Chương 793: Cuộc đời của Mục Dĩ Thâm (2)

 

Dáng vẻ của anh ta lúc cứu tôi ở trong kho

hàng giống như một anh hùng vậy. Anh ta như thể

là không cần mạng nữa rồi, giúp tôi hết lần này

đến lần khác. Cho dù lần nào tôi cũng vô tình tàn

nhẫn đẩy anh ta ra, thế nhưng có những chuyện

đã xảy ra rồi thì không cứu vẫn được nữa.

 

Đối mặt với anh ta, ngay cả một câu như cảm

ơn hay xin lỗi, tôi cũng không thể nào nói nên lời,

những lời này đều rất nhỏ nhặt, không đáng kể, tôi

biết anh ta muốn gì, thế nhưng tôi không làm được.

 

Hai người đứng đối diện nhau, câu xin lỗi ấy

vân không có cách nào nói ra được. Chúng tôi im

lặng một lúc lâu, cuối cùng tôi lên tiếng: “Helen là

một cô gái tốt, anh hãy đối xử với cô ấy thật tử tế,

đừng để cô ấy phải trải qua những thứ… Giống

như anh đã trải qua”

Cuộc đời con người có vô số khả năng, cũng

sẽ xuất hiện rất nhiều chuyển biến. Tôi biết cho dù

quyết định thế nào cũng sẽ cảm thấy hối hận,

giống như khi chúng ta đã lớn lên, luôn luôn tiếc

nuối sao năm đó lại không biết trân trọng thời

khắc thanh xuân, sao lại không sống cho hiện tại,

những sự tiếc nuối này chồng chất, sau cùng lại

trở thành những ký ức quý giá nhất trong cuộc đời

của chúng ta.

Đúng vậy, nếu như con người không bao giờ

cảm thấy hối hận thì cuộc sống sẽ trở nên chán ngắt.

 

Bước lên xe, tôi bắt đầu khởi động xe, tôi

không tạm biệt anh ta, chỉ lái xe đi thẳng luôn. Tôi

hy vọng Cố Diệc Hàn sẽ được hạnh phúc, cũng hy

vọng anh ta có thể yêu một người phụ nữ khác.

Quãng đời còn lại, thuộc vê chính bản thân anh ta.

 

Thế nhưng mong ước này tôi không thể

khống chế được, điều duy nhất tôi có thể làm là

hy vọng tất cả đều ổn.

 

Quay trở vê biệt thự, Phó Thắng Nam gọi điện

đến, hình như anh đã ngủ rồi, âm thanh có chút

khàn khàn: “Có phải em lại không đến nhà họ

Mạc, đang ở nhà một mình không?”

 

Tôi gật đầu, năm trên giường, nói: “Võn đĩ em

phải qua đó, thế nhưng lúc về lại quên mất, cứ

nghĩ là anh đang ở nhà đợi em, thế em về đây rồi ”

Anh khẽ cười: “Xem ra bà Phó của chúng ta

nhớ anh quá rồi, buổi tối em ăn gì vậy?”

 

Tôi mỉm cười, hỏi một đẳng trả lời một nẻo:

“Phó Thắng Nam, em cảm thấy trên người anh

như có mùi của khói lửa” Trước đây, anh luôn

luôn lạnh như băng, tưởng rằng không có chút

nhiệt độ nào. Lúc nào tôi nhìn anh cũng thấy lạnh

lẽo. Thế nhưng ở cùng nhau lâu rồi, tôi phát hiện

ra có nhiều lúc anh cũng như người bình thường,

cũng biết đau lòng vì tôi, biết quan tâm tôi, biết lo

lắng, biết lải nhải vô số chuyện.

“Sao tự nhiên lại nói như vậy?” Anh hỏi, âm

thanh của anh hơi khàn, nghe như là bị ốm.

 

“Anh bị ốm đúng không, đã uống thuốc

chưa?” Tôi hỏi, nghĩ rằng ngày mai không có việc

gì, tôi muốn đến thành phố Tân Châu.

