Trước khi gặp mặt Lâm Uyển Nhi, hắn đã sớm đoán được nàng ta là người của Nhạc Sơn phủ, dù sao phía sau trận tử đấu này là do Nhạc Sơn phủ thao túng.

Trong phòng, Tiêu Trần ngồi đối diện với Lâm Uyển Nhi, đối mặt cùng mỹ nhân quyến rũ trước mặt, ánh mắt Tiêu Trần vô cùng sạch sẽ, không có chút tà niệm nào.

Lâm Uyển Nhi mỉm cười mở miệng nói trước: “Không tệ, khó trách Tề Nghiên lại khen ngươi không dứt miệng như thế...”

Trước đó có gặp Tề Nghiên một lần, Lâm Uyển Nhi và Tề Nghiên cũng sớm biết, một người là nữ nhi Nhạc Sơn phủ, một kẻ là đệ tử Đông Kiếm Các Thương Huyền, tất nhiên hai người tiếp xúc không ít, dần dà cũng trở thành bằng hữu.

Nghe Lâm Uyển Nhi chủ động nhắc tới Tề Nghiên, Tiêu Trần cười khổ lắc đầu, quỷ dạ xoa này còn khen mình không dứt miệng, có chó mới tin, chút nữa là nàng ta đã hại chết hắn rồi.

Biết trong thâm tâm Tiêu Trần Tâm vốn khó chịu với Tề Nghiên, Lâm Uyển Nhi lập tức không nói thêm gì, sau khi tùy tiện nói vài câu chuyện phiếm, Lâm Uyển Nhi đưa cho Tiêu Trần một phong thư, nói là Tề Nghiên để lại cho hắn, chờ thời hạn tròn nửa năm sau sẽ giao cho Tiêu Trần.

Nhận lấy thư, Tiêu Trần nhanh chóng mở ra xem qua ngay tại chỗ, rất đơn giản, chỉ có một câu, xem xong nội dung bên trong thư, Tiêu Trần tức giận trực tiếp xé nát thư ngay trước mặt Lâm Uyển Nhi.

“Tiểu sư đệ biểu hiện rất tốt nha, sư tỷ rất hài lòng, vốn là muốn chờ ngươi, có điều sư tỷ còn có việc phải đi trước, à đúng rồi, sư tỷ cũng mang Thanh Vũ Ưng đi, ngươi tự nghĩ cách về Đông Kiếm Các đi, cũng không nên bỏ lỡ khảo hạch cuối năm, nếu không sẽ rất phiền phức, sư tỷ chờ ngươi tại Kiếm Các...”

Cái bà già xấu xí này có thể nhét mình vào Thế Ngoại Đào Nguyên còn bản thân thì đi trước, hơn nữa còn mang Thanh Vũ Ưng đi.

Cưỡi Thanh Vũ Ưng thì chỉ cần ba ngày là có thể trở về Đông Kiếm Các, nhưng không có Thanh Vũ Ưng, dựa vào sức mình mà cuốc bộ thì ít nhất cũng phải một tháng, mà còn phải là dốc sức đi, nếu trên đường có chuyện gì phải trì hoãn không biết sẽ mất bao lâu.

Trong lòng thù hận đến thấu xương, bà già xấu xí này, hắn đã sớm biết tu luyện cùng với nàng ta sẽ không có chuyện gì tốt, chỉ là Tiêu Trần vẫn không thể ngờ được, thế mà nàng ta lại hành sự tuyệt vời như thế, đương nhiên, Tiêu Trần không thể nào ngờ được thứ tuyệt vời hơn đằng sau còn chưa tới đâu.

