Chương 370: Lảo đảo bước tới (3)

 

Tôi lên tiếng nhắc nhờ: “Tuệ Minh, con

nhớ uống nước đấy.”

“Vâng thưa mẹ!” Lúc trả lời tôi, ánh

mắt của cô bé con vẫn còn ở trên bức

tranh.

Có thể nhìn ra được, cô bé xem rất

nghiêm túc.

Bước ra khỏi bức bình phong, tôi

không kìm được mà nhìn về hướng Phó

Thắng Nam đang ngồi ở cạnh bàn làm việc

xử lý công việc.

Anh vẫn rất nghiêm túc như trước. Tôi

tiếp tục lấy quyền sách vừa rồi còn chưa

đọc xong ở trên giá, bước đến bên cạnh

anh, dựa vào anh, tiếp tục đọc tiếp.

Anh cười nhẹ, giọng nói dịu dàng: “Em

đói chưa?”

Tôi lắc đầu, đầu dựa lên vai anh, hai

tay cầm sách đọc.

“Lát nữa em muốn ăn gì?“ Anh dừng

lại động tác trong tay, cánh tay đặt lên sau

người tôi, càng thuận tiện cho tôi dựa vào.

Tôi suy nghĩ vô cùng nghiêm túc, phát

hiện ra hình như thật sự không có món gì

mà tôi đặc biệt muốn ăn. Tôi không nhịn

được nghiêng đầu nhìn anh: “Hình như

không thèm ăn món gì cả.”

“Vậy lát nữa chúng ta nấu ăn tại nhà?”

Tôi gật đầu, trên mặt tràn ngập nụ

cưỡi: “Nhưng mà anh phải xuống bếp”

Nếu đề so sánh thì món tôi nấu không

ngon như món anh nấu.

“Được!”

Nói xong, tôi tiếp tục đọc sách của tôi.

Anh nhìn quyền sách trong tay tôi, không

nhịn được cười: “Sách em mua từ bao giờ

vậy? Tổng giám đốc độc đoán?”

Đóng sách lại, tôi nhìn tên sách: “Tổng

giám đốc độc đoán phải lòng tôi”. Tôi nhìn

tên quyền sách này, không nhịn được mà

nhìn anh cười ngốc: “Là sách trước đây Vũ

Linh mua mang đến đề ở chung cư Hương

Uyền. Em thấy buồn cười nên mang theo.”

Anh bật cười: “Vậy là có hay không?”

Tôi suy nghĩ, gật đầu: “Cũng được”

Ngừng lại một chút, tôi nói: “Chính là cảm

thấy Tổng giám đốc nhà người ta hình như

đều rất rảnh rỗi, sao lại có nhiều thời gian

như vậy, đưa nữ chính đi vòng quanh thế

giới?”

Sau khi tôi quen với Phó Thắng Nam,

gần như toàn bộ thời gian, anh đều bận,

cuộc họp chưa kết thúc, hợp đồng chưa

bàn xong và chuyến công tác chưa xong.

Dưỡng như anh nghe ra sự oán trách

trong lời nói của tôi, anh cong môi cười:

“Vậy hay là anh bắt đầu chuyến du lịch

vòng quanh thế giới với mẹ con em?”

Tôi lắc đầu: “Em không đồng ý. Nếu

anh không làm nữa thì không có ai kiếm

tiền, vậy thì em phải đi kiếm tiền rồi”

Ở Hoàng An bốn năm, tuy có tiền tiết

kiệm, nhưng rồi cũng sẽ có một ngày tiêu

hết tiền. Nếu là công việc văn phòng chín

giờ vào làm, năm giờ tan làm thì chuyện

duy trì cuộc sống của một gia đình là

không hề đơn giản.

Anh cười lớn: “Tiền tích lũy mấy năm

gần đây của Tập đoàn Phó Thiên có thể đủ

cho em ăn cả đời. Em lo lắng chuyện này

thì còn không bằng lo lắng xem em có thể

tiêu hết số tiền này hay không.”

