cười trả lời.

“Từ khi ta biết được đệ là đệ tử của Đông Kiếm Các, ta đã biết cuối cùng Tiềm Long của họ đã xuất hiện, đến đây nào, lúc còn ở Vạn Yêu Sơn Mạch ta đã muốn đấu một trận với đệ rồi.” Trần Lăng nói, ngay khi hắn ta vừa dứt lời đã chủ động gọi ra huyền binh của mình, đó là một thanh đao màu trắng bạc.

Trên người hắn ta tỏa ra ý chí chiến đấu ngút trời, cùng lúc đó đao khí đã đạt tới cấp Tiểu Thành từ từ nổi lên, quấn lấy xung quanh Trần Lăng.

Hai người họ quen biết nhau ở Vạn Yêu Sơn Mạch, cùng nhau tu luyện năm tháng, trong thời gian đó họ đã trải qua vô số nguy hiểm, hợp tác giết chết yêu thú cấp hai thậm chí là cả cấp ba.

Cả hai được rèn giũa trong rất nhiều hiểm cảnh, không chỉ xây dựng được một tình bạn thắm thiết, mà còn nhìn ra thiên phú đáng sợ của đối phương.

Anh hùng trân trọng lẫn nhau, hai người đều rất muốn so tài một trận với đối phương dưới tiền đề trở thành bạn bè của nhau, bởi vì có thể trong tình huống cùng một cảnh giới, chỉ có đối phương mới xứng để mình dốc hết sức lực ra tay.

Cảm nhận được đao khí và ý chí chiến đấu của Trần Lăng, Tiêu Trần cũng khẽ mỉm cười, ngay sau đó nhẫn trữ vật trên tay chợt lóe, Thanh Vân kiếm lập tức xuất hiện trong tay, kiếm khí phun trào cùng với ý chí chiến đấu ngút trời.

“Ta cũng mong chờ ngày này từ lâu, từ nhỏ tới lớn quả thật không có kẻ nào cùng cảnh giới đáng để ta dốc hết toàn lực chiến đấu.” Tiêu Trần nhìn Trần Lăng, thản nhiên cười nói.

“Ta cũng vậy, nhưng tu vi của ta cao hơn đệ một bậc, ta đã áp chế đến Hoàng Cực Cảnh Tiểu Viên Mãn.” Trần Lăng nghe Tiêu Trần nói vậy bèn trả lời, hơn nữa còn chủ động áp chế tu vi Hoàng Cực Cảnh Đại Viên Mãn của mình thành Hoàng Cực Cảnh Tiểu Viên Mãn.

Thấy Trần Lăng lại chủ động áp chế tu vi của chính mình, Mộc Thanh ở trên khán đài cười lạnh lùng nói: “Đồ ngu ngốc, thế nhưng lại nói chuyện công bằng gì chứ...”

Đối với hành vi của Trần Lăng, Mộc Thanh cho rằng đây là hành động ngu ngốc, nhưng Triệu Vô Vân lại thản nhiên mở miệng nói khi nghe thấy những lời này của hắn ta.

“Đây chính là lý do vì sao ngươi vẫn luôn thua kém ba người chúng ta đấy. Đây không phải là ngu ngốc, mà là đến từ sự tự tin và kiêu ngạo của Tiềm Long. Đối với chúng ta mà nói vượt giới chiến đấu cũng đơn giản như việc ăn cơm uống nước vậy, chứ đừng nói tu vi cao hơn đối thủ, nếu như muốn sử dụng áp chế tu vi để chiến thắng đối thủ thì đấy sẽ là một sự sỉ nhục đối với chúng ta...”

“Hừ.” Đối mặt với sự phản bác của Triệu Vô Vân, Mộc Thanh không còn gì để nói, chỉ có thể hừ lạnh một tiếng.

Hắn ta cảm thấy việc Trần Lăng áp chế tu vi là một hành động ngu ngốc, nhưng Triệu Vô Vân và Lâm Tinh lại không cho là thế, hành động này của Trần Lăng tượng trưng cho lòng kiêu hãnh của Ngũ Đại Tiềm Long.

Trần Lăng áp chế tu vi ngang hàng với Tiêu Trần, sau đó chủ động lựa chọn tấn công: “Cẩn thận.” Hắn ta vừa dứt lời, dưới chân dịch chuyển, thi triển thân pháp võ kỹ thượng phẩm đã đạt tới cấp bậc Hóa Cảnh, cả người lao nhanh như chớp về phía Tiêu Trần.

Mà Tiêu Trần đối mặt với đòn tấn công của Trần Lăng, cũng không hề có ý tránh né, thi triển Thất Tinh Bộ trực tiếp tiến lên nghênh đón.

Thân pháp võ kỹ của hai người đều đã tu luyện đến cấp bậc Hóa Cảnh, cơ thể bay bổng với tốc độ cực nhanh. Ngay cả đệ tử nội môn bình thường cũng khó có thể sánh được với tốc độ này. Hơn nữa cần phải biết rằng, bây giờ hai người họ mới chỉ tu luyện võ kỹ thượng phẩm, nếu như để họ tu luyện Huyền võ kỹ, vậy thì tốc độ còn nhanh đến nhường nào, mọi người khó mà tưởng tượng nổi.

