*Giải thích tên chương: Du thuyết là đi các nơi, dùng lời lẽ khiến kẻ khác đi theo đường lối của mình.

Edit: Jun

___

Người đã bao giờ nghe tiếng bông tuyết rơi trên mái nhà chưa? Người có thể cảm nhận được sức sống diệu kì của những nụ hoa nhỏ bé từ từ hé mở trong gió xuân chứ? Người có biết hay không trong cơn gió thu thường sẽ có mùi gỗ lá thơm ngát từ núi xa bay về?

Từ lâu tui đã cảm thấy loại cảnh giới ảo tưởng tối cao này chỉ có cao thủ thực thụ mới có thể cảm nhận được.

Đương nhiên, để nói ra lời này thì cũng phải là một kẻ trâu bò, mà kể cả không đỉnh đến thế thì tên đó cũng phải cố giả thành một kẻ trâu bò.

Cho nên tui cũng rất hoài nghi, ngoài xã hội kia có ai có thể lạc quan thiện lương tràn đầy hi vọng với cuộc đời này như vậy cơ chứ.

Tất nhiên tui chưa từng nghĩ đến có một ngày số mình tốt đến mức phải dùng đến đoạn văn mẫu trên để xoa dịu tâm trí đã đến bờ phát điên của mình.

Nhất là khi tui đã phơi thây trên đất Mỹ nửa năm, ngày ngày phải đối mặt với việc bị một tên đồng tính có thâm niên quấy rối đến mức không còn một chút kháng cự nào với bất kì động chạm gì nữa. Quan trọng hơn vì dù là một đầu ngón chân tui cũng chẳng thể tự mình cử động...

Than ôi! Ông đây có thể cảm nhận được sâu sắc rằng kể cả về sau mình có tốt lên thì chắc chắn tâm lí cũng sẽ bị giày vò đến mức không bình thường luôn!!!

Bình tĩnh, tui phải bình tĩnh.

Tui phải an ủi mình, chí ít thì trước mắt tiền nuôi cái thân thực vật này không móc từ túi tui.

Chí ít thì tui vẫn còn đang thở.

Cho nên tui phải cố gắng thôi miên mình tiếp, dùng những quan điểm thật lạc quan, tràn ngập năng lượng tích cực về cuộc sống này để khích lệ bản thân, để an ủi bản thân phải chịu khó hơn nữa.

Cuộc sống tươi đẹp, tương lai tràn trề hi vọng, những em gái xinh xắn cũng nhiều vô cùng vô tận...

Nhìn xem, công viên này gió thổi sảng khoái làm sao ~ Mùi của cây cỏ thơm ngát nhường nào ~ Những người xung quanh cười vui vẻ biết bao nhiêu ~

Giọng Triệu nghiệt súc cũng thật có sức thôi miên người khác nha ~

Đkm!

Anh có thể thôi không tụng mấy quyển sách tiếng Anh kia được không!!!

Từ "Nguyên tắc quản lý khoa học" đến "Tự truyện của Drucker", rồi "Công việc và bản chất con người, "Lợi thế cạnh tranh"...

Cuối cùng hôm nay cũng đến "Thực hành hạng năm" à...

Hồi còn đi học ông đây cũng đếch đọc sách lắm thế đâu.

Cái này ai cũng thế thôi, ai có thể thích nổi mấy thứ này chứ.

Giờ tui mới sâu sắc cảm thấy, nếu thằng cháu Giản Minh Hi kia không giả vờ giả vịt thì chắc chắn chưa bao giờ nói thật với Triệu nghiệt súc cả!

Để cuối cùng đứa vận đen tám đời, giờ mặc bỉm, bị ép nằm áp tai lên đùi Triệu nghiệt súc, vành tai bờ môi thỉnh thoảng bị thằng cha kia sờ mó, hơn nữa một phút cũng không ngừng lải nhà lải nhải bên tai, cũng chỉ có một mình ông đây...

Đi kèm là trình độ nghe hiểu tiếng Anh của tui tăng vèo vèo lên như giá nhà đất vậy.

Quả nhiên hoàn cảnh bồi dưỡng nhân tài, loạn thế xuất anh hùng!

Mụ nội nó!!!