Khu khụ!

Rất ngang tàng.

Ngày hôm nay trôi qua rất yên bình

thoải mái. Dưỡng như tôi càng ngày càng

thích người một nhà cùng nhau yên tĩnh,

bình thản trải qua mỗi một buổi chiều.

Bởi vì khoảng thời gian tuyệt vời cuối

tuần, nên mọi thứ đều trờ nên càng vội vã

hơn.

Thời gian nghỉ ngơi của Phó Thắng

Nam cũng không nhiều, một ngày đã là xa

xì rồi.

Còn lại Tuệ Minh và tôi. Tuệ Minh phải

đi học lớp huấn luyện, cuối cùng cũng chỉ

còn lại một mình tôi.

Mạc Thanh Mây gọi điện đến, nói là

muốn hẹn đi dạo phố. Trời cuối thu ở thủ

đô tương đối lạnh, tôi không muốn ra khỏi

nhà.

Nhưng một mình ở nhà thì hình dường

như dễ suy nghĩ lung tung, tôi quyết định

hẹn gặp cô ta ở dưới trung tâm thương

mại.

Tôi không lái xe mà gọi xe qua đó. Lúc

tôi đến, Mạc Thanh Mây đã đến rồi, trong

tay cô ta đang cầm bánh ngọt, nhìn dáng

vẻ thì có vẻ là vừa mua hai phần.

truyen one chúc các bạn đọc truyện vui vẻ

Cô ta nhìn thấy tôi, nhét một phần

bánh ngọt trong tay vào tay tôi, cười nói:

“Cô đừng cứ trang điểm già cỗi như vậy.

Ra ngoài đi dạo chính là để vui vẻ, chúng

ta trang điểm cho chúng ta xinh đẹp một

chút. Với nhan sắc của cô, thì đoán chừng

người đi đường đều nhìn đến rớt cả mắt.

Tôi mỉm cười: “Dễ mang đến phiền

phức không cần thiết” Điều này là thật.

Tường Vân Nam đã bị lộ mấy lần rồi. Nếu

tôi trang điểm hơi hơn người một chút, thì

khó tránh bị người khác chú ý, chuyện này

không hề tốt.

Dưỡng như cô ta cũng đã phản ứng

lại, gật gật đầu, cũng không nói nhiều nữa.

Dòng người trong trung tâm thương

mại đi qua lại như thoi đưa, ồn ào náo

nhiệt. Tôi không hề thích điều này. Ồ một

mình lâu rồi, trước sự ồn ào, ngược lại lại

cảm thấy gấp gáp.

Mạc Thanh Mây là một người ham vui.

Các cửa hàng trang sức trên đường, cô ta

đều thích đi vào một lượt, mua được thứ

mình thích thì sẽ vui vẻ như một đứa trẻ.

Giống như Vũ Linh, đều sẽ vì ăn được

đồ ngon, mua được thứ mình thích mà vui

vẻ kích động một lúc lâu.

Có người nói, người như vậy mới có

thể làm bạn. Vũ Linh là tình bạn thời niên

thiếu của tôi, thời điểm mà mọi người đều

sẽ đi đến với nhau, cho dù tính cách có

khác biệt.

Nhưng thật kỳ lạ, không hiểu ra làm

sao mà tôi và Mạc Thanh Mây lại trờ thành

bạn, điểm này trái lại có chút bất ngờ.

Nhìn thấy tôi ngây người, Mạc Thanh

Mây dùng cánh tay chạm vào tôi, nói: “Bảo

cô chọn dây chuyền khó vậy à? Ngần ngơ

cái gì vậy?”

Tôi nhìn hai sợi dây chuyền mắc trong

tay cô ta, tùy tiện nói: “Hai sợi đều rất đẹp,

có thể lấy cả”

Nói xong lời này, bản thân tôi còn

chưa kịp phản ứng lại thì ngược lại cô ta đã

lên tiếng: “Ôi má ơi, Thẩm Xuân Hinh. Đây

là lần đầu tiên tôi cảm nhận được sự ngang

ngược của một bà chủ nhà giàu có trên

người cô đấy. Tôi vẫn luôn cảm thấy cô là

một con chuột bạch nhỏ. Những trang sức

và quần áo trên người cô đều là Phó Thắng

mua cho cô phải không?”

