Chương 496: Gặp gỡ sau khi về nước (6)

 

Tôi kéo cô ấy lại nói: “Không tìm được thì thôi, chắc là bỏ quên ở biệt thự hoặc đánh rơi ở chỗ khác rồi. Cậu và mọi người về trước đi, mình đi làm lại giấy tờ.” “Đâu có dễ dàng vậy chứ, cậu vừa mới xin xong giờ lại đi làm lại, người ta sẽ yêu cầu tiến hành điều tra thân phận của cậu, vậy là lại mất hơn nửa tháng đó” Nói cũng đúng.

Âu Dương Noãn nóng tuột nhìn tôi nói: “Xuân Hinh, cậu cứ nghe mình đi đã, chúng ta đi đến thùng rác của từng tiệm một tìm, chắc chắn có thể tìm ra” “Sao phải tìm thùng rác?” Tôi có phần ngờ vực.

Cô ấy nghĩ ngợi rồi nói: “Chuyện này tạm không nói với cậu, chúng ta đi tìm trước đã” Nói xong, cô ấy kéo tôi đi vào trong, sau đó lại nhìn vào thùng rác của từng tiệm một, còn hỏi chủ tiệm đã thay túi rác hay chưa.

Mặc dù không hiểu ý của cô ấy lắm nhưng tôi vẫn chạy theo cô ấy.

“Tìm được rồi!” Chẳng biết phải chạy qua bao nhiêu cửa hàng mới tìm được giấy chứng nhận lẫn trong thùng rác. Cô ấy vui vẻ nói: “Thật sự tìm được rồi này!” Tôi sửng sốt, kinh ngạc nhìn cô ấy, lấy giấy chứng nhận bị đè phía dưới thùng rác ra.

Mục Dĩ Thâm cũng sửng Sốt, có vẻ không ngờ giấy chứng nhận lại.nằm trong thùng rác: Sau khi tìm được giấy chứng nhận, Âu Dương Noãn đưa cho tôi bảo: “Cậu xem lại xem có thiếu mất thứ gì không” Sau đó cô ấy tức giận nói với chủ cửa hàng: “Mấy người làm cái trò gì thế hả? Nhặt được đồ thì phải giữ lại rồi chờ xem khách có quay lại tìm không mà trả cho người ta chứ? Sao vứt đồ quan trọng như vậy vào trong thùng rác hả?” Nhân viên cửa hàng kia cũng ngây ra, bởi lẽ chúng tôi đã tìm tới tìm lui hai lần rồi nên sự xuất hiện của đống giấy tờ này cũng làm cho cô ta bị bất ngờ.

Cô ta cũng chỉ biết lắc đầu đáp: “Không phải chúng tôi ném đi đâu, chúng tôi còn chưa bao giờ trông thấy những giấy tờ này mà. Chúng tôi có camera đây, các cô có thể xem, chúng tôi không thể nào lại vứt đồ quan trọng như vậy đi được” “Xem thì xem!” Âu Dương Noãn khá tức giận: “Ngoại trừ các cô.thì còn ai có thể làm vậy chứ? Đúng là thất đức mà!” “Dương Noãn, bỏ đi, chúng ta còn phải lên máy bay, đi trước đã, đừng lãng phí thời gian nữa.” Cuối cùng thì đồ cũng tìm được rồi, không sao hết.

Nhưng cô ấy vốn bướng bỉnh, kiên quyết nói: “Không được, phải xem camera.” Nhân viên cửa hàng cũng không biết phải làm sao, chỉ đành mở camera lên để chứng minh sự trong sạch của bản thân.

Tôi bất lực nhìn Mục Dĩ Thâm, nhỏ giọng nói: “Xin lỗi, chắc phải đợi thêm chút nữa rồi” Mục Dĩ Thâm mỉm cười: “Không sao!” Âu Dương Noãn cùng xem camera với mấy nhân viên cửa hàng, một lúc lâu sau, nhân viên lên tiếng: “Đã thấy chưa, rõ là không phải chúng tôi vứt giấy chứng nhận vào thùng rác mà là do các cô tự ném vào mà.” Tôi sửng sốt, vội hỏi: “Sao thế?” Âu Dương Noãn nhìn tôi, do dự rồi nói: “Cậu qua xem đi!” Tôi thấy cô ấy úp úp mở mở như vậy cũng lập tức đi sang xem video quay lại, trong video, trước đó cả năm người chúng tôi đều vào đây xem đồ.

Bởi vì phải thử túi xách nên Âu Dương Noãn đã đưa chiếc túi cô ấy đang cầm trong tay cho Đoàn Thanh Lan.

Mấy cô gái cùng đi dạo phố với nhau đương nhiên đều sẽ chú ý vào những món hàng rồi.

Đoàn Thanh Lan cầm túi xách sau đó quay lưng về phía chúng tôi, lấy hết đống giấy chứng nhận trong túi xách của tôi ra ném thẳng vào trong thùng rác.

Kế đó làm như không có chuyện gì xảy ra, đi theo chúng tôi rời khỏi cửa hàng.

“Mẹ kiếp!” Âu Dương Noãn không kiềm chế được cơn giận: “Cô ta làm cái quái gì vậy? Định làm cậu mất hết những giấy chứng nhận này sau đó không trở về được sao?” Tôi áy náy nhìn mấy nhân viên cửa hàng, nói tiếng cảm-ơn;sau đó tu lại giấy:chứng.nhận rời khỏi đó.

