Tôi nằm tĩnh dưỡng ở bệnh viện vài ngày, sau khi không thấy có phản ứng gì thì được xuất viện.

Tuệ Minh cần phải điều trị hoá trị. Sau đợt hóa trị đầu tiên, tôi cảm thấy rõ được con bé đã gầy đi nhiều. Vì là bệnh bạch cầu cấp tính nên nhiều cơ quan trong cơ thể đều bị ảnh hưởng, đến nỗi không ăn được gì.

Trong phòng khám, các bác sĩ từ nước ngoài cùng một số bác sĩ hàng đầu trong nước do Mạc Đình Sinh mời đến đang bắt đầu thảo luận về các phương án điều trị. Phó Thăng Nam không nói gì, chỉ chăm chú lắng nghe.Tôi luôn cảm thấy dạo gần đây anh ấy có vẻ rất bận rộn. Có lẽ tập đoàn Thuận Phát đã có động tĩnh chống lại nên anh ấy đang bận đối phó.

“Thận của bệnh nhân hiện đang bị tổn thương rõ nhất. Kể cả chúng tôi có tìm được phương án ghép tủy phù hợp cho ca phẫu thuật thì bệnh nhân vẫn không thể nào hồi phục lại được. Bệnh nhân cũng cần phải ghép thận nữa” Một bác sĩ nói, sắc mặt không tốt lắm.

Bác sĩ khác cho biết thêm: “Cả hai cơ quan này đều không dễ tìm. Mỗi năm có không ít bệnh nhân ra đi vì không tìm được tủy ghép phù hợp.

Tôi kiến nghị nên điều trị bảo tồn bằng máy móc và phương pháp vật lý trị liệu.” Tôi cảm thấy trong lòng có chút khó chịu, Lâm Uyên liền kéo tôi ra khỏi phòng khám, an ủi nói: “Trong bụng con đang có đứa nhỏ, nhất định không được để tâm trạng bị kích động mạnh.

Chuyện của Tuệ Minh sẽ có cách giải quyết thôi.

Con đừng quá lo lắng!” Tôi biết những | lời này hầu hết đều là để an ủi tôi. Khi đó, bệnh của Tuyết Nhi phần lớn là do không tìm được tủy ghép phù hợp. vậy nên mẹ của Tôn Vũ Nai mới quyết định không điều trị nữa và đưa con bé đi làm những việc mà nó thích.

Tôi không muốn cũng phải đưa Tuệ Minh đi làm những việc như vậy, thật sự quá tàn nhẫn! Chuyện đến mức này, tôi cũng không biết mình nên làm gì nữa, dường như mọi thứ đã đến lúc tuyệt vọng.

Sau khi các bác sĩ sau thảo luận xong, | Lâm Uyên cùng Mạc Đình Sinh ở lại bệnh viện để chăm sóc cho Tuệ Minh. Phó Thắng Nam lo rằng tôi ở lại cùng con bé sẽ suy nghĩ lung tung nên đưa tôi về công ty:

Gần đây, vì chuyện của Tuệ Minh, tôi luôn dễ bị phân tâm, anh ấy lại sợ tôi xảy ra chuyện nên lúc nào cũng đưa đi bên cạnh.

| Vừa đến sảnh công ty ở tầng dưới, một cô gái liền chạy đến đón, cười ngọt ngào nói với chúng tôi: “Giám đốc Nam, cô Hinh, đây là xoài khô mà tôi mang từ quê lên, ngọt lắm đấy, hai người ăn thử xem”. Tôi nhất thời không nhớ ra cô gái này là ai, Phó Thắng Nam hỏi tôi: “Em có thích

ăn không?” Tôi bất giác lắc đầu: “Không…

“Cô Hinh, cô đừng vội từ chối, hãy thử trước đi!” Cô gái đó vừa nói vừa đưa cho tôi một lát xoài khô, tôi ngẩn người một lúc, nhưng rồi cũng miễn cưỡng ăn.

Thấy cô ấy đang hào hứng nhìn mình, tôi đột nhiên nhớ ra, cô gái này là Chu | Mai. Gần đây có quá nhiều chuyện, đầu óc tôi lúc nào cũng trong trạng thái độ đẫn.

“Sao, có ngon không?” Chu Mai háo hức nhìn tôi, nở một nụ cười thuần khiết hỏi.

Tôi gật đầu đáp: “Có vị ngọt ngọt!” Cô lấy liền cười thật tươi: “Tôi đã nói là ngon mà, tôi cũng thích ăn lắm, nghĩ cô có lẽ cũng thích, vốn dĩ định đem cho cô từ mấy ngày trước cơ, nhưng lại không thấy cô đến công ty, nên cứ phải lân la kéo dài mãi đấy. Cô đừng từ chối nữa, chuyện xảy ra lần trước còn phải cảm ơn cô, cô đừng từ chối lòng tốt của tôi nha”. Trong tích tắc, cô ấy nói nhiều đến nỗi khiến tôi choáng váng. Nhớ lại chuyện lần trước có đưa cô ấy đến bệnh viện, tôi vội hỏi: “Vết thương của cô đỡ hơn chưa?” Cô ấy gật đầu: “Sớm đã khỏi rồi nè, da thịt tôi dày lắm, chỉ là vết thương nhỏ, không ảnh hưởng đâu!” Tôi thở phào một hơi, cầm lấy xoài khô mà cô ấy tặng, mỉm cười: “Cảm ơn cô nhé, có điều sau này không cần phải khách sáo như vậy đâu.

