Chương 237: Kẻ địch nhày ra giữa đường Phó Bảo Hân (9)

Kiều Cảnh Thần nhanh tay lẹ

mắt đỡ Mạc Hạnh Nguyên ngồi

xuống, sau đó cười cười gọi thức

ăn rồi kêu thêm rượu.

Phó Thắng Nam luôn luôn là

người ít nói, vẻ mặt lạnh lùng ngồi

bên cạnh tôi, nhàn nhạt nói chuyện

phiếm với Trịnh Tuấn Anh ð bên

cạnh.

Rượu và thức ăn đã được đưa

Kiều Cành Thần đứng dây cầm

 

một ly rượu trong tay rồi nhìn tôi

nói: “Thẩm Xuân Hinh, tôi kính cô

một ly. Chuyện lúc trước là do tôi lỗ

mãng, hôm nay nếu như tôi đã kính

rượu cô rồi thì sau này chắc chắn

sẽ kề vai sát cánh bên cô.”

Nói xong, anh ta ngừa đầu lên

uống cạn vô cùng sảng khoái.

Tôi liếc nhìn Phó Thắng Nam,

thấy vẻ mặt anh nhàn nhạt, không

thể hiện cảm xúc gì.

Trịnh Tuấn Anh nhìn tôi, dừng

lại một chút rồi nói: “Trước kia anh

em chúng tôi có đặt ra quy định,

nếu như sau này ai phạm phải sai

lầm thì phải uống hết mười ly rượu

rồi nói xin lỗi.”

Xin hãy ủng hộ team truyện bằng cách truy

Cập truyen.one nhé. Cảm ơn các bạn.

Tôi không khỏi nhìn về phía

Kiều Cành Thần đang bày ra mười

ly rượu trắng trước mặt, đột nhiên

nghĩ đến trước kia hình như tôi

cũng đã từng làm như vậy.

Chỉ là, khi đó là tôi uống cho

Kiểu Cảnh Thần.

Suy nghĩ lại cũng không khỏi

buồn cười, những người này biết

chơi như vậy sao? Mười ly rượu,

nếu như tửu lượng tốt uống vào thì

không sao, nếu như từu lượng và

dạ dày đều không tốt, sợ rằng

uống xong mười ly này thì sắp chết

đến nơi đấy.

Thấy Kiều Cành Thần đã uống

đến ly rượu thứ hai, tôi bất chợt

đứng dậy, ánh mắt nhìn thằng vào

anh ta rồi nói: “Nếu như không phải

là ăn cơm thì tôi đi trước.”

“Thầm Xuân Hinh, chị có ý gì

vậy? Cha mẹ chị dạy chị thế nào

đấy?” Vốn dĩ trong lòng Mạc Hạnh

Nguyên đã có chút tức giận, lúc

này thấy tôi muốn đi thì lập tức

đứng lên mờ miệng nói.

Sắc mặt cô ta trông vô cùng

kém: “Cành Thần đã bỏ hết mặt

mũi để xin lỗi chị, thế mà chị còn

không biết điều như thế. Chị cố ý

muốn khiến anh em bọn họ chia

năm xẻ bảy thì trong lòng mới thỏa

mãn đúng không?”

Tôi không khỏi cau mày, nhàn

nhạt nhìn vẻ mặt kích động của cô

ta “Cô Hạnh Nguyên đang bất

bình giùm người khác hay đang

trút giận cho bản thân vậy?”

“Chị..”

Tôi không cho cô ta cơ hội nói

tiếp, chì nhàn nhạt nói: “Tôi không

có cha mẹ cho nên tôi cũng không

biết cha mẹ dạy mình thế nào,

nhưng mà cô Hạnh Nguyên, nếu

cô có cha mẹ thì có lẽ cha mẹ cô

cũng phải dạy cô rằng chuyện của

người khác, tốt nhất nên ít nhúng

tay vào.”

“Thẩm Xuân Hinh, chị đang

nói ai không có giáo dục đấy?”

