Chương 760: Tôi sẽ cố gắng hoàn thành mọi việc (1)

 

Tôi cười khẽ: “Mấy hôm nay có nhiều chuyện quá, hôm nay mình vừa có thời gian rảnh là mình lập tức hẹn các cậu đấy thôi. Đúng rồi! Gần đây các cậu có gặp Đoàn Thanh Lan không? Lâu rồi mình không gặp cậu ấy, không biết cậu ấy thế nào rồi?”

Bảo Lâm nói: ‘Mấy ngày trước mình có gặp cậu ấy đấy. Nghe nói cậu ấy nhận nuôi một đứa bé khoảng năm sáu tuổi. Có vẻ cậu ấy thật sự không định kết hôn rồi. Bây giờ cũng ba mươi sáu, ba mươi bảy tuổi rồi còn gì. Sợ là cậu ấy chỉ muốn nuôi một đứa nhỏ, sau này vẫn độc thân không kết hôn.

Nhưng hôm trước mình gặp cậu ấy, mình thấy cậu ấy lái một chiếc siêu xe. Hơn nữa hai ngày trước hình như cậu ấy còn mua nhà. Lúc trước cậu ấy vân luôn nói mình rất nghèo mà. Sao đột nhiên lại có tiên mua nhà, mua xe rồi? Các cậu có biết gân đây cậu ấy buôn bán gì không?”

Dương Ánh Tuyết lắc đầu: “Mình cũng không biết, mình rất ít liên lạc với cậu ta, cũng không hứng thú nhiều về chuyện của cậu ta, tất nhiên mình cũng không có tâm trạng để chú ý xem cậu ta mua những làm, đang làm gì.

Bảo Lâm sửng sốt: “Ánh Tuyết! Sao mình cứ cảm thấy… Hình như cậu không thích Đoàn Thanh Lan lắm” Dương Ánh Tuyết là một người rất thẳng thắn, rất dễ dàng nhận ra tâm trạng của cô ấy, vui buôn oán giận đều hiện rõ trên mặt cô ấy.

Cô ấy chỉ nhún vai, nói một cách lạnh nhạt: “Cũng không hẳn là thích hay không, chỉ là quan hệ bình thường thôi. Mình và cậu ta không phải là người trong cùng một thế giới. Cậu cũng biết rồi đấy, lòng tham của cậu ta quá lớn. Cậu ta cũng chỉ xem chúng là là người qua đường thôi. Nên mình có thích hay không cũng không quan trọng gì.

Tôi chỉ lắng nghe những gì họ nói rôi nở một  nụ cười nhạt: “Cũng không sao cả! Chúng ta chỉ trò chuyện cho vui thôi mà. Mọi người †ụ tập cùng một chỗ, chỉ đơn giản là muốn mấy chị em cùng chia sẻ, tán phét vê chuyện của mấy người chúng ta thôi.

Nếu các cậu không thích cũng không cân phải kể ra. Mình chỉ hơi tò mò một chút thôi! Đoàn Thanh Lan xin nhận nuôi đứa trẻ ở đâu vậy? Bây giờ pháp luật cho phép phụ nữ chưa lập gia đình được nhận con nuôi à?”

Bảo Lâm gật đầu: “Chắc vẫn có thể. Chỉ cần đủ điều kiện là được. Nghe nói phụ nữ từ ba mươi đến bốn mươi tuổi, vẫn không kết hôn, có đủ điều kiện kinh tế là có thể nhận con nuôi. Hơn nữa, hôm trước mình có nghe Đoàn Thanh Lan nhắc đến, đứa bé kia cũng không phải là một đứa trẻ mồ côi. Chỉ là mẹ đứa bé đã mất do tai nạn xe cộ, bố đứa bé có liên quan nên bị xử tù chung thân. Vì vậy đứa bé được giao cho cậu ấy nuôi.”

Tù chung thân à? Tôi vẫn cười yếu ớt, trò chuyện cùng họ suốt một buổi chiều, sau đó lại quay về biệt thự.

Vừa đến cửa biệt thự, tôi rất bất ngờ vì gặp Âu Dương Noãn đang chuyển đồ. Cô ấy đã mời công ty dọn nhà, đang chuyển từng thùng to thùng nhỏ ra ngoài.

