Chương 240: Gài bẫy Lý An (2)

Một lúc lâu sau, cuối cùng ông

ta cũng không nhịn được đành mờ

miệng nói: “Cô Xuân Hinh, sớm

như vậy đã hẹn cô ra, làm trễ nài

thời gian của cô thật sự rất xin lỗi.”

Tôi gật đầu, ánh mắt nhàn

nhạt nhìn ông ta, đợi câu nói tiếp

theo của ông ta.

Thấy tôi như vậy, ngược lại

ông ta càng căng thằng hơn: “Cô

Xuân Hinh biết chuyện Trần

ông Hà ở Giang Ninh bị bắt chưa?”

Tôi ngần người, hơi bất ngờ

nói: “Cục trường Trần bị bắt rồi à?

Sao vậy?”

Ông ta thấy tôi như vậy,

dường như muốn nói gì đó: “Thật

ra mà nói, cô Xuân Hinh, lần này tôi

tìm cô là muốn nói chuyện hợp tác

với cô.”

Tôi nhàn nhạt uống một hớp

nước, nhìn ông ta rồi gật đầu, khẽ

nhíu mày: “Hợp tác cái gì?”

Nhân viên phục vụ mang thức

ăn lên, ông ta tạm thời ngừng lại

một lát, chờ đến khi nhân viên

phục vụ đi ra ngoài mới mờ miệng

nói: “Tôi sẽ cung cấp cho cô các

nơi giao dịch của tổng giám đốc

Lâm và lý do tại sao cho dù bị điều

tra thì bà ấy vẫn có thể tránh thoát

tội, ngoài ra tôi cũng có chứng cứ

có thể một chiêu giết chết người.”

Tôi chống cằm, vẻ mặt lạnh

nhạt nhìn ông ta, hơi híp mắt lại:

“Ông bảo tôi làm sao tin tường một

người như ông đây?”

“Cô Xuân Hinh, thật ra thì trò

chơi này suy cho cùng là xoay

quanh cô. Nhìn bề ngoài, cô không

hề làm gì cả nhưng thực chất kề từ

lúc Lâm Đình bị người khác tính kế

thì cô đã bắt đầu suy tính rồi. Lâm

Đình chỉ là một mồi dẫn lửa mà

thôi, còn mục đích của cô chính là

Lâm Uyên. Bây giờ cô chỉ còn thiếu

chứng cứ giao dịch của Lâm Uyên,

mà chứng cứ này tôi lại có.”

Tôi miễn cưỡng nhìn ông ta,

nhàn nhạt nói: “Tôi biết ông có

nhưng vẫn là câu nói kia, làm sao

tôi có thể tin tường ông đây?”

Ông ta chậm rãi lấy một phần

văn kiện đặt trước mặt tôi, nhìn tôi

rồi nói: “Đây là số liệu giao dịch

của Lâm Uyên và Trần Trường Hà,

ghi chép chuyền tiển và số tiền

giao dịch đều ð đây, những thứ này

đủ để cho Lâm Uyên tàn phế nửa

đỡi còn lại rồi.”

Ánh mắt tôi rơi vào trên văn

kiện, tôi không vội cầm lấy mà lại

nhìn về phía Lý An, nhàn nhạt mờ

miệng: “Ông muốn cái gì?”

“Tự do!” Ông ta mờ miệng,

giọng nói vô cùng bình tĩnh: “Đồ

mà cô cần, nói thật lòng tôi chỉ cần

chú tâm một chút đã có thể lấy

được rồi, hớn nữa cũng không cần

cô gánh nguy hiểm. Hợp tác với cô

là lựa chọn nguy hiểm lớn nhất, cô

là thương nhân, có lẽ phải hiều rõ

điều này hơn tôi mới phải chứ”

Có lẽ ông ta không ngờ tôi sẽ

từ chối nên sắc mặt không được

tốt lắm, dừng một chút rồi lại nhìn

tôi nói: “Nếu như tôi có thể khiến

cho Lâm Uyên hoàn toàn không

thể xoay mình thì sao?”

