Chương 271: Sai một ly đi một dặm (9)

 

Tôi vốn dĩ bừng sáng tiến vào Tập

đoàn Cố Nghĩa, là vì đã cướp được mối làm

ăn trong tay nhà họ Mạc, nhưng bây giờ nó

có vẻ vô dụng rồi.

Nhưng dù sao chuyện này cũng đã

làm, đạt được kết quả không tồi. Cũng

không ngờ, chỉ là Cố Diệc Hàn đã mất rồi,

trên con đường phía trước tôi có chút mê

man.

Từ Tập đoàn Cố Nghĩa đi ra, tôi gọi

cho Thẩm Quang, sau khi kết nối với ông

ấy, tôi mời ông ấy đi ăn trưa.

Đã là cuối năm, hầu hết mọi người đều

nghỉ ngơi. Thẩm Quang vừa trờ về từ khu

thị sát, tạm thời cũng đang rảnh rỗi.

Nhà hàng Thái Hoa.

Gọi đồ ăn xong, Thẩm Quang nhìn tôi

nói: “Nghỉ phép hằng năm đã sắp xếp

xong chưa? Chú nghe Minh Thành nói

cháu sắp trở lại thành phố Giang Ninh, còn

người vấn vương không dứt ð đó sao?”

Tôi gật đầu, nhìn ông ấy: “Là bạn rất

tốt của cháu, còn có đứa con của bạn cũ

để lại. Đứa trẻ còn quá nhỏ không hợp đi

máy bay nên cháu định năm nay về Giang

Ninh, chú sẽ không trách cháu không ở lại

đón giao thừa cùng chú chứ?

Truyen.one chúc các bạn đọc truyện vui vẻ.

Ông ấy cười nói: “Đứa nhỏ này, trong

lòng đã chuẩn bị từ lâu, dù sao cũng là

mong mỏi của cháu. Hằng năm chú đều

như thế cũng đã quen rồi, cháu và Phó

Thắng Nam có vấn đề gì sao?”

Tôi sững sờ, khẽ lắc đầu: “Không, vẫn

rất tốt.”

Ông ấy cau mày nói: “Đứa nhỏ này, vợ

chồng từ lúc trao nhẫn cưới đã hòa làm

một, dù trong cuộc sống sau này có gặp

phải bao nhiêu vấn đề cũng phải một lòng.

Cãi nhau là chuyện thường tình. Các cháu

đều còn trẻ, tính tình ai cũng có góc cạnh,

khi sống chung mà mâu thuẫn thì phải

kiềm chế một chút.

“Nhưng đây chỉ là một quá trình chạy

trốn. Cháu không thể nghĩ đến việc chia

tay chỉ vì những cuộc cãi vã. Con cái, hôn

nhân không phải là trò đùa, không thể dễ

dàng buông tay. Phó Thắng Nam là một

thần đồng kinh doanh, nhưng con người

thì làm gì có ai hoàn hảo đâu, chú có thể

nhìn ra được, trong lòng nó có cháu.”

Tôi gật đầu hiểu ý nói: “Chú, nhà họ

Mạc thế nào rồi?”

Thấy tôi đồi chủ để, ông ấy cười bất

lực nói: “Bên nhà họ Mạc chỉ cần Mạc Đình

Sinh không mở miệng, cháu sẽ bình an vô

sự. Nhưng nghĩ cũng kỳ lạ thật, sau

chuyện xảy ra ngày hôm qua, đến bây giờ

nhà họ Mạc vẫn chưa có động tĩnh gì, có

vẻ như họ đã áp chế hết truyền thông,

trang web lớn, dường như không ảnh

hường gì đến cháu.”

Tôi mím môi, bị hành vi của nhà họ

Mạc làm cho lo lắng, không khỏi nghĩ, có

phải bọn họ đang có âm mưu lớn hơn

không?

Sau khi trò chuyện với Thầm Quang

một lúc, buổi chiều tôi đến nhà họ Trương

thăm hai vị lớn tuổi.

Trở lại biệt thự, trời đã hơi muộn, thật

bất ngờ, Phó Thắng Nam đang ở trong

phòng đọc sách.

Căn cứ vào định lý nếu không nói

chuyện sẽ không cãi nhau, tôi trực tiếp lên

tầng, dì Triệu không có ở đó, biệt thự trống

như một thành phố ma.

“Hai người lớn tuổi nhà họ Trương

cũng đã đi thăm. Ngày mai các người định

đến nghĩa trang xem ba người nhà bọn họ

sao?” Giọng nói của Phó Thắng Nam vang

lên, mang theo một tia lạnh lẽo.

Tôi mím môi, nhưng không cảm thấy

tức giận, chỉ nói: “Tổng giám đốc Phó duỗi

tay dài thật đấy!”

Tôi luôn biết anh đã sắp xếp một vệ sĩ

ở bên cạnh tôi, nhưng tôi không ngờ anh

sẽ tìm người theo dõi tôi bất cứ lúc nào.

Anh đặt quyển sách trên tay xuống,

chống khuỷu tay lên sô pha, lạnh lùng nhìn

tôi: “Chuẩn bị cái gì đề đi gặp người ta rồi?

Có vẻ không có gì đề mang vào lễ truy

điệu người chết nhỉ?”

Tôi nhướng mày, luôn cảm thấy anh có

chút quá đáng: “Phó Thắng Nam, tôi

không can thiệp vào chuyện của anh,

ong anh cũng đừng xen vào chuyện của

Tôi không có tâm trạng và sức lực đề

cãi nhau với anh, tôi cũng cảm thấy điều

đó không cần thiết.