Thấy Âu Dương Noãn đứng ở cửa chỉ huy, chắc là vài thứ khó vận chuyển, cô ấy rất đau lòng, dặn dò người chuyển đồ mấy lần, nhắc nhở họ phải cẩn thận một chút.

Tôi đứng trong sân, cô ấy ngẩng đầu, đây cũng có thể xem là bốn mắt nhìn nhau đấy! Cô ấy hơi sửng sốt một lát. Từ xa cũng có thể thấy đôi mắt cô ãy hơi sưng đỏ, có vẻ cô ấy vừa khóc.

Cho nên cô ấy đã gặp chuyện gì à? Bởi vì tôi không hiểu biết tình huống cụ thể nên cũng không có quyên hỏi nhiều, đành dứt khoát cười một tiếng như một lời chào lễ phép, sau đó lập tức xoay người quay vê biệt thự.

Phó Thắng Nam vẫn còn ở Ma cao đối phó với Mục Dĩ Thâm. Lâm Uyển còn định để tôi và Tuệ Minh về kinh thành. Nhưng trong lòng tôi vẫn cảm thấy không cam lòng. Tôi rất khó chịu vì bị Mục Dĩ Thâm gài bẫy như vậy, vì thế tâm trạng tôi vô cùng tôi tệ.

Dù sao tôi cũng chọn ở lại đây, cũng phải làm ít chuyện mới được.

Quay về biệt thự, tôi hơi mệt mỏi. Vừa mới ngồi xuống, bên ngoài đã truyền đến tiếng chuông cửa.

Tôi hơi sửng sốt một lát rồi vội vàng đứng dậy xem thử. Thì ra là Âu Dương Noãn, cô ấy cứ đứng im ngoài cửa, yên lặng đợi tôi ra ngoài.

Tôi ra đến cổng biệt thự, mở cửa, nhìn cô ấy và nói: “Cậu vào nhà ngồi chơi một lát đi!” Cô ấy lắc đầu nói: “Không cần vậy đâu! Mình đến đây là để trả cậu cái này”

Cô ấy nói xong, lập tức tháo chiếc vòng trên tay xuống. Lúc trước, Âu Dương Cơ đã tặng tôi một đôi vòng tay, sau đó tôi tặng Âu Dương Noãn một chiếc còn mình đeo một chiếc. Vòng cũng chẳng đáng già là bao, quý ở tình cảm thôi.

Nhìn vòng tay trong bàn tay cô ấy, tôi không nhịn được nhíu mày, cũng không đưa tay ra nhận mà chỉ nhìn cô ấy rồi nói: ‘Chiếc vòng này là của bà nội cậu. Dù có một người muốn lấy lại, mình cũng là người nên trả chiếc vòng còn lại cho cậu Nếu cậu đến đâu với mục đích lấy lại chiếc vòng, mình có thể trả lại cho cậu.

Nếu cậu đến trả, vậy †hì không cần đâu. Lúc trước, mình tặng cậu một vòng là vì mình cảm thấy quan hệ giữa hai nhà chúng ta và tình cảm giữa hai chúng ta đều rất chân thật. Khi đó mình cảm thấy sau này chúng ta sẽ không trở mặt thành thù, dù có bất cứ lý do gì đi nữa, chúng ta cũng không bao giờ trở thành kẻ thù hoặc người xa lạ. Nhưng bây giờ nghĩ lại, có vẻ lúc trước mình nghĩ lâm rồi.

Nhưng dù vậy, mình cũng không muốn lấy lại chiếc vòng này. Bởi vì khi mình tặng cậu chiếc vòng này, mình thật sự xem cậu là bạn bè thân thiết. Mình thật lòng tặng đi, dù cậu không cần thì mình cũng không lấy lại Cậu không cần thì cứ ném đi. Cứ xem như tình cám cúa mình lúc trước đã mất là được.’

Nói xong, tôi đóng cửa, cô ấy cán lại rồi đứng nhìn tôi, cũng không trả vòng tay lại cho tôi nữa, cô ấy chỉ yên lặng một lúc rôi mở miệng nói Thẩm Xuân Hinh! Cảm ơn cậu!”

