Chương 64: Trần Húc Diệu muôn mở môi quan hệ công việc sao?

Điện thoại đang ở chế độ im

lặng, tôi gọi lại lần nữa. Ngay khi

đầu dây bên kia kết nối, liền vội

vàng nói: “Giám đốc, không ổn.

Ông Trần đã đưa ra một thông báo

vào tối qua, hẹn tất cả các phóng

viên báo đài. Nói việc quan trọng là

cời mỡ mối quan hệ với cô. Bây giờ,

nhiều phóng viên và những người

xem chương trình đang đợi ở tầng

dưới Tập đoàn Phó Thiên để chờ

xem náo nhiệt.”

Công khai mối quan hệ với tôi

sao? Vậy có điều gì đó không ồn

với đầu óc của Trần Húc Diệu sao?

Tôi đứng dậy, mờ rèm cửa, ánh

mặt trời vừa phải, chim hót hoa thơm.

Xoa dịu nỗi bất mãn trong

lòng, tôi nói vào điện thoại: “Đừng

lo lắng, hôm nay tôi sẽ không đến

công ty. Trần Húc Diệu là người lớn,

dù sao cũng biết mình nên làm gì!”

Cô ta ậm ừ, nói một cách thận

trọng: “Cô và tổng giám đốc Phó,

có sao không?”

Tôi gật đầu: “Tất cả đều tốt.”

Cúp điện thoại, tôi đi xuống

lầu thì thấy dì Triệu đang ở trong

bếp. Tôi nhìn quanh không thấy

Phó Thắng Nam đâu, tôi đi ra ngoài

bếp hỏi dì Triệu: “Phó Thắng Nam

đã ra ngoài chưa dì?”

Dì Triệu đang tập trung làm

việc, chợt nghe thấy tiếng động

mà sợ hãi. Lúc sau dì nhìn thấy tôi,

dì cười nói: “Anh nói buổi sáng có

chuyện nên vội vàng rời đi. Tôi nấu

canh bổ, cô có thể uống một ít, sẽ

tốt cho đứa trẻ!”

Tôi gật đầu, chạm vào phần

bụng dưới đang phồng lên của

mình, tôi luôn cảm thấy rằng mình

đã tăng cân trong những ngày này.

Khi Vũ Linh gọi điện thoại tới

thì tôi vẫn đang uống canh. Thấy

cô ấy lo lắng, tôi ngừng động tác

trong tay và nói: “Sao vậy? Có

chuyện gì sao?”

“Tớ đã đọc những tiêu đề, nó

quá phô trương. Nếu Thẩm Minh

Thành nhìn thấy nó thì sao?” Vũ

Linh sợ Thẩm Minh Thành, tôi

cũng vậy.

Vì vậy, khi nhắc đến người

này, tôi cảm thấy lo lắng.

“Tố sẽ tìm cách giải quyết

càng sớm càng tốt! Đừng lo lắng,

những ngày này ở nhà nghỉ ngơi,

đừng chạy lung tung.”

Tôi không biết liệu Thầm Minh

Thành có tìm được thành phố

Giang Ninh hay không. Nhưng

trước khi anh ta đến, tôi phải cầu

xin Phó Thắng Nam che chờ.

Tôi cúp máy, đơn giản là ăn

chút gì đó rồi đi ra ngoài. Điều làm

tôi ngạc nhiên là tôi gặp phải Lâm

Uyên, nói chính xác là bà ấy đến

tìm tôi.

Căn biệt thự của nhà họ Phó

rất kín đáo. Sau khi tôi và Phó

Thắng Nam kết hôn, trừ người

quen biết nơi này thì người khác ít

biết đến.

Ngắm nhìn chiếc sườn xám xẻ

tà màu xanh nước biển của Lâm

Uyên sang trọng và thanh lịch, bên

hông khoác chiếc túi kiểu Trung

Quốc phiên bản giới hạn mới của

Van Cleef & Arpels năm nay, càng

thêm thanh lịch và quý phái.