Trông tui thế thôi nhưng nhớ kỹ lắm nhé, năm ngoái ông lang băm kia còn dõng dạc tuyên bố thỉnh thoảng mang người thực vật ra ngoài hít khí giời, nói chuyện nhiều hơn trong một thời gian dài thì sẽ kích thích việc khôi phục nhanh hơn chút.

Đù má nó, thế tui đây bị kích thích bao lần rồi mà sao vẫn không thể động đậy thế?

Triệu nghiệt súc, vì anh có thể làm ra hành vi dâm ô táo tợn đến mức kia nên yêu cầu của tui cũng không cao lắm đâu.

Đạo hạnh của anh cũng không ít đâu, giờ nếu anh có thể khiến tui nổi điên đến mức trợn mắt bật dậy, tui sẽ quỳ rạp xuống bái lạy cảm tạ anh luôn!!!

"Excuse me?"

Dù tui có sửng sốt vì giọng nói ngọt ngào kia thì Triệu nghiệt súc vẫn không buông cái cục gạch anh ta đang cầm xuống: "Yes?"

Mấy tháng trời rèn luyện trong Địa Ngục nên đôi tai này tinh tường hơn hẳn, dù cô gái này nói vừa nhanh vừa dài thì tui vẫn có thể tóm tắt ra được trọng điểm.

GAY... HOMOSEXUALITY... LACE... PARADE...........

Không cần phí nhiều sức lực để nghe hết cả câu đâu, chừng đó là đủ hiểu cô ấy đang vận động số 1 Triệu nghiệt súc và số 0 là cái thân tui đây đi tham gia vào cuộc diễu hành ủng hộ tình yêu đồng tính được tổ chức ở cái công viên này rồi.

Đồng tính luyến ái...

Đồng tính luyến ái!!!

Mẹ kiếp! Nhìn tui giống gay lắm à!!! ** mẹ nó lại còn là 0 nữa chứ!!!

Đừng tưởng mấy thuật ngữ trong giới này ông đây không biết nhá, kể cả bây giờ não tui nhàm chán đến nhũn ra rồi thì ông vẫn hiểu mấy người có ý gì!

Ngay cả khi giờ phút này ông đây phải nằm trong ngực Triệu nghiệt súc, bị anh ta sờ mó vuốt ve đủ các kiểu thì cũng không thể tính là tui thích đàn ông và thích cùng đàn ông tình tính tang được!!!

Mà dù cô có thích chơi trò vận động nhân quyền thì cũng đừng kéo tui vào cuộc!

Từ đó đến giờ nhân quyền của ông đây có được thừa nhận miếng nào đâu!!!

Rõ ràng là Triệu nghiệt súc cũng không muốn tham gia mấy sự kiện này, nhưng không đợi anh ta nói ra câu sò rí hoàn chỉnh, mới vừa nói được nửa từ thôi, cô gái kia đã liến thoắng được được được được....

Triệu nghiệt súc im lặng.

Khi một người phụ nữ nhất định muốn nói chuyện với mình, thân là một người đàn ông bình thường, ông sẽ chẳng có nổi bản lĩnh ngăn cản ham muốn phải nói của cô ấy đâu.

Đây là chân lý muôn đời không đổi.

Vì thế, Triệu nghiệt súc đẩy cái thân tui không lực phản kháng ngồi trên xe lăn, đẩy ra cái nơi quần ma loạn vũ, kì kì quái quái ấy. Vừa đi vừa nghe thấy xung quanh cái gì mà "We are no differences!" rồi còn "We have the rights!". Không chỉ có mỗi mấy cái khẩu hiệu lạ lùng máu lửa kia đâu, mắt tui còn cảm nhận được ánh đèn flash đang nháy điên cuồng nữa kìa. Tui mệt rồi, buông xuôi hờ hững mặc kệ tất cả luôn rồi.

Đúng là Mẽo không hổ là Mẽo, dù có bị thống trị theo phong cách ngu dân thì cũng chẳng hề hạn chế quyền tự do ngôn luận của công dân – Mặc dù nói thật chuyện này cũng khiến đại đa số người trong nước họ bị low IQ, suốt ngày biểu tình ầm ĩ chẳng có tác dụng chẳng có nề nếp gì hết.

Nhưng những người yếu thế không được xã hội công nhận thì có thể nhân cơ hội này tranh thủ quyền tự do lẫn quyền lợi của bản thân, có khi nhờ đó mà sự kì thị và dè bỉu nói xấu cũng hạn chế hơn, phát triển theo hướng tốt hơn.

