Chương 45: Em đói bụng

Lông mi dài của anh hơi run

rầy, hơi mờ mắt ra, trong mắt còn

có chút buồn ngủ: “Tỉnh rồi à?”

Tôi gật đầu, muốn chui từ

trong chăn ra, không ngờ cánh tay

của anh vươn ra, trực tiếp nhốt

chặt tôi, gương mặt tuấn tú khiến

người ta chết mê chết mệt, cười

mà như không cười nhìn tôi nói:

“Đừng nhúc nhích.”

Ngày thường nhìn anh áo mũ

chỉnh tề bộ dạng cấm dục, nhưng

thực ra…

“Em đói bụng.” Tôi hít vào một

hơi, mặt đỏ hơn nữa.

Anh ừ một tiếng, giọng nói

khàn khàn kéo tôi gần anh hơn

chút nữa.

“Phó Thắng Nam, anh lưu

manh.”

Tôi cảm thấy mình đúng là

chịu ngược, sau khi đi vào toilet,

đánh răng nhiều lần vẫn cảm nhận

được hương vị kia.

Anh đi theo xuống giường,

vào phòng tắm, ôm lấy tôi từ phía

sau, trên mặt là vài phần tà khí.

Tôi không muốn để ý tới anh,

chỉ tập trung đánh răng, anh giống

như rất vui sướng, nhíu mày nói:

“Sau này làm nhiều vài lần thì tốt rồi.

Bị anh làm cho tức không chịu

được, tôi nâng mắt trừng anh một

cái, nhanh chóng đánh răng ra khỏi phòng.

Đại khái là vì mang thai, lúc

ngồi trước bàn trang điểm nhìn

mình, cuối cùng tôi cũng cảm thấy

mình giống như mượt mà thêm

một vòng.

Thoa một chút son, tôi trang

điểm đơn giản, nằm sấp trong tủ

quần áo tìm quần áo đề thay. Phó

Thắng Nam đi từ trong phòng tắm

ra, thấy tôi mới thay quần áo xong,

anh nhíu mày nói: “Thay lần nữa.”

“Vì sao?” Tôi cảm thấy bộ

quần áo này không có vấn đề gì

mà. Thành phố Giang Ninh đã vào

hè, mặc váy dài có vẻ không hợp lắm?

Anh đi tới bên cạnh tôi, nhìn

lướt qua tủ quần áo, lấy một chiếc

áo vest màu hồng phấn đưa cho

tôi nói: “Khoác thêm cái này vào.”

Tôi còn định nói gì đó thì bị

anh trừng mắt nhìn. Bất đắc dĩ, tôi

chỉ có thể im lặng khoác vào.

Đi xuống lầu, nghe thấy âm

thanh keng keng truyền từ trong

bếp tới, tôi sửng sốt một lát, tường

là trong nhà có trộm, nhưng vẻ mặt

Phó Thắng Nam vô cùng bình tĩnh.

Tôi đi xuống lầu nhìn, hóa ra là

dì Triệu.

Nhìn thấy chúng tôi, dì Triệu

dừng công việc lại, ý cười đầy mặt

nói: “Mợ chủ cậu chủ, hai người

dậy rồi, bữa sáng tôi đã làm xong,

hai người nhanh ăn đi, đừng đề bị đói.”

Chỉ thấy vẻ mặt dì Triệu vui

mừng, thu dọn trong ngoài biệt thự

một lần, tôi không khỏi nhìn về phía

Phó Thắng Nam.

Anh không nói chuyện, trái lại

ra hiệu đi ăn sáng trước đã.

Tôi thật sự không nhịn được,

nhìn anh nói: “Phó Thắng Nam,

anh bảo dì Triệu tới đây à?”

Anh ăn vô cùng tao nhã, hơi

nâng mặt lên nhìn tôi một cái nói:

“Ừ, dì ấy ð đây thuận tiện chăm sóc

cô hơn.”

Những lời này không sai,

nhưng nghĩ tới chuyện của Vũ Linh,

tôi uống một ngụm canh, chần chừ

một lát mới nói: “Phó Thắng Nam,

Vũ Linh còn đang ởð cục cảnh sát,

anh có thể…”

“Ăn cơm trước.” Anh nhíu mày,

trầm giọng ra lệnh.

Trong khoảng thời gian này

nôn nghén có vẻ nghiêm trọng,

cho nên đều là ăn bao nhiêu nôn

bấy nhiêu, ăn vài miếng, tôi cơ bản

là không muốn ăn nữa.

Buông đũa xuống, tôi đứng

dậy chuẩn bị đến phòng khách đợi

anh ăn xong thì nói chuyện với anh.

Không nghĩ tới anh vỗ mạnh

lên bàn, mở miệng nói: “Ăn hết di.”

Tôi nhíu mày: “Em không ăn

nổi nữa”

Tôi thật sự không ăn nồi nữa,

hơn nữa tôi ăn không ít rồi, ít nhất

cũng uống một bát cháo.

Vẻ mặt anh âm u, nghiêm túc

nói: “Ăn hết trứng đi, có gì lát nữa nói.

Những lời này, trái lại nghe có

chút giống thương lượng. Tôi còn

có thể nói gì?

Cho nên tôi ngồi vào chỗ, cúi

đầu nhét trứng ốp lết vào bụng.