Muốn cảm ơn thì phải là chúng tôi cảm | ơn cô mới đúng. Cô đã giúp cho Thắng Nam tránh được một tai họa?Cô ấy đỏ mặt cười nói: “Cô Hinh khách sáo rồi, thực ra lúc đó là Tổng giám đốc đã cứu | tôi, ngược lại lại trở thành gánh nặng cho anh ấy” “Đi thôi, đừng đứng đây lâu quá!” Phó Thắng Nam vòng tay qua ôm tôi, tôi gật đầu, quả nhiên là đứng lâu, phần lưng eo khó chịu vô cùng.

Chu Mai cười chào tạm biệt chúng tôi, nụ cười trên mặt cô ấy đặc biệt tỏa nắng.

Sau khi đi vào, Phó Thắng Nam liền cầm lấy túi xách trong tay tôi: ‘Sau này những thứ không thích thì không cần phải miễn cưỡng.” Tôi mỉm cười: “Cô ấy cũng là có Lý tốt mà, hơn nữa thứ này rất ngọt, anh ăn thử xem” Nói xong tôi liền lấy một miếng đưa cho anh, có chút tò mò:“Chu Mai hình như hoạt bát hơn trước rất nhiều Phó Thắng Nam ngậm lấy miếng xoài, nói: “Lần trước cô ấy bị thương ở đầu nên có để lại một số di chứng.” Tôi hơi sửng sốt, nhớ tới lần trước ở bệnh viện, bác sĩ có nói não bộ của cô ấy có thể bị chấn thương, tôi ngẩng đầu nhìn anh không khỏi hỏi một câu: “Cô ấy chỉ là trở nên hoạt bát hơn thôi mà. Đây cũng coi là di chứng sao?” Phó Thắng | Nam ừ một tiếng, nói: “Là quên đi tất

nhiều chuyện, cô ấy hoàn toàn không nhớ ra Vương Văn nữa, thỉnh thoảng còn nhớ lẫn lộn.”

Tôi nhíu mày: “Vương Văn?” Anh gật đầu: “Chính là cậu thanh niên hôm đó cùng đi đến bệnh viện” cửa thang máy mở ra, bước vào văn phòng, tôi không biết anh ấy lấy đâu a mấy đồ ăn ngon đặt sẵn ở trên bàn, còn toàn là những thứ mà ngày thường tôi thích ăn. Bị đồ ăn thu hút sự chú ý nên tôi cũng không dò hỏi anh ấy nữa.

Phó Thắng Nam bắt đầu liên hệ người tìm tủy ghép phù hợp cho Tuệ Minh, đây vốn dĩ không phải là một việc dễ dàng gì. Một là tủy xương rất khó tìm kiếm, hai là cho dù có tìm được thì cũng cần phải đủ các chỉ số tiêu chuẩn mới có thể tiến hành phẫu thuật được. Còn cần phải tìm được thận ghép nữa, đây mới là việc khó khăn nhất.

Muốn tìm được quả thận phù hợp với một đứa trẻ đúng là còn khó hơn lên trời. Nghĩ đến đây, tôi lại không có hứng thú | ăn uống nữa, ngồi trên sô pha đờ đẫn nhìn anh.

Cửa phòng làm việc bị gõ mấy lần, Phó Thắng Nam còn chưa cả nhìn, chỉ trầm giọng nói: “Vào đi, Người bước vào là | Chu Mai. Cô ấy bưng trà cùng một cốc trà sữa nóng đến, sau khi đặt tách trà lên bàn làm việc của anh thì liền đưa trà sữa nóng cho tôi, nói: “Cô Hinh, cô nếm thử đi, chính tay tôi pha đấy!” Tôi mỉm cười cảm ơn, sau đó nhấp một ngụm, đúng là ngon thật:

“Pang!” Phó Thắng Nam đột nhiên đứng dậy, sắc mặt tối sầm, tách trà mà Chu Mai đưa cho anh đã rơi xuống đất vỡ tan tành. Tay anh vẫn cầm điện thoại di động, nói qua màn hình: “Lập tức đưa đến bệnh viện đi. Tôi sẽ qua đó ngay!” Tôi vừa nghe được, theo bản năng cứ nghĩ rằng Tuệ Minh xảy ra chuyện, vội đứng dậy, đi về phía anh ấy, sốt sắng hỏi: “Xảy ra chuyện gì vậy?” Anh lấy áo khoác, nhìn tôi nói: “Trịnh Tuấn Anh ở

trong tù bị người khác đánh thương nặng.

Anh qua đó trước một chuyến xem sao”. Sau đó, anh quay sang Chu Mai: “Thư ký Mai, lát nữa cô đưa Xuân Hinh về nhé”. Nói xong liền vội vã rời đi.

Tôi hơi thẫn thờ, thời gian vừa qua Trịnh Tuấn Anh vẫn yên ổn ở trong tù cơ mà, làm sao đột nhiên lại xảy ra chuyện chứ? Chẳng lẽ Mạc Đình Sinh vì chuyện của Tuệ Minh mà cho người vào tận trong đó xử lý anh ta? Nhưng với tính khí của ông ấy, một khi muốn dạy dỗ Trịnh Tuấn Anh thì trước tiên phải làm cho anh ta tàn phế đã, nhưng tại sao còn muốn cho người đến đó thêm nữa?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play