Chương 279: Sai một ly đi một dặm (17)

 

Sau khi lên xe, tôi hơi nhíu mày, tôi vẫn

luôn cảm thấy khó hiểu về chuyện bà

ngoại mình có quen biết với ông Phó, lúc

bà đưa tôi ra từ Hoàng An, bà nói rằng ông

Phó là một người bạn cũ của bà.

Khi đó, tôi không nghĩ gì nhiều, nhưng

bây gið suy nghĩ kĩ lại, quả thực thì cả đời

này, bà ngoại tôi đều sống ð một huyện

nhỏ trong Hoàng An, làm sao bà có thề

quen biết với ông Phó, người mà từ trước

đến nay vẫn luôn ở Thành phố Giang Ninh,

lại còn quen biết cả cha của Thẩm Minh

Thành.

Lúc này, sau khi đã suy nghĩ một cách

cần thận, tôi không khỏi cảm thấy có một

vài chuyện không nói nên lời, nhưng mà

hiện tại, người lớn đều đã rời đi hết rồi, cho

dù tôi có muốn biết nguyên nhân của mọi

chuyện thì cũng chẳng thể điều tra được

điều gì.

“Những chuyện này đều đã trôi qua,

bây giờ mà còn cố tìm tòi, cũng không thể

tra ra được chuyện gì, ngoài trời lạnh quá,

vẫn là nên mau chóng đưa Tuệ Minh về

nhà thôi!”

Đọc Full tại truyen.one

Anh hờ hững đáp lại một tiếng, cũng

chẳng nói thêm lời nào.

Suy nghĩ về chuyện đột nhiên chuyền

Tuệ Minh đến sống ð chung cư Sơn Thuỳ,

có lẽ cô bé sẽ không quen, cho nên tôi và

John đã bàn bạc với nhau, ban ngày chúng

tôi sẽ đưa Tuệ Minh đến chung cư Sơn

Thuỳ, còn buổi tối thì đưa cô bé về chung

cư Hương Uyển.

Bận rộn cả một ngày, lúc về đến

chung cư Sơn Thuỷ thì trời đã có chút tối

rồi.

Tôi hơi buồn ngủ, ngay khi vừa mờ cửa

xe ra, Phó Thắng Nam đã không cho tôi

bất cứ cơ hội nào đề tỉnh táo lại, anh trực

tiếp ôm lấy tôi từ trên xe.

Sau đó đi thằng một mạch vào biệt

thự, tôi sững sỡ trong vài giây rồi mờ miệng

nói: “Phó Thắng Nam, anh thả em xuống,

em tự mình đi được.”

Sau khi sinh con xong, tôi đã gầy đi

không ít, Phó Thắng Nam ôm tôi, ngược lại

vẫn có thể đi vào trong biệt thự một cách

thoải mái.

Lúc đến cửa chính, anh nhìn tôi một

cái, ánh mắt anh chứa đựng sự mỡ ám,

không hề có ý định muốn thả tôi xuống,

anh nói: “Mờ cửa!”

Tôi duỗi ngón tay của mình ra đề ghi

dấu vân tay, anh ôm lấy tôi đi vào phòng

khách, rồi trực tiếp lên phòng ngủ ở trên

tầng hai.

Anh đặt tôi lên giường, cả người tôi

đều bị anh ôm vào trong lòng, lộ ra tư thế

có vẻ vô cùng thân mật.

Đều đã là người trường thành, đương

nhiên tôi biết anh muốn làm cái gì, chỉ là

nhất thời, lại cảm thấy có chút ngượng

ngùng.

“Phó Thắng Nam…”

Anh nhìn chằm chằm vào tôi bằng đôi

mắt đen tuyền, yết hầu gợi cảm nhẹ nhàng

chuyền động, giọng nói của anh trầm thấp

và hơi khàn: “Sau này, em đừng vì bất cứ

chuyện gì mà rời xa anh có được không,

em phải biết rằng em là vợ của anh, và anh

chính là chỗ dựa của em, nếu như có vấn

đề gì xảy ra, thì ngay từ giây phút đầu tiên,

người mà em nghĩ đến, chỉ có thể là anh!”

Ngay lập tức, trong mắt tôi tràn ngập

một màu sắc ấm áp, nhận ra rằng giọng

nói của anh có chút buồn rầu: “Phó Thắng

Nam, cảm ơn anh!”

Anh vùi đầu vào bên tai tôi rồi cười:

“Không cần cảm ơn, thể hiện bằng hành

động thực tế đi.”

Tôi giơ tay lên, chủ động vòng qua cổ

anh, tiến lại gần anh hơn.

Sau một hồi lâu, anh ôm chặt lấy eo

tôi, giọng nói khàn khàn: “Em sợ đau

không?”

Tôi ngây người ra một lúc, ánh mắt có

chút mơ hồ nhìn anh, người đàn ông này

chính là một cây thuốc phiện mà phụ nữ

không nên động vào, bởi vì chỉ cần dây

dưa đến nó thì nhất định sẽ bị nghiện.

Tôi vươn tay ra để cời quần áo của anh.

Đột nhiên, cánh tay bị anh nắm lấy, nụ

cười của anh càng ngày càng sâu: “Ngày

mai, em định khiến anh không thể bước ra

khỏi cửa hay sao?”

Nói xong, anh cời chiếc áo đang

khoác trên người xuống, hơi thờ hừng hực,

nóng như lửa đốt.