Trên võ đài đều là tàn ảnh của hai người họ, không ngừng truyền tới tiếng đao kiếm va chạm, võ kỹ thượng phẩm đã đạt tới cấp bậc Hóa Cảnh không ngừng luân phiên thi triển trên tay họ.

Một người là kiếm tu, người còn lại là đao tu, con đường họ đi khác nhau, nhưng bất kể là sự hiểu biết về đao đạo hay kiếm đạo cả hai đều đã đạt tới mức cực kỳ đáng sợ.

“Đây... ta đếm một chút xem nào, trận chiến diễn ra tới bây giờ, họ đã thi triển mười bộ võ kỹ thượng phẩm thuộc cấp bậc Hóa Cảnh rồi...” Một vị đệ tử Hỏa Vân Tông đi theo Triệu Vô Vân tới đây theo dõi trận chiến kịch liệt giữa hai người, thốt ra với vẻ mặt tràn đầy kinh ngạc.

Chỉ trong khoảng thời gian một trăm hơi thở, hai người đã tung ra hơn trăm chiêu mạnh mẽ, cùng lúc đó trên tay họ đều thi triển ra mười bộ võ kỹ thượng phẩm cấp bậc Hóa Cảnh.

Các cường giả Hoàng Cực Cảnh bình thường có thể tu luyện một bộ võ kỹ thượng phẩm đạt tới Hóa Cảnh đã rất khó rồi, mà nếu có thể tu luyện được hai bộ thì đã được coi là nhân tài kiệt xuất, chẳng hạn như Vương Hổ người đã từng trở thành kẻ đứng đầu đệ tử ngoại môn của Đông Kiếm Các bởi tu luyện được hai bộ võ kỹ thượng phẩm đến cấp bậc này.

Nghe thấy vẻ ngạc nhiên trong lời nói của vị đệ tử của Hỏa Vân Tông này, Triệu Vô Vân mở miệng nói với giọng bình thản.

“Vô Danh, thật ra bốn người chúng ta bao gồm cả Tiêu Trần đã có thể tu luyện Huyền võ kỹ từ lâu, nhưng đệ có biết tại sao đến bây giờ chúng ta vẫn chưa luyện nó hay không?”

Vị đệ tử vừa lên tiếng này tên là Triệu Vô Danh, cũng là đệ đệ ruột của Triệu Vô Vân, lúc này nghe thấy ca ca của mình nói vậy, hắn ta cảm thấy khó hiểu: “Không biết...”

“Rất đơn giản, ánh mắt chúng ta không chỉ dừng lại ở giới hạn trước mắt, mà là đỉnh phong của Võ Đạo, căn cơ rất quan trọng đối với chúng ta, trước khi tu luyện Huyền võ kỹ cần thiết phải xây dựng căn cơ thật vững, điều này cũng chính là lý do tại sao chúng ta vẫn luôn không tu luyện Huyền võ kỹ.” Đối mặt với sự nghi ngờ của Triệu Vô Danh, Triệu Vô Vân thản nhiên nói.

Tu luyện võ kỹ cơ bản hết thảy đều là vì căn cơ, hơn nữa không chỉ hiện tại mà cho dù sau này họ bắt đầu tu luyện Huyền võ kỹ, năm người Tiêu Trần cũng vẫn sẽ tu luyện võ kỹ cơ bản, bởi vì càng thuần thục thì sau này sẽ giúp đỡ được rất nhiều.

Mà Triệu Vô Danh nghe thấy ca ca mình giải thích, nửa hiểu nửa mê gật đầu, trong lúc hai người họ nói chuyện trận chiến trên võ đài đã tiến vào giai đoạn khốc liệt nhất.

Kiếm khí và đao khí va chạm, thân kiếm và thân đao cũng đụng vào nhau, tuy rằng đến tận bây giờ hai người Tiêu Trần và Trần Lăng đều chưa có thi triển sát chiêu của mình, nhưng một trận chiến như vậy đã khiến người khác theo dõi đến hoa cả mắt. ( truyện đăng trên app TᎽT )

Nói thật, e rằng ngay cả đệ tử nội môn đều khó mà bùng nổ một trận chiến khốc liệt như vậy.

Không chỉ có tốc độ nhanh chóng, mỗi một chiêu thức của họ có thể nói vô cùng hoàn hảo, khiến người ta không đề phòng, nhưng chỉ cần sơ suất một chút là có thể bị thương nặng.

Trận chiến không cho phép xao lãng dù chỉ một chút, mà trong trận đấu kịch liệt như vậy hai người họ lại chiến đấu ngang sức ngang tài.

Nhìn thấy Tiêu Trần và Trần Lăng chiến đấu bất phân thắng bại, thậm chí cảnh tượng này còn khiến người ta sôi trào nhiệt huyết hơn cả lúc hắn giết chết Độc Giao công tử.

Bởi vì Trần Lăng là Tiềm Long, cả Đông Kiếm Các đừng nói là đệ tử cùng cảnh giới mà ngay cả các đệ tử nội môn, e rằng đều không phải là đối thủ của hắn ta.

Từ trước đến nay Đông Kiếm Các vẫn luôn âu sầu vì không có người nào cùng cảnh giới có thể chống đỡ được Tứ Đại Tiềm Long. Nhưng hôm nay Tiêu Trần cùng một cảnh giới lại thực sự đối đầu được với Trần Lăng, không hề tỏ ra thua kém trong tay hắn ta.

TYT & Wisteria team

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play