Tôi cười nhẹ, cũng không nói thêm gì nữa. Dù tình cảm của tôi có kết quả thế nào chăng nữa, tôi đều có thể tiếp nhận. Nhiều năm bị xem nhẹ, tôi biết mình cũng không phải là một người cổ chấp trong chuyện tình cảm. Năm đó, sau khi đợi Phó Thăng Nam ba năm tôi đã biết, dù tôi thích Phó Thăng Nam hơn nữa, chỉ cần tôi không nhìn thấy hi vọng, tôi sẽ không tiếp tục thích.

Tình bạn cũng giống vậy, Âu Dương Noãn có những khó xử của riêng mình, có những điêu cân xoắn xuýt. Tôi không biết nhưng tôi lựa chọn tôn trọng cô ãy. Dù vậy, tôi cũng sẽ có những lựa chọn cho riêng mình Hôm nay đã đi đến bước này, cũng chẳng còn gì để nói nữa, cho nên tôi chọn im lặng, cười yếu ớt với cô ấy: “Không cần cảm ơn mình. Mình chúc cậu có một tương lai lộng lay.”

Khi còn bé tôi còn ngây thơ, nghĩ răng tương lai lộng lây là một từ ngữ rất đẹp. Sau đó tói dân dân hiệu được, tương lai lộng lay nghĩa là sau này môi người chúng ta đều tự bình yên đi! Một câu nói bị tô điểm cho đẹp như vậy, đúng là ánh mắt không thể thấy hết những nơi có chữ viết Đóng cổng lại, tôi chí có thể than thở.

Vừa chuẩn bị quay về phòng ngủ, không ngờ chuông cửa lại vang lên. Tôi nhíu mày mở cửa một lần nữa, ngoài cửa van là Âu Dương Noãn Cô ấy nhìn tôi và mở miệng nói: ‘Dù cậu có tin hay không, mình vân muốn nói với cậu, đêm đó ở Hoàng Gia mình đã uống say. Nếu mình biết anh ấy sẽ nặng tay như vậy, dù chết mình cũng không gọi điện cho cậu đâu.

Từ trước đến giờ, mình chưa từng muốn tốn thương cậu, chưa bao giờ nghĩ đến chuyện đó, dù chí tổn thương một chút xíu! Tôi cười với cô ấy, là nụ cười quên lãng quá khứ: “Mình biết! Vì vậy từ trước đến giờ mình cũng chưa bao giờ muốn trách cậu, cậu về đi thôi”

Tôi thật sự không muốn trách cô ấy. Lòng dạ Mục Dĩ Thâm sâu xa như vậy, sợ răng từ đâu đến cuối, anh ta đều chỉ lợi dụng cô ấy mà thôi Tôi chuẩn bị đóng cửa một lần nữa, cô ấy lại lên tiếng: ‘Người phụ nữ của Vương Bảo Kỳ bị Đoàn Thanh Lan mua chuộc, cô ta là người của Đoàn Thanh Lan, cậu hãy tự cẩn thận. Cậu ở đây một mình cũng không an toàn đâu.

Tôi hơi bất ngờ vì cô ấy sẽ nói với tôi những chuyện này. Tôi không kìm nén được, nhìn nhìn cô   ấy và nói: “Ừ! Mình biết rồi! Cảm ơn cậu!” Dừng lại một lát, tôi lại bồ sung một câu “Mình sẽ báo vệ bán thân thật tốt!” €ô ấy cúi đầu, không nói thêm gì nữa, xoay người đi sang nhà bên cạnh Tôi biết mà! Cô ấy không phải là người xấu.

Cô ấy chỉ yêu nhầm người thôi! Tôi chưa từng nghĩ đến chuyện âm thầm theo dõi Đoàn Thanh Lan. Lúc đầu tỏi còn định gặp trực tiếp Đoàn Thanh Lan, nhưng lại sợ đánh răn động cỏ.

Nếu tôi trực tiếp tìm cô ta, chỉ sợ đến lúc đó cô ta sẽ tiết lộ tin tức cho Mục Dĩ Thâm, chỉ sợ Mục Dĩ Thâm sẽ ra tay với Vương Bảo Kỳ. Nöi sợ hãi lớn nhất của con người là điểm yếu của mình Vương Bảo Kỳ có điểm yếu nhưng Mục Dĩ Thâm †hì không có. Đồi một người vừa không có tình cảm, lại vừa hung dữ, ác độc, chỉ quan tâm đến bản thân, cách tốt nhất để đối phó với anh ta là làm anh ta trở thành người chết.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play