Chương 252: Cô phải ngồi tù ít nhất vài năm (B)

Cũng may mà Mạc Hạnh

Nguyên đang bị thương nên cô ta

cũng không dùng sức nhiều, vết

thương bị đâm cũng không sâu.

Mạc Hạnh Nguyên nhìn chúng tôi

một hồi lâu, mảnh vỡ trên tay của

cô ta rơi xuống, đột nhiên cô ta trở

nên yếu ớt thốt lên: “Các người đi

đi, tôi sẽ không truy cứu đâu.”

Trong phòng bệnh, Trịnh Tuấn

Anh lau sạch vết thương cho tôi,

chuyện Phó Thắng Nam được đưa

tôi trờ nên rối bời.

Tôi vẫn chưa thoát khỏi những

ám ảnh của chuyện vừa rồi, toàn

thân vẫn còn hơi run vì sợ.

Trịnh Tuấn Anh nói với tôi rất

nhiều nhưng những điều đó đều

không lọt vào tai tôi, sau đó tôi

thấy Lâm Uyên và Mạc Đình Sinh

bước vào, hai người họ nhìn tôi với

ánh mắt phức tạp.

Lâm Uyên lên tiếng trước: “Cô

không sao chứ?”

Tôi nhìn hai người họ rồi thản

nhiên nói: “Nếu hai ông bà muốn

kiện thì cứ tự nhiên đi.”

Lâm Uyên lắc đầu nhìn tôi nói:

“Không phải như vậy, chúng tôi tới

đây là muốn thăm cô, cô Xuân

Hinh, cô…”

“Được rồi, đi gặp Hạnh

Nguyên đi, chuyện này kết thúc ở

đây là được rồi.” Lời nói của Mạc

Đình Sinh mang tính quyết định,

ông ấy nói xong rồi kéo Lâm Uyên

đưa bà ta đi ra ngoài.

Trịnh Tuấn Anh băng bó vết

thương cho tôi, đôi mắt sâu thẳm

của anh ta nhìn theo bóng hai

người vừa rời đi, nhướng mày nói:

“Xem ra nhà họ Mạc sẽ không kiện

cô đâu.”

Thực ra thì tôi hoàn toàn

không sợ những gì họ đang làm với

tôi cho nên tôi chỉ hơi cúi đầu

xuống và nhìn vào vết thương trên

cánh tay của mình.

Sau đó tôi nhìn sang Trịnh

Tuấn Anh và nói: “Có phải Phó

Thắng Nam đã bị làm sao rồi đúng

không?”

Anh ta bật cười nói: “Vết

thương cũng không nghiêm trọng

lắm, không ảnh hường gì đến nội

tạng cả, chỉ cần khâu vài mũi là

được rôi, đừng lo lắng.”

Tôi gật đầu nhưng trong lòng

vẫn không khỏi không lo lắng.

Phó Thắng Nam khâu xong

vết thương rồi lập tức leo xuống

giường bệnh đi đến chô tôi, anh

nhìn tôi và nói: “Đi thôi, về nhà!”

Tôi sững sờ vài giây, cảm xúc

trong lòng tôi đột nhiên dâng trào

lên: “Phó Thắng Nam, anh có bị gì

không vậy, vừa mới từ phòng phẫu

thuật ra gið lại nuốn nhập viện tiếp

hay sao, anh cho rằng vết thương

này không nghiêm trọng lắm nên

chưa đủ đề chết đúng không?”

Lúc này đã là ba giờ sáng, dì

Triệu và Phó Bảo Hân đã trở về biệt

thự, Trịnh Tuấn Anh và Kiều Cảnh

Thần cũng đã về, phía bên Mạc

Hạnh Nguyên thì đã có người

chăm sóc.

Phó Thắng Nam muốn về

nhưng tôi lại muốn ở lại, thế nên tôi

đã hét lên một cách giận dữ với

anh.

Anh sững người ra vài giây,

sau đó cau mày nhìn tôi nói:

“Không phải em không thích nằm

viện sao?”

Tôi mím chặt môi sau đó kéo

anh lên giường bệnh, nhìn vết

thương bị khâu chằng chịt ð bụng

dưới của anh, tôi cảm thấy rất khó

chịu nói: “Anh cứ nằm xuống đi, đợi

đến khi bác sĩ nói có thể xuất viện

thì chúng ta sẽ xuất viện.”