Tôi chậm chạp mất khoảng

hai giây, sau đó trên mặt nở nụ

cười, đi ra ngoài chào hỏi: “Bà Lâm,

tôi thật sự xin lỗi, không biết bà sẽ

tới, chậm trễ nghinh đón!”

Bà cười nhạt một tiếng, giữa

lông mày tô một chút nhẹ nhàng

nói: “Tôi là khách không mời mà

đến đây, cô Thẩm không phải tự

trách.”

Biệt thự được chia thành sân

trước và sân sau, tôi và Phó Thắng

Nam cùng ăn và ở ở sân sau. Sân

trước là nơi bình thường tiếp

khách, uống trà thường hoa đều ở đây.

Dẫn Lâm Uyên đến sân trước,

tôi kêu dì Triệu chuẩn bị một ít

bánh trái. Sau đó tôi đun nước trên

bàn trà, nhìn Lâm Uyên nói: “Bà

Lâm đến đề nói chuyện với Phó

Thắng Nam sao?”

Bà ấy lắc đầu, ánh mắt rơi vào

bàn tay pha trà của tôi, dịu dàng

nói: “Tôi đến đây đề tìm cô Thẩm,

cô Thẩm có đôi tay rất đẹp.”

Một câu chào hỏi đầy ần ý và

lịch sự, tôi mỉm cười: “Bà Lâm chê

cười rồi, tay của bà mới được bảo

dưỡng tốt” Đó là tất cả những

cuộc trò chuyện giữa những người

phụ nữ.

Nhưng khi bà ấy đến đây,

chắc chắn bà ấy không phải ngầm

hiểu với tôi. Tôi tìm thấy bộ sưu tập

Cây Trà Ngàn Năm của Phó Thắng

Nam và mỉm cười nói: “Tôi thường

không uống nhiều trà, nhưng

Thắng Nam thích uống. Hôm nay

loại trà ngon mà anh ấy cất giấu

phải bị xấu hổ ở trước Tổng giám

đốc Lâm. Bà không thể không

thích tay nghề pha trà thủ công

của tôi.”

Bà bật cười, ánh mắt đặt ở

bánh trà trong tay tôi, cười nói:

“Đây là trà cổ thụ đã hai mươi năm,

trên thị trường có tiền cũng không

mua được. Tôi có thể uống được

trà ngon như vậy cũng phải cám ơn

cô Thầm mới phải.”

Tôi cười nhẹ, không thể không

hiểu Lâm Uyên đến đây là có ý gì.

Tôi đã uống vài ngụm trà với bà ấy.

Một lúc lâu sau, tôi không thể

không thốt lên: “Sau một hồi nói

chuyện, tôi vẫn không biết bà Lâm

tới tìm tôi vì có chuyện gì đây?”

Bà ấy nhấp một ngụm trà,

dùng đôi mắt đẹp nhìn tôi, đơn

giản nói: “Không sao, lần trước nhìn

thấy cô ðở Vườn lê, tôi cảm thấy

giữa lông mày có chút quen thuộc,

trong lòng cảm thấy thân thiết.

Cho nên tôi vẫn nhớ kỹ muốn tới

thăm cô một chút.”

Tôi đã rất sửng sốt, tôi vốn

cho là vì việc của Trần Húc Diệu.

Với tư cách là một người mẹ, bà ấy

đã đến gặp tôi để nói về điều đó,

ngược lại thật bất ngờ vì bà ấy đến

đây vì chuyện này.

Tôi châm thêm trà cho bà ấy,

và mỉm cười: “Ông Trần cũng nói

như vậy với tôi cách đây vài ngày,

nói rằng tôi có chút quen thuộc,

nhưng đó là điều bình thường. Trên

thế giới này có rất nhiều người

giống nhau. Tôi và một người bà

biết, cô Lâm cũng có mấy phần

giống vậy.”