Tôi cắn môi, suýt chút nữa thì đã vô

thức phát ra tiếng: “Phó Thắng Nam,

đau…”

Cơ thề anh khẽ run lên, giọng nói khàn

khàn: “Ngoan”

“Phó Thắng Nam, anh đừng có làm

nữa!”

Anh nói ra một câu.

Sau đó lờ mờ cảm thấy có thứ gì đó

chảy ra, tôi sững người, vừa cúi đầu xuống

nhìn anh, thì đúng lúc đó, anh cũng ngẩng

đầu lên nhìn tôi.

Đột nhiên, cánh tay bị anh nắm lấy, nụ

cười của anh càng ngày càng sâu: “Ngày

mai, em định khiến anh không thể bước ra

khỏi cửa hay sao?”

Nói xong, anh cời chiếc áo đang

khoác trên người xuống, hơi thờ hừng hực,

nóng như lửa đốt.

Tôi cắn môi, suýt chút nữa thì đã vô

thức phát ra tiếng: “Phó Thắng Nam,

đau…

Cơ thể anh khẽ run lên, giọng nói khàn

khàn: “Ngoan”

“Phó Thắng Nam, anh đừng có làm

nữa!”

Anh nói ra một câu.

Sau đó lờ mờ cảm thấy có thứ gì đó

chảy ra, tôi sững người, vừa cúi đầu xuống

nhìn anh, thì đúng lúc đó, anh cũng ngẩng

đầu lên nhìn tôi.

Trên khuôn mặt khôi ngô, sáng sủa và

trên đôi môi của anh có dính một vài vệt

trắng…

Tôi…

Ngay lập tức, trong não tôi đã bùng ra

một trận nổ, cái người này… Thật khó mờ

miệng.

Thấy tôi ngần người nhìn chằm chằm

anh, anh mỉm cười rồi kéo tôi vào lòng:

“Bắt đầu từ ngày mai, phải ăn những món

có dinh dưỡng rồi.”

Tôi mím môi, cảm giác không thể nói

thành lời ð trong lòng, quả thực khiến tôi

vô cùng khó chịu…

Anh rút khăn giấy rồi lau sạch sẽ cho

tôi, mở miệng nói: “Ngày mai, chúng ta

đón Tuệ Minh qua đây ở.”

Tôi gật đầu, cố không nói với anh

thêm điều gì.

Không biêt có phải vì nguyên nhân

này hay không mà đêm nay, Phó Thắng

Nam vô cùng điên cuồng, đến nửa đêm, cả

người tôi đều mệt lử, mất hết sức lực, tựa

vào trong lòng anh.

Ngày hôm sau.

Dưỡng như tôi không có cách nào đề

có thể đứng dậy khỏi giường. Phó Thắng

Nam đã thay quần áo xong, anh nhìn tôi

nói: “Em không định ngủ thêm chút nữa

sao?”

“Anh muốn ra ngoài à?“ Anh ăn mặc

chỉnh tề, xem ra tâm trạng rất tốt, còn đặc

biệt làm tóc, nhìn lại càng thêm hấp dẫn,

cuốn hút hơn.

Anh bước đến gần tôi rồi nhẹ nhàng

hôn lên trán tôi, nói: “Lát nữa phải đi đón

Tuệ Minh, nên anh thử quần áo trước xem

như thế nào, xem nó có hợp hay không.”

Tôi không nhịn được mà bật cười: “Chỉ

là đi đón Tuệ Minh một lúc thôi mà, sao

anh phải trịnh trọng như vậy chứ?”

Còn đặc biệt làm cả tóc.

Anh mỉm cười, đi đến bên cạnh tôi, rồi

sau đó đưa chiếc cà vạt đang ở trong tay

anh cho tôi, nói: “Anh cũng là một người

cha, không thề đề lưu lại ấn tượng xấu với

con bé được.”

Tôi nhận lấy cà vạt rồi thắt lên giúp

anh, không kìm được mà nở một nụ cười:

“Con bé mới có ba tuổi, có thể lưu lại được

ấn tượng gì chứ?”

Anh cúi đầu xuống nhìn cà vạt, tâm

trạng có vẻ rất tốt, sau đó nhìn về phía tôi

rồi nói: “Trông anh thế nào? Có được

không?”

Tất nhiên, ngoại trừ việc gật đầu thì tôi

cũng không thể nói thêm lời nào nữa.

Tôi di chuyển thân mình, muốn bước

xuông giường, cũng không ngờ mình sẽ bị

đau đến mức này, không thể không trợn

trừng mắt nhìn anh: “Phó Thắng Nam, anh

là đồ khốn nạn!”

Sau khi bị tôi mắng chửi mà không

hiểu mình đã làm sai chuyện gì, anh ngần

người ra một lúc, mờ miệng nói: “Làm sao

thế?”

Tôi mím môi không nói lời nào, chuẩn

bị bước xuống giường, nhưng chân còn

chưa kịp chạm đất thì đã bị anh ôm lấy:

“Anh xin lỗi, lần sau anh sẽ kiểm chế bản

thân mình một chút.”

Tôi liếc nhìn anh một cái, rồi đi vào

phòng tắm, nhưng vẫn chưa bước xuống

khỏi người anh, đề mặc anh ôm lấy mình

mà rửa mặt.

“Phó Thắng Nam, nếu lần sau anh còn

như vậy, thì chúng ta sẽ chia giường ra đề

ngủ nha”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play