“Lúc xuống máy bay bị cảm lạnh, không quan

trọng đâu, thời tiết ở thủ đô như thế nào rôi?”

Tôi gật đầu, từ từ kể cho anh những chuyện

đã xảy ra hôm nay, anh cũng im lặng lãng nghe

tôi. Nói mãi nói mãi, tôi bất giác buột miệng: “Phó

Thắng Nam, em nhớ anh”

Sau đó chỉ còn một khoảng yên lặng, giọng

nói của anh trâm thấp: “Anh cũng nhớ em””

 

“Em ở thủ đô không có việc gì làm, em đến

thành phố Tân Châu tìm anh nhé. Em nhớ anh”

Vốn dĩ tôi muốn nói chuyện hôm nay tôi gặp Cố

Diệc Hàn với anh, nhưng tôi nghĩ cho dù có nói

cũng chỉ làm anh phiên não mà thôi, thôi thì

không nói nữa.

Anh dừng lại một lúc rồi lại nói: “Chắc ngày

mai Hoắc Tôn đến thủ đô rồi, em không cần phải

đến thành phố Tân Châu vội, bên Tập đoàn Phó

Thiên cần em và Trần Văn Nghĩa ở đó. Em sang

bên này, anh sẽ không yên tâm về Tập đoàn Phó

Thiên. Có lẽ säp tới Mục Dĩ Thảm sẽ tìm em để

lấy cái hộp go đàn hương đó, em cứ ở nhà họ

Mạc đi, có gì thì còn de đối phó”

 

Tôi mím môi: “Sao Mục Dĩ Thâm còn nhớ cái

hộp gỗ đàn hương ẩy vậy, cho dù đồ vật trong ấy

cũng đáng chút tiền, thể nhưng cũng không tính là

nhiều, Mục Dĩ Thâm cứ cố chấp với nó làm gì vậy?”

 

“Hôm nay mỏ dầu Đông u bị ảnh hưởng bởi

dịch bệnh, rất nhiều đâu mỏ bên đó không có

cách nào để xuất khẩu. Nhà họ Mục là một công

†y dầu mỏ, lúc này chính là một cơ hội tốt để thu

mùa nguồn hàng với giá thấp, thế nhưng trong tay

nhà họ Mục không có thỏa thuận hợp tác. Một tờ

giấy thỏa thuận thôi, nhìn thì có vẻ không có gì

quan trọng, thế nhưng bên Đồng u chỉ công nhận

†ờ giấy đó. Mẩy năm nay nhà họ Mục chỉ làm ăn

nhỏ, tờ giấy ấy có cũng được không có thì thôi

 

Thế nhưng bây giờ phải mua một lượng lớn dầu,

không có tờ giấy ấy thì không làm được gì, vả lại

Mục Dĩ Thâm không đào được lợi ích gì ở bên

Macao. Bây giờ đầu mỏ chính là thứ đem lại lợi

nhuận nhanh nhất cho Tập đoàn Thuận Phát, vậy

nên anh ta nhất định phải tìm em để lấy chiếc hộp”

 

Nghe anh nói như vậy, tôi hơi ngây ra, nói

không chắc chắn: “Vậy thì em có phái đưa chiếc

hộp ấy cho anh ta không?” Nếu như Mục Dĩ Thâm

đòi nó thì có lẽ tôi cũng không thể giữ được.

Dù sao lúc trở về từ Mi-an-ma, tôi đã đồng ý

giao cái hộp cho anh ta, chỉ là lúc đưa cho anh ta,

Phó Thăng Nam đã đôi chiếc hộp, những chuyện

đăng sau tôi cũng không tiếp tục truy cứu nữa.

Lần này đối lại là Phó Thăng Nam im lặng,

một lúc lâu, anh lên tiếng: “Đứng trên góc độ của

chúng ta, anh không muốn em đưa chiếc hộp cho

anh ta, dù sao ý định của anh ta cũng bất chính, ai

mà biết sau khi nhà họ Mục không còn chuyện gì

nữa, anh ta có chĩa mũi nhọn vào em hay không

chứ. Anh ta một lòng phải buôn bán ở Macao, bây

giờ lại bị nhà họ Mục ràng buộc, anh ta không có

thời gian để đi qua đi lại”

Chuyện này là sự thật.