Anh nằm xuống, nhìn tôi rồi

lấy tay vỗ nhẹ xuống giường ra

hiệu muốn tôi đến nằm xuống bên

cạnh anh, nói: “Nằm xuống bên

cạnh tôi đi, nếu không thì chúng ta

sẽ về nhà ngủ.”

Tôi mím môi, cũng không

muốn kì kèo với người đang bệnh

như anh, hơn nữa tôi cũng buồn

ˆ

ngủ lăm rồi nên nm xuống bên

cạnh anh, cố gắng khống chế

không nổi giận với anh.

Phó Thắng Nam quay người

sang ôm chặt tôi vào lòng, trầm

giọng nói: “Ngủ ngon.”

Nghe xong giọng nói của anh,

những giọt nước mắt mà tôi đã kìm

nén trong lòng cả một đêm trời

cuối cùng cũng không thể chịu

đựng thêm được nữa mà tuôn ra.

Tôi trở mình dựa vào trong

vòng tay của anh, không kìm được

nước mắt bù lu bù loa nói: “Phó

Thắng Nam, sau này đừng vì em

mà làm những chuyện như vậy

nữa, em không cần, em cũng

không muốn anh vì em mà lại bị

thương nữa.”

Phó Thắng Nam nâng cằm tôi

lên, ánh mắt xoáy sâu vào tôi nói:

“Đang đau lòng sao?”

Tôi mím chặt môi, ngẩng đầu

lên chủ động hôn anh, bời vì hành

động của tôi có chút vụng về nên

ngược lại nó lại làm cho anh trở

nên dỡ khóc dờ cười.

Vì đây là bệnh viện nên Phó

Thắng Nam khẽ đẩy tôi ra, trầm

giọng xuống nói: “Được rồi, đừng

như vậy, đây là bệnh viện.”

Phụ nữ chính là một loại động

vật sống theo cảm tính, cảm xúc

đã dâng lên như vậy rồi ắt sẽ

không kết thúc một cách cụt lủn

như thế, tôi né tránh vết thương

của anh ra rồi vùi đầu mình vào cồ

anh.

Anh thờ gấp, giọng nói có

phần hơi nặng nề nói: “Thẩm Xuân

Hinh, thôi nào, đây là bệnh viện đấy.”

Tôi không nghe lời anh, hôn

một lúc rồi dừng lại vùi đầu mình

vào lồng ngực của anh mà khóc nức nở.

Phó Thắng Nam bất lực: “Đây

là bệnh viện, nếu như em muốn

hôn thì đợi chúng ta về nhà rồi hôn

cho đàng hoàng.”

Tôi mặc kệ lời nói của anh,

không biết tại vì sao mà lúc này tôi

chỉ muốn khóc thật to, anh bất lực

vừa dỗ tôi vừa nói: “Có phải là em

muốn rồi không?”

Vừa dứt lời anh lại nói tiếp:

“Chúng ta về nhà làm đi, làm cho

đã, đây là bệnh viện, không tiện đâu.”

Tôi ngầng đầu nhìn anh,

Khuôn mặt đẹp trai quyến rũ đến

mức quá đáng, giọng nói của tôi có

chút nghẹn ngào: “Phó Thắng

Nam, sau này anh đừng làm như

vậy, em không đáng, không đáng

để anh phải liều cả tính mạng của

mình như thế đâu.”

Phó Thắng Nam ngây người ra

một lúc, cơ thề của anh hơi khựng

lại, trầm giọng kiểm chế nói: “Em

xứng đáng, tất cả những điều mà

tôi làm cho em đều xứng đáng.”

Tôi mím chặt môi, trong lòng

dâng lên một cảm xúc khó chịu và

đau đớn khó tả.

Đêm nay tôi mất ngủ, tuy rằng

giường ð khu VỊP có lớn thật

nhưng dù sao thì cũng không bằng

ð nhà, cũng có thể là do tôi sợ hãi

quá nên cả đêm mới ngủ không

ngon.

Tại sao đã nửa đêm rồi mà tôi

cứ giật mình thức dậy, mỗi khi

tưởng chừng như đang ngủ say thì

tôi lại mơ hồ nhìn thấy Phó Thắng

Nam đang nằm trên vũng máu.

