Chương 262: Còn trẻ mà ho ra nhiều máu sẽ chết sớm (3)

 

Tôi bật cười, nhìn tấm ảnh trắng đen

trên bia mộ, tôi không thể không rơi nước

mắt, tim tôi rỉ ra máu. Tôi biết, cậu ấy sợ tôi

vừa mất đi đứa bé, lại biết cậu ấy xảy ra

chuyện, sẽ không thể chịu nổi, không thể

bước tiếp được nữa.

“Cậu ấy có đề lại lời nào không?”

“Cậu ấy nói đứa bé để lại cho cậu nuôi

dưỡng, cậu tự mình đặt tên, sau này có

đứa bé ở với cậu, cậu không phải lo sẽ

không có người thân.”

John nói rất bình tĩnh, dường như

những lời này đã diễn tập hàng nghìn lần

rồi vậy.

Cả người tôi đều đang ở một nơi lạnh

lẽo, nhưng trán tôi lại không ngừng đổ mồ

hôi lạnh.

Cố gắng nhịn lại nỗi đau trong lòng,

tôi cười yếu ớt nói: “Được”

Ngay khi vừa nói xong chữ được, cồ

họng tôi tràn lên một vị tanh ngọt, gần như

trong một khoảnh khắc.

Phụt một cái, một ngụm máu phun ra.

Tiếp theo truyền đến một cơn đau

thấu tim, đau đến nỗi xương cốt rã rời.

“Thẩm Xuân Hinh.”

“Tổng giám đốc Thẩm”

John ôm tôi vào lòng, con ngươi có tia

đỏ, tức giận nhìn Hoàng Nhược Vi: “Cô

không biết cô ấy bị bệnh trầm cảm sao?

Cô dẫn cô ấy đến đây là muốn hại chết cô

ấy sao?”

Hoàng Nhược Vi có chút sững sờ,

hoảng sợ một lúc, luống cuống lắc đầu:

“Tôi không biết, tôi chỉ nghĩ rằng anh có

nguyên nhân nào đó nên mới không muốn

cho cô ấy biết. Cho nên…”

“Mau đưa cô ấy đến bệnh viện.” Trần

Húc Diệu vẫn luôn không lên tiếng đột

nhiên nói, sắc mặt tái nhợt.

Trong đầu tôi đều là tiếng ong ong,

tỉm tôi đau đến mức không thở được.

Mơ hồ bị John bế lên xe, không lâu

Sau đã đưa tôi đến bệnh viện.

Tôi vồn nghĩ ý thức của mình ít ra có

thề cố chịu đựng được cho đến bệnh viện,

nhưng cuối cùng vẫn ngất di.

Dưỡng như tôi đã ngủ một giấc rất dài,

dài như cả cuộc đời vậy.

Đến lúc tỉnh dậy, nhìn thấy đầu tiên là

trần nhà màu trắng, sau đó mới phát hiện

ra đây là bệnh viện.

“Tình rồi, Xuân Hinh tỉnh rồi” John

kích động nói, sau đó là Trần Húc Diệu và

Hoàng Nhược Vi.

Tôi nhìn bọn họ, đầu óc vẫn chưa định

thần lại, ngây người nói: “Mọi người đều ở

đây sao?”

Hai mắt Hoàng Nhược Vi sưng đỏ nhìn

tôi: “Cô ho ra máu, đã hôn mê một ngày

một đêm rồi”

Tôi ngần ra, trong đầu vẫn còn cảm

giác cực kỳ khó chịu, cố nhịn khó chịu nói:

“Cậu ấy ra đi như thế nào?”

John mím môi, yết hầu hơi động, có

chút đau lòng tràn ra: “Xuân Hinh, chuyện

đã qua rồi, chúng ta không nhắc đến nữa,

được không?”

Tôi nhìn trần nhà, cảm thấy toàn thân

mình chỗ nào cũng đau, giọng nói bình

thản: “Tôi biết cậu lo cái gì, nhưng mà John

cậu ấy ra đi như thế nào mà tôi cũng

không biết, cậu cảm thấy tôi có thể an tâm

sống được sao?”

Cậu ta cúi đầu, hai tay ôm đầu, ngón

tay mảnh khảnh cào vào trong tóc, giọng

nói khàn đặc: “Tối hôm cậu xảy ra chuyện

cậu ấy bị người ta lừa đến cửa nhà Trần

Húc Diệu, sau đó có người nói với cậu ấy,

bởi vì cậu rời khỏi nhà họ Phó đi tìm cậu ấy

nên mới bị Lâm Uyên tìm người bắt đi suýt

chút nữa một xác hai mạng. Cậu ấy biết vì

cậu ấy mà cậu mới rơi vào tính thể nguy

hiểm như vậy, cho nên cảm xúc không ồn

định, trên đường vội vàng đến thăm cậu đã

xảy ra chuyện. Lúc đó cậu ấy chảy rất

nhiều máu, nên biết mình không thể sống

được nữa, cho nên mới tạm thời giao đứa

bé cho tôi, để tôi giao cho cậu nuôi

dưỡng.”

Giọng nói của cậu ta nghẹn ngào:

“Cậu ấy sợ cậu vừa bị mất con, lại biết tin

cậu ấy xảy ra chuyện, sợ cậu không chịu

được cú sốc này, cho nên mới đề tôi nuôi

đứa bé nửa năm, mới được nói cho cậu

biết.”

Chỉ trong vòng một năm, tôi đều nhận

lấy sinh ly tử biệt. Tôi nhìn lên trần nhà, tầm

nhìn hơi mờ, ánh mắt rất đau, nhưng không

nói lời nào.

Im lặng một lúc lâu tôi mới tìm lại được

giọng nói của mình: “Là ai nói cho cậu ấy

biết?”