Mạc Hạnh Nguyên thấy mình nói

không lại thì gương mặt nhỏ nhắn

lập tức tỏ vẻ tùi thân, nhìn Phó

Thắng Nam: “Anh Thắng Nam, anh

để vợ anh bắt nạt em như vậy sao?”

Vô vị!

Phó Thắng Nam cau mày, vẻ

mặt lạnh nhạt nhìn cô ta nhưng

cũng không mỡ miệng, hiền nhiên

là đang xem cô ta giống như một

kẻ ngu vậy.

Kiều Cảnh Thần nghiêm mặt

lại, nhìn Mạc Hạnh Nguyên rồi nói:

“Hạnh Nguyên, đừng làm loạn nữa,

chuyện này em đừng tham dự

vào.”

“Tại sao em không thề tham

dự vào chứ, trước đây quy định này

là do mọi người cùng nhau quyết

định. Lúc ấy em cũng ð đây mà, tại

sao em không thể tham dự?”

“Trong quy định không nói có

thể xen vào việc của người khác,

Mạc Hạnh Nguyên, em không biết

à?” Trịnh Tuấn Anh mờ miệng, ánh

mắt vô cùng lạnh lùng còn mang

theo một chút phiền não.

Mạc Hạnh Nguyên khẽ sửng

sốt, sau đó nước mắt lập tức chảy

dài ra.

Tôi hơi khó chịu, nhìn Kiểu

Cảnh Thần rồi nói: “Trước kia giữa

các người quy định như thế nào tôi

không biết, anh nói xin lỗi thì tôi

tiếp nhận, rất cảm ơn anh đã mời

khách nhưng mà rượu thì không

cần phải uống. Nếu như muốn xin

lỗi rồi thì cũng không cần thiết phải

dùng cách này”

Dừng một lát, tôi tiếp tục nói:

“Mỗi một người đều có cách thức

xử lý vấn đề của riêng mình, các

người có quy định, tôi cũng có

cách của tôi cho nên không cần

phải uống rượu.”

Kiều Cảnh Thần ngần người,

tò vẻ không hiều nhìn Phó Thắng

Nam.

Phó Thắng Nam vẫn luôn

không phát biểu ý kiến, bây giờ lại

thản nhiên đứng dậy nhìn Kiểu

Cảnh Thần rồi nói: “Thẩm Xuân

Hinh nói không cần uống thì cứ

dựa theo cách của cô ấy mà làm.

Tối nay trễ quá rồi, có lẽ cô ấy cũng

đã mệt, ngày khác chúng ta tụ tập

sau đi.”

Nói xong, lập tức kéo tay tôi

chuẩn bị đi.

Thế nhưng, Mạc Hạnh

Nguyên lại đứng chắn trước mặt

chúng tôi, đỏ mắt nhìn Phó Thắng

Nam: “Trước kia là anh trai đã ra

quy định, bây giờ anh nói bỏ thì bỏ.

Có phải hiện tại trong lòng anh,

tình cảm mấy chục năm của mọi

người không sánh bằng người phụ

nữ này đúng không?”

Phó Thắng Nam cau mày, hơi

không vui nói: “Cô ấy là vợ anh.”

Mạc Hạnh Nguyên cười nhạt:

“Vậy thì sao? Là vợ anh thì anh

không còn chút nguyên tắc nào

nữa à?”

Tôi bật cười: “Cô Hạnh

Nguyên sử dụng cách thức của

anh trai có thể viết thành một

quyền truyện dài đấy, tôi không

quan tâm trước kia tại sao các

người lại quyết định loại phương

thức không có chút nhân tính nào

như vậy. Năm đó cô cũng chỉ mới

hai mươi tuổi mà thôi, xúc động

không suy nghĩ kỹ thì tôi có thể

hiểu, nhưng cô cảm thấy loại quy

định này còn có thề dùng đến bây

giờ sao?”