Cái khung cảnh náo nhiệt này quả thật quá đối lập với kẻ không quyền nói chuyện, không quyền động đậy như tui, đúng là khiến người ta uất nghẹn ngậm ngùi mà.

Móa! Giờ đến quyền chân dung tui còn đếch có nữa mà![1]

Chỉ có một điều duy nhất đáng để tui ăn mừng đó là phi vụ này không phải làm không công, không tốn sức không vứt mặt mũi mà sau khi diễu hành xong, cô gái kia vẫn rất có tính người tặng hẳn quà cho chúng tui để bày tỏ lòng cảm ơn sâu sắc.

Mỗi tội khi nhận quà của người ta xong Triệu nghiệt súc lại không nói gì mất một lúc lâu, chờ cô ấy đi rồi anh ta mới nâng cánh tay trái vốn luôn an vị trên tay vịn xe lăn của tui lên, ngón tay nào đó bị tròng lên một cái vòng kim loại lạnh buốt.

Không đợi ông đây cảm thụ một chút hình dạng, Triệu nghiệt súc đã buông luôn tay ra rồi. Cái tay tui thuận theo lực hút của Trái Đất hạ xuống, còn cái vòng tròn nhỏ xíu lỏng lẻo kia chưa kịp ngồi ấm chỗ đã thuận đà rơi ra, không chút quay đầu lăn tự do xuống đất.

"..."

Triệu nghiệt súc đi hai bước, một lúc sau ngồi xổm xuống trước mặt tui, cầm tay trái tui lên một lần nữa để đeo nó vào ngón áp út. Lần này anh ta thông minh hơn, đã biết đeo sâu hơn một chút, gập nhẹ các ngón tay sát vào nhau hơn để món đồ kia yên vị trên tay tui không thể động đậy.

Được rồi ông chủ à, đừng cố nữa, tui hoảng với anh quá rồi, sao anh lại nhét cái vòng bé xíu đó vào tay tui như cầm đũa đâm chìa thế. Tui nói anh tin thì tin không tin thì thôi, nhưng chỉ cần anh không để ý tí nhé, cái kiểu linh kiện không phù hợp thế này bất kì lúc nào cũng có thể vẫy tay bái bai nhau đấy tin không?

Nếu không thì như này đi, giờ anh cứ thả nó vào túi áo trước ngực tui trước đi, để tui giữ cho nhé?

Triệu nghiệt súc áp tay tui lên trán anh ta, trầm mặc không nói câu nào một lúc lâu, mãi đến khi tui ngáp mấy cái trong lòng rồi anh ta mới đứng dậy, rút cái nhẫn trên tay tui ra, sau đó cất cẩn thận vào trong túi áo.

Ôi chao! Từ đầu đến cuối ông đây còn chưa biết được cái nhẫn đấy làm bằng chất liệu gì, có thể bán lấy chút tiền không cơ. Coi như tui không bỏ sức thật nhưng cũng phải theo anh tra tấn lỗ tai, chèn ép mạch não để nghe đống tạo âm khủng bố đó cơ mà!

Cái tên nghiệt súc này sao anh lại nuốt trọn số tiền tui vất vả lắm mới kiếm về được thế hả!!!

Anh là cái đồ tư bản ác độc chuyên bóc lột sức lao động của công nhân! Cũng là cái loại sâu mọt gặm nhấm hết mồ hôi và xương máu của nhân dân luôn!

Ông đây không đấu tranh giai cấp với anh là không được!

"Ôi chao cuối cùng sếp Triệu cũng biết tìm đường về rồi kìa! Sướng Sướng! Chúng ta có thể ăn cơm rồi! Nhanh lên đi! Anh đói đến mức da ngực dính vào da lưng rồi!"

Khỏi phải hỏi, chỉ cần nghe cái tiếng ồn ào này là tui có thể biết chắc chắn là thằng cháu họ Vi lại bò tới đây ăn chùa uống chùa rồi.

"Quân Đồng, sao hôm nay lại về muộn vậy?" Cái giọng dịu dàng quan tâm này chắc chắn là của Bạch đại tiểu thư giỏi việc bếp núc luôn.

Triệu nghiệt súc cởi dây an toàn trên người tui ra, vòng tay bế tui ra khỏi ghế sau, cuối cùng thả người xuống cái xe lăn đã chuẩn bị sẵn, thản nhiên nói: "Mang Minh Hi ra ngoài chơi hơi lâu, quên mất."