Dừng một chút, anh lại nói: “Thế nhưng dù

sao Tập đoàn Thuận Phát cũng là xí nghiệp trong

nước, sau khi họ thu mua được dầu với giá thấp,

lượng dầu mỏ dự trữ trong nước đã đủ rồi, đây là

một chuyện tốt với người dân. Có nhiều dầu có

nghĩa là giá dầu sẽ giảm xuống, ở một mặt nào

đó, đây là chuyện tốt.”

 

Tôi trở nên xoắn xuýt: “Vậy thì em nên đưa

hay không đưa đây?”

Anh không trả lời tôi, chỉ đột nhiên cúp điện

thoại. Lúc tôi gọi lại thì máy anh bận rồi. Phải một

thời gian lâu sau tôi mới gọi lại cho anh, thế

nhưng chủ đề này cũng bị cho qua.

 

Ngày hôm sau, tôi đến thăng Tập đoàn Phó

Thiên. Hoäc Tôn đến muộn, Trân Văn Nghĩa nói

Sơ qua với tôi tình hình dạo gần đây của công ty,

sau đó ra khỏi phòng làm việc. Châu Diệp Anh

nhìn thấy tôi ở phòng làm việc của Phó Thăng

Nam thì hơi kinh ngạc, sau đó cô ấy cũng tự nhiên

đưa giấy tờ cho tôi. Thật ra cũng chỉ có một số

hợp đồng hợp tác với các xí nghiệp nhỏ và kế

hoạch khởi động nội bộ công ty. Những thứ này

trước đây Phó Thăng Nam đã dặn qua, tôi biết

phải xử lý như thể nào.

 

Lúc Hoắc Tôn đến, tôi đang ngồi trong phòng

làm việc xem tài liệu. Sự xuất hiện của người đàn

ông này thật là khó vừa mặt, bên cạnh anh ta dắt

theo một người phụ nữ chân dài gợi cám, mà anh

†a cũng không ngại ve vãn người phụ nữ này ngay

†rước mặt mọi người.

 

Vừa bước vào phòng làm việc, anh ta đã ôm

người phụ nữ ãy lên đùi, bàn tay thon dài đặt giữa

hai đùi của cô ta. Mùa đông lạnh như thế này,

người phụ nữ đó mặc một chiếc quần ôm sát

màu da. Anh ta sờ một lúc, hình như cảm thấy vân

chưa đỡ nghiện, vậy là yêu cầu cô ta trực tiếp cởi

Người phụ nữ có chút xấu hổ nhìn anh ta, dịu

dàng nói: “Tổng giám đốc Hoäc, việc này không

phù hợp đâu.”

 

“Có gì mà không phù hợp chứ, em đã nói rồi

còn gì, hôm nay phải làm cho anh vui vẻ. Sao, nói

lời mà không giữ lời à?” Bộ dạng lưu manh của

Hoäc Tôn đúng là thiếu đánh.

 

Người phụ nữ đó lộ ra vẻ khó xử, thể nhưng

Hoäc Tôn van hờ hững nhìn cô ta như một người

ngoài cuộc, không có một chút biếu cảm dư thừa

nào, thế nhưng van âm thầm để lộ ra vài phân

không thỏa mãn. Người phụ nữ có kinh nghiệm

như vậy đều có thể nhìn mặt để đoán ý, ngừng lại

một lúc, cô ta hơi mím môi, cúi đầu xuống, định

cởi quần ra ngay trong phòng làm việc. Tôi ngồi

trước bàn làm việc, không khỏi nhíu mày. Tôi nhìn

Hoäc Tôn, nói: “Tống giảm đốc Hoäc, hay là tôi

đặt cho anh một khách sạn nhé? Khi nào anh làm

xong chuyện thì chúng ta lại bàn công việc ”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play