Sau vài lần như vậy cả người

tôi ướt đẫm mồ hôi, Phó Thắng

Nam nhận ra rằng tôi gặp ác mộng

nên anh kéo tôi vào lòng, vỗ nhẹ

vài cái vào lưng đề an ủi tôi.

Tôi nhìn anh, trong lòng vẫn

cảm thấy chua xót: “Phó Thắng

Nam, nhất định anh phải chết sau

em, được không?”

Tôi sợ, tôi không muốn trải qua

những chuyện như vậy một lần nào

nữa.

Anh mím môi, trầm giọng nói:

“Em mơ thấy gì rồi?”

“Anh không còn nữa!” Tôi nói,

vừa dứt lời thì nước mắt lại trào ra,

trong lòng vẫn cực kỳ khó chịu.

“Ngốc quá, nhắm mắt yên tâm

ngủ đi, anh vẫn ở đây mà.” Anh thờ

dài, xoa xoa mái tóc dài của tôi.

Ngủ ở bệnh viện không được

nên ngày hôm sau Phó Thắng

Nam đã làm thủ tục xuất viện rồi

chúng tôi về thằng biệt thự.

Bởi vì nhà họ Trương cũng

không tiếp tục điều tra Phó Bảo

Hân nữa cho nên Phó Bảo Hân trờ

về nhà họ Cố.

Trong biệt thự có dì Triệu là đủ

rồi, La Linh đã bị Phó Thắng Nam

đuổi việc, tôi và Phó Thắng Nam

trở về biệt thự.

Đầu tôi đau như búa bồ vì mất

ngủ, Phó Thắng Nam vừa về tới

nhà đã cau mày nói: “Tôi đi tắm

trước đây.”

Tôi biết anh không thích mùi

máu trên người cho nên mới nóng

lòng muốn đi tắm, tôi thấy anh đi

vào phòng tắm nên cũng lẽo đẽo

đi vào theo.

Anh chau mày nói: “Sao vậy?”

“Đề em giúp anh tắm” Tôi nói

xong thản nhiên giơ tay lên định

cời áo khoác của anh xuống.

Khi tôi đang vươn tay muốn

tháo thắt lưng của anh ra thì đột

nhiên Phó Thắng Nam lại giữ chặt

tay tôi lại, hơi thờ có chút nặng nề

nói: “Được rồi, tôi sẽ tự làm, em

mau đi ngủ đi.”

Tôi nhíu mày nói: “Vết thương

trên người anh không được dính

nước, anh không thể tắm vòi sen

cũng không thề tắm bồn được, chỉ

có thể dùng khăn lau thôi, sao mà

anh tự lau được chứ?”

Anh nhướng mày: “Không sao

đâu, cũng chẳng phải là chuyện gì

to tát cả, lau sơ sài là được.”

Tôi mím môi, bướng bỉnh nói:

“Để em lau cho anh!”

Đôi con ngươi của anh trầm

lại, ánh mắt nhìn chằm chằm vào

tôi đây ân ý: “Dễ làm anh nóng lên

lắm đấy, em chắc là em muốn lau

chứ?”

Cái người này…

“Anh tự làm sẽ đụng phải vết

thương đấy.” Tôi đánh trống làng,

ngượng ngùng vội vàng né tránh

câu hỏi của anh.

Anh cong môi, cầm tay tôi ấn

vào dây thắt lưng của mình để mờ

ra, sau đó lại cầm lấy tay tôi đề mờ

khóa kéo quần, ánh mắt của anh

càng lúc càng trở nên ma mi.

Tôi đâu có ngốc, tôi biết anh

đang muốn làm gì cho nên tôi vội

vàng rụt tay lại, căng thẳng nói:

“Anh tự lau qua đi là được, em lười

lắm em đi ngủ đây.”

Tôi còn chưa kịp ra khỏi

phòng tắm thì cơ thể đã bị anh kéo

lại, Phó Thắng Nam ôm tôi từ phía

sau, vì sợ đụng vào vết thương của

anh nên tôi đứng im không dám

nhúc nhích.

Ánh mắt của anh sâu thẳm

như muốn nuốt tôi vào trong, nói:

“Có được không?”

Khuôn mặt tôi đỏ bừng lên:

“Đụng vào vết thương của anh sẽ

đau lắm đấy.”

“Vết thương nhỏ này không

vấn đề gì cả.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play