Anh đúng là nghiệt súc nói láo, vụ kia mà cũng tính là chơi à!

Rõ ràng tui bị thế lực độc ác ức hiếp mà!

Bạch đại tiểu thư trầm mặc.

Phàm cứ khi nào Triệu nghiệt súc tỏ vẻ thân mật với cái vỏ này là y như rằng lúc đấy cô nàng kia im miệng ít nói ngay.

Tiện thể tặng cho tui mấy ánh mắt sắc như dao lam luôn, sát khí lẫm liệt vô cùng, đảm bảo có thể rèn cho ông đây thêm skill không nhìn cũng biết.

Mẹ, cô cho rằng tui muốn đi theo cái tên chết dẫm này lắm à?

Vào phòng, Triệu nghiệt súc đặt tui ngồi lên ghế ở bàn ăn, sau đó quay người đi lấy khăn bông ẩm lau chùi cái mặt đã bị đồ ăn trên bàn lôi kéo đến độ muốn chết không được muốn sống không xong của tui.

Kỳ thật anh ta hoàn toàn có thể hạ cái khăn kia thấp xuống tẹo nữa là có thể lau được một đống nước bọt đang ứa ra của tui rồi.

Người đời thường nói con đường ngắn nhất để đến trái tim người đàn ông là con đường đến dạ dày. Cô Bạch à, theo tui thấy nhé cô là người cực kì có tiềm lực luôn ý, bởi chỉ có kẻ bị mất vị giác như Triệu nghiệt súc mới có thể chống cự được sức hút này thôi.

Mà cả Triệu nghiệt súc nữa, đừng nói vì muốn kích thích cho cái xác này tỉnh dậy mà anh mới đang tâm bắt tui ngồi đây đấy nhé?

Nhưng một lúc sau, đáp lại lời tui là một thìa chuối tiêu xay được bón vào miệng, vị giác kích thích nơi đầu lưỡi thật khiến lòng tui rơi lệ không ngừng.

Triệu nghiệt súc, quả thật anh vẫn còn có chút lương tâm.

Dù cái miệng phế vật của tui đang bãi công không thể nuốt thìa chuối này xuống được, dù một lúc sau anh cũng sẽ đòi lại thìa chuối xay này thôi, nhưng mà giờ phút này tui thật sự cảm kích trước ý tốt của anh nhiều nhiều lắm...

Nào ai ngờ có một ngày tui lại vì một thìa chuối xay mà xúc động đến nhường này cơ chứ!

"Quân Đồng, đằng nào hai hôm nữa anh cũng rảnh rỗi thì về nước luôn với em đi, được không?"

Lại bắt đầu bài ca khuyên nhủ đấy, cô Bạch à cô thật đúng là không biết mệt mỏi, ngay cả cơm cũng không thể chặn nổi cái miệng của cô.

Tui nghe nhiều đến độ lỗ tai đóng kén rồi, cũng khâm phục tính nhẫn nại của Triệu nghiệt súc thật, với cả cái lý do cô dùng nó kiểu gì đấy?

Vi Bân đúng là đồ sướng không biết hưởng, vất vã mãi mới nhét thức ăn đầy mồm được thì bắt đầu phát huy tài ăn nói thứ phẩm của mình, cười phá lên.

"Sướng Sướng, em vẫn chưa thôi à, nó không về thì cứ kệ để nó ở đây đi. Quân Đồng là một thằng máu M, nó thích tự tìm khổ thì chẳng ai can ngăn nổi đâu!"

Hình như vừa nói thằng cháu ấy vừa húp một ngụm canh: "Với cả, trông nom một người như con búp bê thích chơi thế nào thì chơi thế đó, chuyện sở thích riêng tư này của nó ai có thể hưởng thay được chứ?"

Thằng ranh con, chờ ông đây khỏe lại xem tao có xé da mày không!

"Vi Bân! Anh nói hươu nói vượn gì đấy!"

Rõ ràng là cô Bạch kia cũng nổi giận rồi kìa.

"Được được, anh không nói nữa, anh không nói nữa được chưa? Ôi ôi, em mau đưa cho anh đĩa thịt muối kia đi nào, để anh té ra chỗ khác."

Cô Bạch hừ lạnh một tiếng, sau đó dời mắt, tiếp tục hành trình giáo dục lại tư tưởng cho Triệu nghiệt súc.