Tôi nhún vai, không hề cảm

thấy hứng thú, chì nhàn nhạt nhìn

ông ta rồi nói: “Thật ra kết cục của

Lâm Uyên đã định rồi, tôi chậm

chạp không chịu ra tay là bời vì

cảm thấy sống không bằng chết

càng thú vị hơn.”

Dưỡng như ông ta thấy không

thể thuyết phục được tôi, sắc mặt

lập tức tối sầm xuống: “Nếu như

trong lòng cô Xuân Hinh đã có

quyết định rồi, vậy tại sao còn

đồng ý gặp mặt tôi chứ?”

Tôi chống cằm, dùng mọi

cách để trà lời lại: “Tôi chỉ muốn

biết tình huống thật sự khi ban đầu

các người bắt cóc tôi mà thôi.”

Có lẽ không ta không ngờ tôi

sẽ dời đề tài về chuyện xưa, ông ta

hơi ngần người ra, sau đó lại mờ

miệng nói: “Chẳng phải cô Xuân

Hinh đã hỏi một lần về tình hình lúc

đó rồi sao? Tại sao còn muốn hỏi

thêm một lần nữa?”

Tôi buồn cười, nheo mắt nhìn

ông ta: “Ông cảm thấy tôi sẽ tin

sao? Công ty An Cường là một

nguyên nhân, nhưng mà lúc ấy

chuyện tôi mang thai không có

nhiều người biết, tôi thật sự rất tò

mò vì sao ông lại biết? Còn đoạn

thu âm kia nữa, tôi thật sự rất tò mò

rốt cuộc là ai đã phối hợp với Mạc

Hạnh Nguyên để diễn xuất như

vậy? Chúng ta trò chuyện về đề tài

này một lát đi tổng giám đốc Lý.”

Chuyện này quà thật đã trôi

qua được nửa năm, thế nhưng lần

trước sau khi Hoàng Nhược Vi để

cập với tôi thì tôi lập tức cảm thấy

không đúng. Ban đầu khi tôi hợp

tác với người kia cũng không hề

nói mục đích mình già vờ sinh non

là gì, thế nhưng lúc Lý An bắt cóc

tôi thì rõ ràng cho thấy ông ta đã

biết chuyện này.

Con người tôi thuộc dạng

ngoan cố, vì thế cho dù trong lòng

đã có phỏng đoán nhưng tôi vẫn

muốn biết rõ sự thật.

Thấy tôi nheo mắt nhìn ông ta,

ngược lại ông ta thong thà cười

một tiếng rồi nói: “Nếu như cô

Xuân Hinh biết rõ lý do trong đó thì

sẽ đồng ý hợp tác với tôi đúng

không?”

Tôi nhíu mày: “Tôi có thể suy

nghĩ!”

Lý An nhấp một ngụm trà,

trông dáng vè không hề nôn nóng

mà ngược lại còn tình táo hơn. Ông

ta khẽ dừng một chút, nhìn tôi rồi

nói: “Cô Xuân Hinh đi kiểm tra ờ

chỗ bác sĩ Anh đúng không?”

“Trịnh Tuấn Anh?” Tôi mờ

miệng, trong lòng ít nhiều đã có sự

chuẩn bị.

Ông ta nhún vai: “Thật ra thì

ban đầu tôi cũng không định bắt

cóc cô, bởi vì giá thành quá cao,

hơn nữa cũng không đáng. Dù sao

thì loại chuyện đấu thầu này, thật

ra thì chỉ cần tổng giám đốc của

công ty An Cưỡng đi tìm cô đề nói

chuyện một chút là được rồi, cho

nên bắt cóc cô cũng không phải là

lựa chọn tốt nhất.”

Tôi gật đầu, tò ý ông ta nói

tiếp.