Lần trước khi ð nhà hàng, tôi

đã nhìn thấy bà ấy và Lâm Hạnh

Nguyên đi cùng nhau, nên tôi

không giấu giếm.

Bà sửng sốt, chỉ cười nói:

“Đúng vậy, ba mẹ cô Thẩm còn có

ở đây không?”

Tôi lắc đầu, trong lòng có nghỉ

ngờ: “Cha mẹ tôi bỏ đi khi tôi còn

rất nhỏ. Tôi lớn lên với bà nội nên

không có bất kỳ ấn tượng nào về họ.”

“Bà của cô còn ở đó không?”

Bà hỏi quá cần thận, đến nỗi có vài

phần quá lời. Có lẽ trong lúc nhất

thời bà ta cũng nhận ra có gì đó

không ổn, nên hơi đồi giọng điệu,

nhìn tôi: “Cô Thầm, cô đừng nghi

ngờ. Tôi rất tò mò, vì vậy tôi muốn

đặt câu hỏi khi tôi thấy ồn.”

Nói tới chỗ này, bà ấy lấy từ

trong túi ra một tấm thiệp rất tinh

xảo và sang trọng, đưa cho tôi: “Tối

nay tôi tổ chức một bữa tiệc nhỏ ở

Vườn lê. Nếu cô Thẩm không ngại,

cô có thể đi cùng ngài Phó.”

Tôi giơ tay nhận lấy tấm thiệp.

Không thể không mờ ra đọc, tôi chỉ

nhớ rằng đó là bài đăng mừng sinh

nhật. Hôm qua Trần Húc Diệu có

nói với tôi rằng tối nay mẹ anh ấy tổ

chức sinh nhật cho bà.

Cất xong tấm thiệp, tôi nhìn

Lâm Uyên và nói: “Cảm ơn bà Lâm,

tôi rất vinh dự khi nhận được lời

mối của bà.”

Bà ấy bật cười, cụp mắt xuống

uống một ngụm trà, sau đó trầm

ngâm nhìn tôi: “Cô Thẩm, cô và

Tổng giám đốc Phó đã kết hôn

được hai năm rồi. Lần trước tôi thấy

cô và Tổng giám đốc Phó cùng

nhau đi Vườn lê. Tôi nghĩ đến, tình

cảm giữa các người cũng rất tốt.”

Tôi cười nhẹ, tôi vốn là người

không quen nên không thể nói

chuyện nhiều hơn. Sau một tuần

trà, Lâm Uyên lấy lí do còn có việc

rồi đi.

Dì Triệu thấy bà ấy rời đi, nhìn

tôi nói: “Cô Thẩm, đây là người phụ

nữ giàu có nhất sao?”

Tôi có chút kinh ngạc nhìn dì

Triệu nói: “Dì biết bà ấy sao?”

Dì Triệu gật đầu: “Khi ông chủ

ð đây, bà ấy đã từng đến nhà cũ

của nhà họ Phó, tôi đã từng nhìn

thấy.” Dì Triệu trầm ngâm nói: “Bà

ấy tìm con nhiều năm như vậy,

nhưng sợ là không tìm được.”

Tôi có chút tò mò, không khỏi

nói: “Dì Triệu, dì cũng biết chuyện

bà ấy đang tìm con sao?”

“Lúc trước bà ấy hỏi ông chủ

chuyện khoảng hai mươi năm năm

trước, tôi nghe được bọn họ nói

chuyện khi hầu trà cho ông chủ.

Ông chủ giúp bà ấy lưu ý, nhưng

đứa bé đã thất lạc hơn hai mươi

năm năm. Nó không có đặc điểm

gì cả. Nếu cô muốn tìm thấy nó

trong biển người mênh mông, sợ là

rất khó!”

Tôi gật đầu và xem bản báo

cáo trên máy tính của anh ấy, tôi

không thể không không thừa nhận

rằng Trần Húc Diệu là một nhà lãnh

đạo rất giỏi về năng lực làm việc.