"Quân Đồng, sáng nay chị Ỷ Huyên có gọi điện tới, nói là tháng sau chị ấy sẽ đính hôn, anh đi cùng với em đi."

Khi tui đang suy nghĩ không biết mỹ nữ Ỷ Huyên này trông như nào thì chợt phát hiện trong phòng đã không còn ai nói chuyện nữa rồi.

Im ắng, mẹ nó im ắng thật đấy.

Nhưng im quá ông đây cũng không thích đâu.

Mãi một lúc lâu sau, người đầu tiên mở lời vẫn là thằng cháu họ Vi.

Tui chỉ kịp nghe thấy tiếng chân ghế kéo sát xuống đất vang lên âm thanh khiến người ta ê răng thì thằng ranh họ Vi như vừa qua cơn ngỡ ngàng, tức giận đứng bật dậy: "Ỷ Huyên? Cô ấy đính hôn với ai? Chẳng lẽ vẫn là với thằng mất dạy họ Quý tên Vương kia?"

"Anh nói gì vậy? Anh Quý đắc tội anh cái gì à?"

"Đm! Còn cần thằng ôn đấy đắc tội với anh sao! Nó hại một Giản Minh Hi còn chưa đủ, giờ chẳng lẽ còn muốn hại thêm cả Ỷ Huyên nữa mới vừa lòng!"

"Là do Giản Minh Hi thấp hèn kia tự tìm lấy! Liên quan gì đến anh Quý cơ chứ! Anh giữ mồm miệng của mình sạch sẽ chút cho em đi Vi Bân!"

"Miệng anh sạch? Muốn miệng anh sạch cái đéo gì! Anh mắng thằng ôn đấy như thế vẫn là nhẹ đấy! Ông đây chưa vượt biển về đánh nó một trận vẫn còn quá hời cho nó rồi! Triệu Quân Đồng mày câm rồi à! Mày nói gì đi chứ!"

"Vi Bân! Anh..."

"Hai người im miệng hết cho tôi!"

"..."

Cuối cùng Triệu nghiệt súc cũng lên cơn rồi, quả nhiên là Boss lợi hại mạnh mẽ nhất, có thể một phát trấn áp hết thảy mọi thế lực phản động xung quanh.

"Bạch Sướng, em là người lớn lên trong môi trường được giáo dục đàng hoàng, đừng xúc phạm sự giáo dục mà em đã được hưởng từ nhỏ đến giờ nữa!"

Hình như anh ta phải hít mấy hơi mới có thể đè xuống cảm xúc của mình lúc này, khi mở miệng nói tiếp tui thấy ngữ khí cũng bình tĩnh hơn rồi.

"Về sau nếu em lại để cho anh nghe thấy em nói xấu Minh Hi, thì em cút ngay ra ngoài cho anh!"

"Quân... Quân Đồng..."

Triệu nghiệt súc nhẹ nhàng cậy hàm của đứa bị khí thế cường đại của anh ta làm cho ngây ngẩn là tui ra, chậm rãi lấy ra thìa chuối xay ban nãy bón cho tui, lại cẩn thận dùng khăn bông lau sạch sẽ mới từ từ lạnh lùng nói tiếp:

"Sau này, bất kì ai cũng không được phép nhắc đến Quý Đào trước mặt tôi và Minh Hi, cả hai người đều nhớ kĩ cho tôi!"

Triệu nghiệt súc không buồn để ý Bạch Sướng đang tủi thân muốn khóc nức lên và Vi Bân muốn nói lại thôi đứng bên cạnh, một hơi bế tui khỏi xe lăn, cho tui rúc vào trong ngực mình, thẳng chân bước ra ngoài.

Quý... Quý Đào...

Quý Đào...

Bỗng nhiên bị phải nghe thấy cái tên này, tim tui như lỡ nhịp, sau đó máu trong lồng ngực như bị một cái dũa sắt mài qua mài lại, cơn đau trong nháy mắt khiến tui đau đến độ suýt thì cong cả lưng lên.

Đkm! Cái xác chết của Giản Minh Hi lại muốn lên cơn động kinh gì đấy!!!

__Hết chương 7__

Chương trước tui đang nghĩ là "Ô ngắn phết nhở." thì chương này dôi thêm tận nghìn từ nữa =)))))

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play