“Nhưng mà Trịnh Tuấn Anh lại

chủ động đến tìm chúng tôi, nói

muốn hợp tác. Thật ra thì chủ yếu

anh ta muốn hợp tác với Lâm Uyên,

mà những năm nay tôi lại luôn hợp

tác với Lâm Uyên. Anh ta đã dùng

việc kiểm toán trong mười năm tới

của nhà họ Trịnh đề trao đổi với tôi,

nếu tính ra thì chẳng những tôi

nắm được bộ phận kiểm toán của

Phó Thiên mà còn có thể hợp tác

làm ăn với nhà họ Trịnh trong vòng

mười năm nữa. Vì thế tôi đã đồng

ý”

Chuyện nằm trong dự liệu,

cho dù tôi đã có chuẩn bị ít nhiều

nhưng vẫn buồn bực nhìn ông ta

rồi nói: “Trịnh Tuấn Anh làm như

vậy là có mục đích gì?”

Ông ta suy nghĩ một lát, lắc

đầu nói: “Chuyện này thì tôi không

rõ lắm, lúc anh ta hợp tác với tôi chỉ

nói rằng không thể khiến cô bị

thương. Những chuyện về sau đều

là do anh ta sắp xếp, tôi không

tham dự được nhiều.”

Tôi mím môi, ngược lại càng

không thể hiều được tại sao Trịnh

Tuấn Anh lại muốn sắp xếp một

đoạn ghi âm già của Mạc Hạnh

Nguyên và Phó Thắng Nam cho tôi

nghe. Mục đích của anh ta là gì?

Ép buộc tôi phài rời khỏi Phó

Thắng Nam trước thời hạn ư?

Nhưng chuyện này đối với anh

ta thì có lợi ích gì chứ?

Sau khi hiều rõ những chuyện

này, ngược lại tôi đã bình tĩnh hơn,

nhìn ông ta rồi nói: “Tổng giám đốc

Lý, rất càm ơn ông đã nói với tôi

những chuyện này. Nhưng mà

chuyện hợp tác thì tôi cần phải suy

nghĩ lại một chút, dù sao con người

của tôi cũng thù rất dai.”

Sắc mặt ông ta lập tức tối sầm

xuống, trên gương mặt tang

thương lộ ra chút ác liệt: “Cô Xuân

Hinh có ý gì vậy?”

Tôi ngước mắt lên nhìn ra bên

ngoài phòng bao, hơi dựa người

vào ghế salon, ánh mắt nhàn nhạt

lướt sang ông ta: “Ông đã bắt cóc

tôi một lần, chằng lẽ ông nghĩ tôi

sẽ xem như chưa có chuyện gì xảy

ra à?”

Ông ta sầm mặt xuống, lạnh

lùng nói: “Từ đầu tới cuối cô cũng

không hể bị thương mà, không

phải sao?”

“Trên cơ thề thì đúng là không

hề bị thương nhưng còn trong lòng

thì sao đây?” Mạc Hạnh Nguyên tự

biên tự diễn thu âm một đoạn đối

thoại kia, quà thật khiến cho tôi

mất đi hứng thú giữa vợ chồng với

Phó Thắng Nam. Như vậy cũng

xem như tồn thất không nhỏ!

Ông ta còn muốn nói gì nữa,

thế nhưng vào lúc này cánh cửa

phòng bao được mở ra. Một đám

người mặc đồng phục cảnh sát vọt

vào bắt lấy Lý An, người phụ trách

bắt ông ta trầm giọng mðỡ miệng

nói: “Lý An, ông đã có liên quan

đến chuyện giao dịch phi pháp và

bắt cóc, mời đi theo chúng tôi một

chuyến.”

Lý An vừa kịp phản ứng lại,

ông ta trợn mắt nhìn tôi, tức giận

đến mức ngực phập phồng lên

xuống không ngừng: “Thầm Xuân

Hinh, cô tính kế tôi sao?“

Tôi mím môi, nhàn nhạt nói:

“Chuyện này thật sự không nằm

trong kế hoạch của tôi.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play