Thấy tôi không nói gì, Âu Dương Noãn không thể kiềm chế nổi, kéo tôi nói: “Cậu đừng im lặng vậy mà, dù sao cũng phải nói ra suy nghĩ của mình chứ.” Tôi nhìn cô ấy, cười nhạt: “Xem như là may mắn rồi, chúng ta cũng phải nhanh lên chút, còn vài phút nữa là đến chuyến bay rồi.” Cô ấy bất lực: “Không phải, ý mình là chuyện của Đoàn Thanh Lan cơ. Cô gái này rõ là tâm địa bất chính, cậu định không nói gì mà cứ bỏ qua như thế à?” Vượt qua kiểm tra an ninh, tìm được cửa lên máy bay, cũng may vẫn còn đang kiểm tra qua cửa.

Thấy chúng tôi, Dương Ánh Tuyết và Bảo Lâm đều vội vội vàng vàng chạy đến hỏi: “Sao rồi, tìm thấy chưa?” “Không tìm được thï cô ấy có qua được kiểm tra an nnh không?:Gó thể đến được đây.không?” Âu Dương Noãn mở miệng, thầm tức giận, đôi mắt xinh đẹp trợn lên gắt gao dán lên người Đoàn Thanh Lan.

Tôi thản nhiên nhìn Dương Ánh Tuyết và Bảo Lâm đáp: “Tìm thấy rồi, máy bay hoãn được bao lâu rồi?” “Khoảng nửa tiếng, có điều vừa có tiếng thông báo nói có thể cất cánh được rồi, chúng ta chuẩn bị lên máy bay đi” Tôi gật đầu mỉm cười, không nói gì thêm.

Âu Dương Noãn không phải người biết giữ miệng. Cô ấy đi đến chỗ Đoàn Thanh Lan, nói một cách kì lạ: “Thấy chúng tôi vào đây có phải cô thấy thất vọng lắm không?” Sắc mặt Đoàn Thanh Lan không được tốt, nói lắp: “Cô… cô nói linh tinh gì thế?” “Ui chao!” Âu Dương Noãn nhìn cô ta châm chọc: “Cái loại như cô đúng là đáng ghét, ích kỉ nhỏ nhen”” “Âu Dương Noãn, cô có €hu$ện gì thì nói thẳng ra, nếu cô không ưa tôi thì phiền cô nhắm mắt lại chứ đừng có mà gây sự-‘ Đoàn Thanh Lan cao giọng làm cho ánh mắt bốn phía lập tức nhìn hết qua đây.

“Cô cho rằng tôi ưa cô lắm à, nhìn cô chỉ khiến tôi thấy bẩn mắt thôi, tôi không thèm gây sự với cô. Tôi nói mà, bảo sao lúc nấy cô lại cứ khăng khăng để Xuân Hinh tự mình đi tìm, hóa ra là cô đã giở trò, cô chỉ không muốn cho cô ấy trở về mà thôi. Cái loại vong ơn phụ nghĩa mà còn ngày ngày ăn chay niệm Phật. Cô không thấy bản thân kinh tởm lắm hay sao?” Mồm miệng Âu Dương Noãn đúng là không vừa, nói liền một mạch khiến Đoàn Thanh Lan đỏ mặt tía tai, đang muốn phản bác lại bị nhóm Dương Ánh Tuyết lên tiếng hỏi: “Hai người đang nói gì vậy?” “Không có gì, nhanh lên máy bay, lên máy bay đi!” Tôi lên tiếng cắt ngang câu nói của bọn họ.

Đoạn đường lên máy bay rất yên lặng, Âu Dương Noãn nín nhịn đến khó chịu, vốn chỗ của cô ấy là ở cạnh Đoàn Thanh Lan nhưng nửa đường lại tức giận gọi nữ tiếp viên hàng không lại, sống chết nói muốn đổi chỗ ngồi.

Đoàn Thanh Lan cũng nóng nảy, quay sang quát cô ấy: “Âu Dương Noãn, cô đừng có không biết điều, tôi đã nể mặt cô lắm rồi.” “Mặt?” Âu Dương Noãn cũng nhảy dựng lên: “Cô có mặt à? Nếu tôi là cô thì bây giờ tôi cũng không mặt dày ngồi ở đây đâu, làm chuyện trái với lương tâm còn không để người khác nói à? Cô có còn biết xấu hổ hay không?” “Trên máy bay cấm nói to, làm ồn, phiền hai vị hãy giữ yên lặng” Tiếp viên trưởng tiến lên, nghiêm túc nhắc nhở.

Khó khăn lắm hai người phụ nữ kia mới yên lặng, Âu Dương Noãn đã đổi chỗ, nếu ngồi ở chỗ kia cô ấy sẽ tức phát điên mất.

Dương Ánh Tuyết có chút tò mò: “Cô sao thế? Sao lại tức giận vậy?” “Gặp phải loại không biết xấu hổ, cô bảo tôi có nên tức giận như thế hay không?” Với tính cách của Âu Dương Noãn, chẳng có cách nào xoa dịu cô ấy.

“Sao vậy? Đoàn Thanh Lan đã làm gì rồi?” “Cô tự mình đi hỏi đi!” Âu Dương Noãn đáp lại, thở phì phò rồi nhắm hai mắt, cơn giận trong lòng vẫn chưa nguôi.

Sau mười mấy tiếng, máy bay đã hạ cánh xuống thành phố Tân Châu. Âu Dương Noãn kéo tôi, tiếp tục không ngừng nói: “Cậu định bao giờ thì về thủ đô, mấy hôm nữa chúng ta tụ tập với nhau nhé?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play