Làm việc hiệu suất rất cao,

hơn nữa có quyết đoán.

Báo cáo viết xong, anh khép

lại gật đầu. Sau đó thân hình thon

dài của anh dựa vào sô pha dụi

mắt. Anh nhắm mắt lại gác mu bàn

tay lên trán, có chút mệt mỏi nói:

“Anh Vương bên chi nhánh gọi điện

thoại tới nói rằng buổi tối muốn mời

chị ăn bữa cơm tối.”

Nhìn thấy vẻ mặt ngái ngủ của

anh, tôi gật đầu một cái: “Ừ, cậu có

muốn về phòng ngủ một lát không.”

Anh ta kiểm tra thời gian và

lắc đầu nói: “Không cần, tôi sẽ ở lại

đây nghỉ một lát là được.” Sau khi

dừng lại, anh ta nói: “Có một số vấn

đề tài chính trong chỉ nhánh, nếu

chị không xem xét kỹ hơn thì chị

không thể tìm ra đó là ai được.

Đoán chừng là sếp chiếm dụng

công quỹ, rồi tùy tiện tìm cái hạng

mục tới lừa dối người thiên hạ,

hàng triệu tài khoản, chị nhìn xem thử”

Tôi gật đầu, lật giờ trương mục

rồi bắt đầu xem xét. Chỉ nhánh

công ty kinh doanh theo mô hình

và phương thức của Tập đoàn Phó

Thiên, sự phát triển ở thành phố

Tân Châu rất suôn sẻ nên Phó

Thắng Nam đã giao nhiều quyền

cho tổng giám đốc ở đây.

Rất nhiều việc anh cũng

không thể nào nhúng tay vào. Tôi

nhìn kỹ một lần, quả thật có một

khoản hạng mục công trình có vấn

đề. Trong trường hợp bình thường,

chỉ là một sự cố kỹ thuật nhỏ,

không biết tại sao phải tốn hàng tỷ

đồng để bù đắp vào. Coi như là

dùng để bồi thường người bị tai

nạn lao động, cũng không được

nhiều như vậy, hiển nhiên là có

người tham ô rồi.

“Chuyện này có lẽ phải do

Vương Huy tới xử lý!” Tôi nói, nhìn

về phía Trần Húc Diệu, không ngờ

rằng anh ấy đã ngủ rồi.

Thấy vậy, tôi đứng dậy, ôm

mền ra khỏi phòng ngủ, trùm kín

người anh ấy.

Còn hai tiếng nữa, anh ấy có

thể nghỉ ngơi một lát. Từ hôm qua

đến giờ anh ấy không có nghỉ ngơi nhiều.

Sau khi hoàn tất dữ liệu, điện

thoại di động của tôi rung lên, Vũ

Linh gọi tới.

Bắt máy gật đầu, bên kia cô ta

có chút ồn ào, nhưng vẫn có thể

nghe được giọng nói: “Thẩm Xuân

Hinh, cậu đang ở thành phố Tân

Châu. Cậu gửi địa chỉ cho tớ, tớ sẽ đến ngay!”

Tôi sửng sốt: “Cậu cũng ở

thành phố Tân Châu hả?”

Lúc trước cô ấy nói không

muốn đi chơi Hải Nam, tại sao lại ở

thành phố Tân Châu?

“Cậu chưa xem thứ tớ đăng

tin cho bạn bè à? Tớ biết cậu đang

ờ thành phố Tân Châu nên ghé

qua. Tớ vừa xuống máy bay, cậu

gửi địa chỉ cho tớ, tớ sẽ đến gặp

cậu ngay.”

Cúp điện thoại, tôi gọi cho Vũ

Linh trên Zalo. Tôi thấy một vài tin

nhắn, tôi đã kiểm tra chúng một

chút. Một số là của Hoàng Nhược

Vi, còn một số là của Trịnh Tuấn

Anh.