Tôi xoay người lên tầng quay lại phòng

ngủ, thấy ngày giao thừa sắp đến rồi, lúc

này cũng không ngủ được nên tìm vali, thu

dọn vài thứ cần mang về thành phố Giang

Ninh.

Phó Thắng Nam đi theo, nhìn thấy tôi

đang thu dọn hành lý, khuôn mặt tuấn tú

của anh càng ngày càng âm trầm. Anh giật

lấy quần áo trên tay tôi, suýt chút nữa anh

nóng nảy đập vali xuống đất.

“Dù muốn đi, ít nhất cũng nên làm cho

ra dáng một chút, định rời khỏi đây sao?

Cô Thẩm, vợ chồng ba năm, cô không định

nói lời nào đã đi như thế, đây là gia giáo

trong miệng cô vẫn hay nói sao?”

Tôi mím môi, đau đớn cuộn lên trong

lòng: “Phó Thắng Nam, tôi không muốn cãi

nhau với anh. Tôi đã nói, chúng ta sẽ bình

tĩnh với nhau một thời gian. Nếu cả hai đều

cảm thấy không thể tiếp tục cuộc hôn

nhân này, thì chúng ta sớm giải tán đi”

Tôi thờ dài, có chút mệt mỏi: “Mọi

chuyện đều có cách giải quyết. Anh là

người trường thành, tôi cũng vậy, anh

không cần phải tức giận với tôi như thế

này, không có ý nghĩa gì cả.”

Anh giễu cợt: “Có ý nghĩa cái gì? Cô

muốn ly hôn sao? Lý do là gì? Phó Thắng

Nam tôi không tốt với cô sao? Hay đối xử

thô bạo với cô? Cô nôn nao muốn đi như

thế là vì cô là người nhà họ Thẩm nên phụ

thuộc nhà họ Thẩm, còn người chồng như

tôi với cô là thứ đồ bỏ đi có phải không?”

“Lợi dụng xong thì vứt bỏ, Thẩm Xuân

Hinh, làm người độc ác như cô quả thật

hiếm có khó tìm.”

Tôi ngước lên cố nén sự phiền muộn

trong lòng nhưng rốt cuộc tôi cũng không

kìm nén được, nhìn anh nói: “Vậy anh

muốn tôi làm gì? Tôi nhượng bộ nói chuyện

với anh thì anh không nề mặt tôi. Tôi bảo

cần thời gian tỉnh táo thì anh nói tôi ác độc.

Phó Thắng Nam, cho dù là người máy, khi

anh muốn nó làm gì có phải anh cũng nên

ra lệnh cho nó hay không? Anh không nói

lời nào, để cho tôi đoán, tôi không phải

thần tiên, không biết phép thuật đọc ý

nghĩ, không thề đoán được anh muốn thế

nào, muốn cái gì!”

Anh cụp mắt xuống, lãnh đạm lạnh

lùng, trầm giọng nói: “Đừng xen vào

chuyện của Cố Diệc Hàn nữa, tránh xa mọi

chuyện liên quan đến anh ta, kể cả nhà họ

Trương và nhà họ Cố”

Tôi nhíu mày, bản thân nhà họ Cố

không cần tôi quan tâm, nhưng hai người

già trong nhà họ Trương…

Thấy tôi mãi không lên tiếng, anh giơ

tay lên, nắm lấy cằm tôi, hơi dùng sức: “Nói

đi”

“Anh muốn tôi nói cái gì?“ Đáp lại anh

một cậu, nhưng tôi biết mình không thể

nào bỏ mặc, Cố Diệc Hàn cứu mạng tôi, tôi

không thề nào đến thăm anh ta sao?

“Đừng đề tâm vào một người đã chết.”

Tôi nhíu mày, có chút khó chịu: “Phó

Thắng Nam, anh không thể bỏ qua chuyện

của Cố Diệc Hàn sao?”

Anh ta là một người đã chết, ngay cả

khi tôn trọng một người xa lạ cũng không

nên như vậy.

Anh chế nhạo: “Bỏ qua? Làm sao bỏ

qua, vợ tôi sẽ vì nhìn thấy bóng người đàn

ông khác trong đám đông mà mất hồn.

Cho dù anh ta có chết, cô cũng sẽ đề

ˆ

người nhà anh ta trong lòng. Thẩm Xuân

Hinh, cô không định nói với tôi là cô cảm

kích anh ta sao?”

“Cô hiểu rõ hơn tôi Cố Diệc Hàn là

người như thế nào. Liệu anh ta có giúp đỡ

một người lạ vì lòng trắc ần không? Không,

mục đích ngay từ đầu của anh ta là tiếp

cận cô. Cô biết rõ hơn tôi, nhưng ngay cả

khi cô biết, cô vẫn buông thả chuyện anh

ta quan tâm thương yêu cô, cô quên mình

tên gì rồi sao?”

Anh dừng lại, bình tĩnh nhìn tôi, gần

từng chữ: “Vì tư lợi.”

Tôi mím môi, nhìn vào đôi mắt đen láy

của anh, đột nhiên nở nụ cười, gật đầu: “Ừ.

Tôi vì tư lợi, cho nên, nhân lúc chưa quá

muộn, anh có thể phân rõ quan hệ với

người phụ nữ ích kỷ này càng sớm càng

tốt, không nên liên quan gì đến tôi.”

Tôi giơ tay đẩy anh ra, ánh mắt có

chút ươn át, trên mặt anh có chút cảm

động, giơ tay lên kéo tôi.

Tôi cảm thấy khó chịu, hạ giọng mắng

anh: “Anh cút đi.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play