Bước ra từ Tử Đấu Trường với khuôn mặt bình tĩnh, nhìn dáng vẻ của Tiêu Trần, Lâm Uyển Nhi cũng biết chắc chắn là Tề Nghiên lại làm chuyện gì rồi. Bị bỏ lại, Tiêu Trần sau khi tức giận cũng từ từ bình tĩnh lại, chỉ có điều lúc hắn vừa rời khỏi Tử Đấu Tràng lại bị mười mấy tên cường hãn vây quanh. Những tên cường hãn này đều có tu vi không cao, chỉ ở Khai Mạch Cảnh, cao nhất cũng không vượt qua Hoàng Cực Cảnh.

Vây xung quanh đường đi của Tiêu Trần, người cầm đầu mở miệng hỏi: “Ngươi chính là sư đệ của Tề Nghiên, Tiêu Trần?”

Nghe người này hỏi thăm, bản năng của Tiêu Trần cảm giác được có vấn đề, quả nhiên, nghe câu nói tiếp theo, Tiêu Trần trực tiếp phát nổ.

“Đây là tiền nợ đánh bạc mà tỷ tỷ ngươi thiếu ở sòng bạc của chúng ta, tổng cộng một ngàn linh thạch hạ phẩm, ả ta nói chúng ta tới tìm ngươi, bây giờ trả tiền đi...”

Lấy ra một tờ giấy nợ cho Tiêu Trần xem, theo giấy nợ mà tên cường hãn này đưa ra, ngay lập tức, hơn mười người xung quanh cũng nhao nhao lấy giấy nợ của mình, tất cả là ba mươi tám sòng bạc, vậy mà Tề Nghiên đều viết giấy vay nợ, còn người trả những khoản giấy nợ này, mẹ nó đều là hắn.

Hạch toán một phen, Tề Nghiên thiếu tổng cộng tám mươi chín ngàn khối linh thạch hạ phẩm, số lượng linh thạch cỡ này, đừng nói là Tiêu Trần, nếu như để một chấp sự Đông Kiếm Các đến cũng không chắc chắn có thể giải quyết đống bên trên.

Khóc không ra nước mắt nhìn mười mấy tên cường tráng trước mặt này, mà những người này thấy Tiêu Trần một hồi lâu cũng không có ý định lấy tiền, sắc mặt tên cầm đầu cũng trầm xuống, nói: “Sao nào, giấy trắng mực đen, ngươi định không nhận nợ? Ta cho ngươi biết, hôm nay nếu ngươi không trả số tiền này, ngươi đừng mơ rời đi...”

Trả? Ta trả lại em gái ngươi thì có, tám mươi chín ngàn khối linh thạch hạ phẩm, hắn lấy đâu ra? Biết ngay là nữ nhân thối này tuyệt đối sẽ không đơn giản như vậy, sắc mặt bình tĩnh, hơn mười người đang vây quanh mình này, Tiêu Trần thản nhiên nói: “Oan có đầu nợ có chủ, ta không có tiền, hơn nữa, trên những giấy nợ này không có dấu lăn tay của ta, ta không thừa nhận, cho nên ai nợ tiền các ngươi tìm người ấy đi.” Nói xong, Tiêu Trần nhanh chóng cất bước đi thẳng về phía trước.

Nhìn thấy Tiêu Trần chuẩn bị rời đi, lúc này têndẫn đầu kia quát lên một tiếng phẫn nộ: “Tiểu tử, ngươi muốn chết à, đánh cho ta...”

Những người này đều là người trong sòng bài, mặc dù có một chút tu vi nhưng tổng quan mà nói thì đều hơi gà mờ, không hề giống với đệ tử tông môn được trải qua huấn luyện bài bản. Đối mặt với hơn mười người vây hãm, trong lòng Tiêu Trần cũng đã bốc hỏa tới nơi, liên tiếp bị bà già xấu xí Tề Nghiên giăng bẫy, có là Bồ Tát cũng phải nổi giận.

Hạ thủ không hề lưu tình chút nào, hắn dừng lại đánh cho đã người, qua một khắc, hơn mười tên đều bị Tiêu Trần đánh ngã nhào trên mặt đất, kêu đau không thôi.