Suýt chút nữa thì tôi quên

mất, Trịnh Tuấn Anh nói rằng anh

ấy cũng sẽ đến thành phố Tân

Châu. Nghĩ đến điều này, tôi đã gọi

cho anh ấy.

Sau khi điện thoại reo vài lần,

anh kết nối, giọng nói trầm thấp dễ

nghe: “Cô ở khách sạn nào?”

“Anh cũng ở thành phố Tân

Châu à?” Tôi nói, ngược lại cảm

thấy thật là tình cờ.

“Vừa tới là tôi muốn gọi điện

thoại cho cô, nhưng cô đã gọi điện

thoại tới. Cô ở khách sạn đó sao?”

Giọng anh rất trầm, chung quanh

có chút ồn ào.

Giọng tôi trở nên to hơn:

“Khách sạn Ôn Đức, bên này

đường Nam Điền.”

“Ù, Gặp cô sau!”

Cúp điện thoại xong, tôi đứng

dậy chuẩn bị tắm rửa. Buổi tối đi ra

ngoài ăn cơm, dựa theo tính khí

của Vũ Linh, cô ta nhất định sẽ lôi

kéo tôi đi dạo phố.

Tôi đã không đi dạo phố trong

một thời gian dài, vì vậy đi ra ngoài

một chút cũng là chuyện tốt.

Vốn dĩ tôi định sang phòng

khác tắm rửa, nhưng tìm một hồi

lâu không thấy thẻ mờ cửa phòng

khác, Trần Húc Diệu lại ngủ thiếp

đi. Thấy anh ấy đã ngủ, tôi không

tiện đánh thức anh ấy nên tôi mới

tắm rửa ở trong căn phòng này.

Tóm lại cách một cánh cửa,

anh ta lại ngủ thiếp đi, cũng sẽ

không có chuyện gì xảy ra.

Chắc do trước khi đi ngủ mình

ăn nhiều quá, lúc nào cũng thấy

người nhớt nhúa, may mà tắm

xong thấy dễ chịu hơn rất nhiều.

Tôi sấy tóc trong phòng tắm

và thay quần áo, trang điểm nhẹ

nhàng. Khi tôi bước ra thì tôi nghe

thấy tiếng Trần Húc Diệu không

biết đang nói chuyện với ai.

Chỉ nghe thấy giọng anh có

chút mơ ngủ nói: “Xin chào, anh

tìm ai”

Không biết bên kia nói cái gì,

giọng anh có chút khàn khàn nói:

“Cô ấy đang đi tắm, có chuyện gì

một hồi gọi lại sau!”

Sau lại trả lời ừ, sau đó liền

cúp máy.

Tôi ra khỏi phòng tắm và thấy

anh ấy đang dựa vào ghế sô pha,

nửa mơ nửa tỉnh, dường như ngủ

chưa đủ giấc.

Khi nhìn thấy tôi, anh ấy ngáp

dài và nói: “Sao chị ăn mặc đẹp

thế? Chỉ là đi ra ngoài ăn một bữa

cơm mà thôi.”

Tôi không có đề ý đến anh ta,

tôi chú ý tới điện thoại di động của

tôi còn ở trong tay anh ta. Tôi

không khỏi nhớ tới mới vừa rồi anh

ta nghe điện thoại, sau đó tôi mới nhận ra.

Tôi không khỏi kinh ngạc nói:

“Mới vừa rồi cậu nhận điện thoại

của tôi sao?”

Anh ta gật đầu, ngồi thẳng

dậy, ném điện thoại cho tôi và nói:

“Gọi mấy lần rồi, cho nên đánh thức tôi”.

Tôi nhận điện thoại, phớt lờ

anh ta và xem qua hồ sơ cuộc gọi.

Cuộc gọi cuối cùng là của Phó Thắng Nam.