“Cô không biết bọn họ đã hơn

ba mươi tuổi rồi sao? Cho dù sức

khỏe có tốt đi chăng nữa thì mười

ly rượu uống vào bụng rồi, tổn hại

đến sức khỏe như thế nào cô có

biết không? Huống chỉ gần đây

bọn họ thức suốt đêm đi công tác,

bận rộn chuyện của công ty đã

mệt đến tắt thờ rồi. Nếu như uống

mười ly rượu xuống thì chắc chắn

giám đốc Kiều cũng sẽ giống

như anh trai cô vậy, vĩnh viễn dùng

cái chết đề tế cho cái mà cô gọi là

tình nghĩa đấy.”

Sắc mặt Mạc Hạnh Nguyên

cứ hết đò lại trắng, trợn mắt nhìn

tôi, ngực tức giận phập phồng: “Chị

nói dối, là chị cao ngạo tự đại,

khinh thường lời xin lỗi của anh

Cảnh Thần nên vừa rồi mới định

đi”

Có lúc tôi cảm thấy chì số

thông minh của Mạc Hạnh Nguyên

chì có ð mức năm tuổi mà thôi, đầu

óc toàn là suy nghĩ của một đứa

bé.

Nhìn chằm chằm vào cô ta

một lúc, sau đó lại nhìn về phía

Kiều Cảnh Thần rồi nghiêm túc nói:

“Tổng giám đốc Kiều, nói thật con

người của anh rất tốt, rõ ràng thằng

thắn. Tôi và Phó Thắng Nam là vợ

chồng, anh ấy xem anh như người

thân nên đương nhiên tôi cũng

xem anh như người thân. Vì thế, tôi

sẽ không vì một vài câu nói không

lọt tai mà làm loạn lên, càng sẽ

không làm ảnh hường đến tình anh

em của anh và Phó Thắng Nam.

Lời xin lỗi của anh, tôi đón nhận

nhưng rượu thì không cần uống

nữa, bởi vì là người thân nên tôi

không hy vọng anh vì những thứ

gọi là quy định trước kia mà lấy

tính mạng mình ra đặt cược.”

Nói xong, tôi chủ động kéo tay

Phó Thắng Nam rồi trực tiếp rời

khỏi phòng bao.

Thế nhưng, vừa lên xe đã

buông tay Phó Thắng Nam ra, sau

đó trợn mắt nhìn anh nói: “Anh cố ý

đưa em đến đây để không vui

đúng không?”

Nếu như sớm biết có Mạc

Hạnh Nguyên ở đó thì tôi đã không

đến, bỗng nhiên vô cớ lại tìm thêm

tức giận vào người.

Anh mím môi, không biết phải

làm sao: “Tôi vẫn luôn ð bên cạnh

em mà, em cảm thấy tôi biết

chuyện Cảnh Thần hẹn em ấy

sao?”

Trong lòng tôi vô cùng tức

giận, nhìn anh rồi nói: “Anh tự mình

trờ về đi.”

Nói xong, tôi lên xe, trực tiếp

nồ máy chạy đi.

Từ trong kính chiếu hậu, tôi

thấy anh đỡ trán, có chút dð khóc

dờ cười.

Biệt thự!

Tôi vừa mới dừng xe lại đã

nhìn thấy cả người Phó Bảo Hân

đang mặc một bộ áo dài đứng ở

cửa, bà ấy nhìn nhìn sau lưng tôi,

không thấy Phó Thắng Nam thì mờ

miệng nói với tôi: “Bây giờ cháu có

rành không? Trò chuyện một lát

đi”

Tôi nhún vai: “Trò chuyện gì?”

“Hai chúng ta!”

Tôi buồn cười: “Tổng giám đốc

Phó tìm một Mạc Hạnh Nguyên

đến đây còn chưa đủ sao?”

Bà ấy cau mày, nhàn nhạt nói:

“Cô chì muốn làm một chút chuyện

có lới cho cả đôi bên mà thôi

chúng ta cùng nhau chung sống

hòa bình, hôn nhân và gia đình cùa

cháu, cô sẽ không động vào.”

“Vậy nếu như cháu không

đồng ý hợp tác với cô thì có phải

cô định chia rẽ hôn nhân của cháu

không?” Tôi lướt qua bà ấy đi vào

trong phòng khách, dì Triệu và La

Linh đều không có ở đây.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play