Cao cao tại thượng nhìn xuống người dẫn đầu kia, Tiêu Trần thản nhiên nói: “Ta nói lại lần nữa, chuyện những sổ sách này không liên quan đến ta, ai thiếu, các ngươi tìm người đó đi, còn đến phiền ta, hậu quả cũng không đơn giản như vậy đâu.”

Nói xong, Tiêu Trần cất bước rời đi, để lại sau lưng một đám người với vẻ mặt âm trầm, mãi cho đến khi Tiêu Trần hoàn toàn biến mất trong đám người, tên cầm đầu này mới run run rẩy rẩy đứng lên nói: “Dám đắc tội với bang Huyết Lang chúng ta, tiểu tử, ngươi chờ đó...”

Tất nhiên, đằng sau những sòng bạc này có thế lực quản lí, mà thế lực này chính là bang Huyết Lang, mặc dù không thể nào so sánh với Đông Kiếm Các nhưng tại Thế Ngoại Đào Nguyên này, bang Huyết Lang cũng được coi là một tổ chức đầu não, bang chủ là một võ giả Huyền Nguyên Cảnh.

Không quá để tâm chuyện này trong lòng, hắn tìm một cái nhà trọ, Tiêu Trần chuẩn bị nghỉ ngơi một đêm cho thật tốt trước, sáng sớm ngày mai lập tức xuất phát trở về Đông Kiếm Các.

Một đêm không có chuyện gì đặc biệt, sáng sớm ngày thứ hai, Tiêu Trần một thân một mình rời khỏi Thế Ngoại Đào Nguyên, đối với nơi mình ở lại nửa năm này, Tiêu Trần không có chút gì lưu luyến, tất cả chuyện này đều từ Tề Nghiên mà ra.

Sau khi ra khỏi thành, không có tọa kỵ, Tiêu Trần cũng đành chịu, xem ra bộ dạng này chỉ có thể đi bộ trở về Đông Kiếm Các. Đi một mạch ước chừng hai ba mươi dặm, đột nhiên, một đám người xuất hiện ngăn cản đường đi của hắn, nhân số tổng cộng có hơn năm sáu mươi người, đồng thời dẫn đầu là một võ giả Huyền Nguyên Cảnh.

Nhìn thấy đám người này, Tiêu Trần dừng bước lại, người dẫn đầu này cũng lạnh giọng nói: “Tiểu tử, thiếu nợ trả tiền là đạo lý hiển nhiên, hôm nay hoặc là trả tiền hoặc là ngày này năm sau sẽ là ngày giỗ của ngươi...”
( truyện đăng trên app TᎽT )
Người tới bất thình lình chính là đám người bang Huyết Lang, người dẫn đầu chính là bang chủ bang Huyết Lang Trần Mãnh, tu vi Huyền Nguyên cảnh đại thành.

Nghe Trần Mãnh nói lời này, Tiêu Trần mặt không đổi sắc, chỉ có điều trong lòng lại bắt đầu âm thầm nghĩ mấy lời nổi giận mà mắng Tề Nghiên, bà già xấu xí, không bẫy chết ta ngươi không thoải mái đúng không, mới từ Tử Đấu Tràng ra, ngươi lại cho ta chọc phải một bang Huyết Lang, ngươi chờ đó cho ta.

Tất cả chuyện này đều là Tề Nghiên gây ra, thầm mắng một tiếng, Tiêu Trần không chút do dự lắc mình một cái, thân hình trong nháy mắt dường như đã phóng về phía bên phải, đùa sao, bang Huyết Lang năm sáu mươi người, đồng thời dẫn đầu lại là một võ giả Huyền Nguyên Cảnh, giả dụ hắn có thể đánh lại cũng không thể nào là đối thủ của bọn hắn đâu, ngay lập tức Tiêu Trần không hề chần chừ, lựa chọn bôi dầu lên lòng bàn chân, bỏ chạy.

TYT & Wisteria team

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play