Lúc đó bụng cô ấy đang rất to, sau khi

một tháng tôi xảy ra chuyện, tôi ở cùng với

Cố Diệc Hàn, trong khoảng thời gian đó,

tôi đã từng thử rất nhiều cách để kết liễu

cuộc đời mình.

Cố Diệc Hàn bận chăm sóc tôi, theo

tính cách của anh ta, nếu như tôi không

chủ động đi gặp Lý Vũ Linh, anh ta căn

bản sẽ không chủ động đi tìm, huống hồ là

đi kích thích Lý Vũ Linh.

Thủ đoạn thâm độc này…

“Là Lâm Diên trợ lý của Trịnh Tuấn

Anh” Cậu ta mở miệng, thanh âm có chút

lạnh lùng.

Lâm Diên.

Tôi cau mày, không khỏi nhớ đến

người phụ nữ ăn mặc hờ hang dưới ánh

mặt trời kia, người phụ nữ bị Mạc Hạnh

Nguyên sỉ nhục ở Khách sạn Hoàng Gia.

“Là cô ta sao?”

John gật đầu: “Cô ta chủ động đi tìm

Vũ Linh, tôi không biết cô ta nói cái gì với

Vũ Linh, nhưng sau khi Vũ Linh nói chuyện

với cô ta thì tâm trạng rất tệ. Khi Vũ Linh ra

đi, cô ấy nói không bao giờ được nói cho

Trịnh Tuấn Anh chuyện của đứa bé.”

Không được nói cho Trịnh Tuấn Anh

chuyện của đứa bé?

Tôi không nói gì, đời người mà, bất

luận thế nào cũng phải độc ác một chút,

có lẽ lúc đầu quá yếu đuối, cho nên mọi

người mới cho rằng bạn là một người dễ

bắt nạt.

Thấy tôi không nói chuyện, chỉ nhìn

chằm chằm trần nhà, John mờ miệng gọi

tôi một tiếng: “Xuân Hinh, cậu…”

“Tôi không sao.”

Tôi mờ miệng, kéo mọi cảm xúc

xuống, nhìn Hoàng Nhược Vi nói: “Chuyện

này có thể cần cô giúp tôi rồi.”

Hoàng Nhược Vi hơi ngừng lại, sau đó

gật đầu: “Được”

Tôi gật đầu: “Cảm ơn.”

“Cô không cần nói cảm ơn, đây là việc

tôi nên làm Cô ấy mờ miệng, nghiêm túc

nói.

Tôi biết, cô ấy đang cảm ơn tôi vì

chuyện tôi giúp đố Lâm Đình, nhưng cuối

cùng trong lòng vẫn biết ơn cô ấy.

Nhìn sang .John, tôi động cơ thể vẫn

rất đau, cà người đều đau nói: “John, lúc

nào thì tôi có thể xuất viện?”

“Bác sĩ kiến nghị cậu nên tĩnh dưỡng

thêm mấy ngày nữa”

Cậu ta nói, thấy tôi có ý đứng dậy, cậu

ta đỡ tôi dậy, mờ miệng: “Sắp đến tết rồi,

Xuân Hinh, hứa với tôi, mọi chuyện đều đặt

hết xuống, chúng ta cùng nhau vui vẻ ăn

tết, được không?”

Tôi gật đầu, cười nói: “Được, có điều,

tôi cần phải về Hà Nội một chuyến, bên đó

tôi vẫn còn chuyện phải xử lý, đợi tôi sắp

xếp xong mọi chuyện, tôi sẽ về Giang Ninh,

đón tết cùng cậu và đứa trẻ.

Cậu ta hơi nhíu mày: “Không thể đợi

đến năm sau sao?”

Tôi lắc đầu: “John, có thể tối nay tôi

phải bay gấp sang đấy rồi, tôi nhận chú ba

nhà họ Thẩm là cha nuôi, tối mai sẽ nhập

vào gia phả, cho nên tôi nhất định phải về.”

“Là chú ba nhà họ Thẩm? Thẩm Quang?”

Tôi gật đầu: “Ừm.”

Cậu ta nhíu mày: “Là vì mối quan hệ

với Thầm Minh Thành sao?”

“Ừm”

Cậu ta mím lâu, một lúc lâu không nói gì.

Một lúc lâu sau, mới nhìn tôi nói: “Vậy

được, tôi ð Giang Ninh đợi cậu quay lại ăn

tết cùng tôi.

“Ùm”

Ngừng một chút, tôi nhìn cậu ấy nói:

“Đứa bé… đã được đặt tên chưa?”

Cậu ta lắc đầu: “Đợi cậu đặt tên, Vũ

Linh nói, để đứa bé theo họ của cậu, như

thế… đứa bé cũng thân thiết với cậu hơn.”

Tim tôi vặn vẹo đến đau nhức, mờ

miệng, rất khó chịu: “Con trai hay con

gái?”

“Con gái.”

“Vậy gọi là Lý Hinh đi, biệt danh đề

cậu đặt.”

John ngẩn ra nói: “Thầm Lý Hinh, lấy

tên của cậu và Vũ Linh?”

Tôi gật đầu, đôi mắt có chút xót: “Mọi

ánh sáng và sự ấm áp mà tôi và Vũ Linh đã

bỏ lỡ, đều để cho nó”

Cậu ta gật đầu, nghĩ một chút nói:

“Vậy biệt danh gọi là Tuệ Minh, được

không?”

“Rất hay, biệt danh như vậy vừa phổ

biến vừa mới lạ, nghe hay hơn cục thịt nhỏ

nhiều.” Trần Húc Diệu mở miệng, rất đồng điệu.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play