Tôi gật đầu: “Quần áo trong nhà, cứ

đến mỗi mùa, Phó Thăng Nam chỉ toàn

bảo Trần Văn Nghĩa đi mua. Tôi rất ít khi đi

dạo phố, nên căn bản là chẳng có khái

niệm gì về quần áo và trang sức. Cho nên

đồ trong nhà có gì thì mặc nấy”

Cô ta giơ ngón cái lên với tôi, cong

môi nói: “Quả nhiên là ngang ngược. Phó

Thắng Nam cũng thật sự chiều cô đến

mức vô dụng rồi. Nhưng mà, tôi nói chứ,

một người phụ nữ như cô, không thích đi

dạo phố mua đồ, cũng không thích ăn, vậy

bình thường lúc rảnh rỗi thì cô làm gì?”

“Ö nhà đọc sách!” Chuyện này là sự

thật. Trước đây, lúc Vũ Linh còn sống, tôi

bận rộn công việc, tăng ca, cuối tuần liền

cùng cô ấy ra ngoài ăn chút đồ ăn ngon.

Sau này, Vũ Linh đi rồi thì căn bản là tôi

không còn có loại cuộc sống này, bạn bè

bên cạnh gần như đều bằng không.

Cô ta cảm thấy bất lực với tôi, thở dài:

“Quả nhiên sự thường thức của Tổng giám

đốc lạnh lùng đều đặt vào nhan sắc của cô

rồi.”

Cô ta nhìn dây chuyền trong tay, suy

nghĩ một chút: “Bỏ đi, lấy cả hai vậy. Một tỷ

tư thì một tỷ tư vậy, dù sao cũng là tự mình

đeo.”

Tôi ngần người, một lúc lâu mới nhìn

cô ta, hỏi: “Sợi dây chuyền này bao nhiêu

tiền?”

Cô ta nhướn mày: “Một tỷ tư”

“Là vàng thì cũng không đắt đến vậy

chứ?” Tôi nhất thời tặc lưỡi, cho dù giá nhà

của thủ đô tăng lên đến ba trăm năm mươi

triệu một mét vuông thì tôi cũng không

cảm thấy đắt lắm. Nhưng một sợi dây

chuyền một tỷ tư thì thật sự cảm thấy đắt.

truyen one chúc các bạn đọc truyện vui vẻ

Cô ta hơi sững người, ánh mắt rơi lên

chiếc vòng trên cổ tay tôi, nói: “Vừa rồi

không phải cô bảo tôi lấy cả hai sợi sao?

Sao lại chê đắt rồi? Thật ra cũng không

tính là đắt. Dây chuyền này là do chính tay

nhà thiết kế nổi tiếng của nước Anh làm ra.

Viên đá hình trăng khuyết trong mặt dây

chuyền là kim cương nguyên chất, tuyệt

đối là giá trị cao, cho nên vẫn ồn”

Cho dù thiết kế và nguyên liệu dùng

có tốt hơn nữa thì dây chuyền hơn trăm

triệu vẫn mang lại cảm giác là xa xỉ rồi.

Tôi không nén được thờ dài: “Cô mang

cả một căn nhà hai phòng ngủ ở thành phố

nhỏ lên trên cổ rồi, thật xa xỉ”

Nhân viên bán hàng gói dây chuyền

lại, quẹt thẻ, cô ta nhận lấy hộp trang sức,

nhìn tôi hờn trách: “Thẩm Xuân Hinh, tôi

nghi ngờ có phải cô là bất động sản

không? Bản thân cô mang chiếc vòng tay

hơn ba trăm tỷ, tự cô không trách cô mang

cả một căn biệt thự ở thủ đô trên tay đi!”

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play