Tôi…

Tôi gọi lại điện thoại, bên kia

đã tắt máy.

Trừng mắt liếc Trần Húc Diệu,

tôi tức giận nói: “Cậu vừa mới nói

cái gì?”

Anh uề oải đứng dậy, miễn

cưỡng nói: “Không nói gì! Phó

Thắng Nam hỏi tôi chị đã đi đâu,

tôi nói chị đi tắm. Sau đó anh ta hỏi

có phải tôi ở cùng phòng với chị

hay không, tôi nói đúng vậy!”

Anh ta nhìn tôi bằng ánh mắt

vô tội: “Tôi chỉ nói sự thật, có

chuyện gì không?”

Tôi ôm trán, hận không được

đánh người đàn ông này một trận:

“Đúng vậy, cậu nói đúng.”

Nhưng này mẹ nó, nói vậy rất

dễ dàng gây ra hiều lầm.

Tôi gọi điện lại cho Phó Thắng

Nam lần nữa, đầu dây bên kia vẫn

tắt máy. Nhưng nghĩ tới nghĩ lui, có

lẽ Phó Thắng Nam cũng không

nghĩ nhiều đến chuyện này.

Cất điện thoại vào, Trần Húc

Diệu từ phòng tắm bước ra ngoài

với mái tóc ướt đẫm nước, có lẽ là

đi vào rửa mặt rồi.

Anh dùng khăn lông lau khô

những giọt nước trên tóc, nhìn tôi

nói: “Đi thôi, thời gian không còn

sớm nữa.”

Rời khách sạn với anh ấy, tôi

gọi cho Vũ Linh và Trịnh Tuấn Anh.

Vũ Linh vừa mới thuê khách sạn và

nói rằng cô ấy muốn ngủ trước rồi

đến gặp tôi sau. Trịnh Tuấn Anh nói

rằng có việc phải làm, có thể nhất

thời không đi được.

Tôi trả lời vài câu và đi đến

nhà hàng do Vương Huy đặt trước

với Trần Húc Diệu.

Vương Huy làm việc coi như

khá gọn gàng. Khi tôi và Trần Húc

Diệu đến thì mọi người đã đến, họ

chỉ đợi tôi và Trần Húc Diệu đến rồi

mới phục vụ món.

Khi chúng tôi đến phòng bao,

Vương Huy giới thiệu ngắn gọn

một chút, sau đó lại nói thêm vài

câu đầy ần ý.

Đều là quản lý cấp cao trong

văn phòng chỉ nhánh, Trần Húc

Diệu theo quán tính, hàn huyên

một hồi. Sau một hồi tán gẫu với

Vương Huy về văn phòng chỉ nhánh,

cả hai trò chuyện rất vui vẻ.

Họ đi ra ngoài nửa chừng, quay lại

không biết chuyện gì đã xảy ra,

miệng có chút ác ý.

Anh ta nhìn Vương Huy nói:

“Tổng giám đốc Vương cũng coi

như là một cổ đông của Tập đoàn

Phó Thiên. Tập đoàn Phó Thiên đã

niêm yết được hai năm, mọi mặt

phát triển cũng không tệ. Mặc dù

ông không nghĩ rằng mình đã

chuyền đi hàng tỷ đồng tiền bị

đánh cắp, mà gây ra vấn đề lớn lao

gì. Nhưng nếu có quá nhiều vấn đề

như vậy, khó tránh khỏi một ngày

nào đó sẽ vỡ như ổ kiến.”

Vương Huy sững sờ, nâng ly

rượu chúc mừng: “Anh Trần tuổi trẻ

tài cao. Tôi không hiểu ý của anh

Trần ra sao?”

“Vậy thì trở về xem thật kỹ tài

chính cho tốt!” Nói xong, Trần Húc

Diệu cầm ly rượu nhìn tôi nói: “Đến

uống một chút đi!

Truyen.one luôn cố gắng cập nhật nhiều truyện hay

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play