Nhưng tôi phát hiện, tôi quá

ngây thơ rồi, ăn hết trứng xong,

Phó Thắng Nam lại đặt một phần

bánh ngọt và sữa trước mặt tôi rồi

nói: “Ăn.”

Tôi đặt mạnh chiếc đũa

xuống, trợn mắt nhìn anh: “Phó

Thắng Nam, anh nuôi heo à?”

“Ăn, có dinh dưỡng. Anh mờ

miệng, căn bản chính là ra lệnh.

Tôi cảm thấy mình sắp tức

chết rồi, không quan tâm lời anh

nói, tôi trả lời: “Em no rồi, không ăn

nồi nữa.”

Anh không nói chuyện, chỉ

nhìn chằm chằm tôi, giống như tôi

không ăn thì không thề nói chuyện tiếp.

Tôi hơi đau đầu, ôm trán nhìn

anh nói: “Phó Thắng Nam, em thật

sự không ăn nồi nữa, ăn quá nhiều

sẽ nôn.” Im lặng một lát, tôi cố ý

nói: “Nôn khó chịu hơn ăn nhiều.”

“Ăn hết, nôn hãy nói.”

Con mẹ nó tôi…

“Phó Thắng Nam, anh… Lợi

hại” Nghiến răng nghiến lợi ăn

bánh ngọt và sữa, tôi nhìn anh, ước

gì có thể nhào lên cắn anh mấy cái.

Thấy tôi ăn xong, anh nhíu

mày: “Tôi nghĩ ngay từ đầu cô đã

biết tôi rất lợi hại ”

Tôi sao? Kệ đi chuyện chính

quan trọng hơn, tôi đi theo sau anh

mờ miệng nói: “Phó Thắng Nam,

Vũ Linh đã ở cục cảnh sát một

ngày, anh…”

“Rất lo lắng cho cô ta sao?”

Phí lời!

Chỉ thấy anh tao nhã di tới

ghế sofa trong phòng khách, còn

nhàn nhã uống trà mà dì Triệu pha

cho anh, tôi kìm nén một bụng tức.

Buổi sáng ấm áp tốt đẹp đã

sớm tan thành mây khói rồi.

Nhìn thoáng qua đồng hồ, lúc

này đã là 11 giờ, Phó Thắng Nam

không đến công ty, cũng không

đến cục cảnh sát, con mẹ nó cứ

lãng phí thời gian như vậy cũng

không được.

Cho nên tôi lên tầng lấy túi,

định lái xe tới cục cảnh sát.

Nhưng quả thật là tôi nghĩ quá

ngây thơ, Phó Thắng Nam dựa vào

bên cạnh tôi, thân thái nhàn nhã

nói: “Định đi đâu đây?”

“Cục cảnh sát.”

Tôi cảm thấy, anh vốn không

muốn giúp tôi.

Chỉ thấy anh rũ mắt, giống

như đang suy nghĩ gì đó, sau đó đi

lên xe của tôi, ngồi vào vị trí lái nhìn

tôi nói: “Lên xe đi.”

Tôi không rõ anh muốn làm gì,

tôi lên xe, nhưng rất lâu sau, tôi

phát hiện xe không lái về phía cục

cảnh sát, mà đến công ty.

“Phó Thắng Nam, anh…”

“Chuyện của Vũ Linh tôi sẽ xử

lý, cô ở yên công ty đợi, đừng gây

thêm phiền phức nữa” Những lời

này nghe kiểu gì cũng giống dỗ trẻ con.

Nhưng hình như ngoài nghe

lời anh nói, tôi không còn lựa chọn

nào khác.

Hít vào một hơi, tôi không mờ

miệng, đến công ty, Phó Thắng

Nam đưa tôi tới dưới tòa nhà tập

đoàn Phó Thiên, sau đó lái xe của

tôi rồi đi.

Vào công ty, tôi gặp Kiều Cảnh

Thần vừa định ra ngoài, có đôi khi

người càng thấy ghét càng dễ gặp

được.

Lạnh lùng nhìn anh ta một cái,

tôi không định để ý tới tên đàn ông

lắm miệng này, cứ coi như không

thấy anh ta đi.

“Đã là giữa trưa, giám đốc

Thẩm đi đâu họp à?” Kiều Cảnh

Thần này đúng là đáng ghét,

không nghĩ tới anh ta còn tiến tới

gần bắt chuyện.

“Gần đây tổng giám đốc Kiều

làm việc ð phòng nhân sự sao?”

Nhìn anh ta một cái, tôi lạnh nhạt

mờ miệng, ấn nút thang máy.

Anh ta hừ lạnh một tiếng,

không nặng không nhẹ nói: “Bạn

tốt đã phải vào cục cảnh sát, cô

còn bình tĩnh ung dung như vậy,

Thẩm Xuân Hinh, cô còn lạnh lùng

hơn tôi nghĩ.”

Tôi quay đầu lạnh lùng trừng

anh ta, tôi xả hết tức giận từ chỗ

Phó Thắng Nam buổi sáng ra, lạnh

lùng nói: “Tổng giám đốc Kiều làm

chó liếm quen rồi à? Nói mấy câu

đều không khác gì chó sủa, thế

nào, anh tận tâm tận lực làm chó

để Lâm Hạnh Nguyên sai bảo, là vì

Lâm Hạnh Nguyên thường cho anh

ngon ngọt, hay thỉnh thoảng cho

anh nhìn dáng vẻ kệch cỡm của cô ta?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play