Chương 179: May mắn có người làm nền (2)

Lúc thăm hỏi hai ông bà, Mạc

Đình Sinh và Lâm Uyên cũng chú ý

tới tôi, hai người đều sửng sốt, nhìn

ông cụ và hỏi: “Ông Phát, người

bên cạnh ông là ai vậy?”

Ông cụ cười nói: “Đây là Thẩm

Xuân Hinh, nhân viên trong công ty

của Diệc Hàn nhà chúng tôi, hôm

nay cùng đến đây với Diệc Hàn

của chúng tôi.”

Mạc Đình Sinh và Lâm Uyên

liếc mắt nhìn nhau, sửng sốt:

Thầm Xuân Hinh? Ánh mắt hai

 

người nhìn tôi có vẻ phức tạp.

“Tổng Giám đốc Mạc, đứa bé

này đúng là có vài phần giống

Tổng Giám đốc Lâm lúc còn trẻ,

nếu không phải hai người đã tìm

được con gái rồi tôi còn tường rằng

con bé này chính là con gái nhà hai

người đó?” Thầm Quang có tuổi

tác tương đương với hai người

đang đứng bên cạnh mở miệng

trêu ghẹo.

Ông ấy nói lời này cũng khiến

không ít người chú ý tới, hai ông bà

thấy ông ấy nói vậy cũng hơi ngạc

nhiên, nhìn kĩ tôi và Lâm Uyên.

Một lát sau, ông cụ nói: “Mọi

người không nói tôi còn không để

 

ý, đúng là khuôn mặt đứa bé này

giống Lâm Uyên đến bảy tám

phần, mũi thì cao thằng như Đình

Sinh, nếu không phải Đình Sinh đã

tìm được con gái thất lạc, nhìn thế

này tôi còn tường rằng đứa bé này

chính là con của hai người đấy?”

Lời này lại làm mọi người nở

nụ cười, Mạc Đình Sinh nhìn Lâm

Uyên rồi lại nhìn tôi, hơi nhíu mày lại.

Truyen.one chúc các bạn đọc truyện vui vẻ.

Cố Diệc Hàn tiếp khách xong,

đi vào cười nói: “Nếu mọi người đã

cảm thấy giống thì không bằng đề

Tổng Giám đốc Đình Sinh nhận

Xuân Hinh làm con gái nuôi đi,

hôm nay chúng ta mừng càng

 

thêm mừng.”

Tôi không khỏi sửng sốt,

không rõ Cố Diệc Hàn có ý gì.

Anh ta vừa nói xong, đã có

người nói theo: “Đúng vậy, đây

đúng là ý kiến hay, nếu Tổng Giám

đốc Đình Sinh có thêm một đứa

con gái xinh đẹp thế này, đúng là

khiến người ta hâm mộ.”

Người ngoài không biết quan

hệ giữa tôi và nhà họ Mạc, đương

nhiên sẽ cảm thấy đây là việc vui,

nhưng Lâm Uyên và Mạc Đình

Sinh biết rõ mọi chuyện, sắc mặt

hơi mất tự nhiên.

Chốc lát, Lâm Uyên lại cười:

 

“Ý tốt của mọi người chúng tôi

xin nhận, nói ra không sợ mọi

người buồn cười, mọi người ai cũng

biết đứa nhỏ Hạnh Nguyên nhà

chúng tôi mắt nhìn cao, bao năm

nay phải chịu khổ ð bên ngoài, hai

vợ chồng chúng tôi bù đắp bằng

mọi cách cũng không cảm thấy đủ,

nếu bây giờ lại nhận thêm một con

gái nuôi, tôi sợ nó sẽ nghĩ nhiều.”

Bà ta vừa nói ra lời này, sắc

mặt của Cố Diệc Hàn và tất cả

những người vừa đề nghị không

được tốt lắm.

Bỗng chốc không khí có phần

gượng gạo.

Tôi cười nhẹ, ngược lại tâm

trạng buông lỏng không ít, nhìn

 

Lâm Uyên và Mạc Đình Sinh rồi

nói: “Hai người quả là rất thương

yêu con gái, khiến người ngoài

hâm mộ không thôi, Xuân Hinh ít

phúc, cũng khó mà nhận ân trọng

của hai người.”

“Nói hay lắm” Thẩm Quang

nói sang sảng: “Đứa bé như cháu

cần gì phải tự hạ thấp bản thân,

cháu có thể được thằng nhóc Cố

Diệc Hàn đưa đến đây chứng minh

cháu có ưu điểm mà ngưỡi ngoài

chưa từng phát hiện, tôi thấy cháu

rất có duyên với tôi, bây giờ tôi mới

chỉ có một đứa con trai, mọi người

đều biết vợ tôi đi sớm, không để lại

cho tôi đứa con gái nào, lão già đã

 

xuống nửa mồ tôi đây rất muốn có

một đứa con gái, bây giờ có duyên

phận này, cháu có bằng lòng nhận

tôi làm cha nuôi không, sau này

nhà họ Thẩm sẽ là của cháu.”

Tôi sửng sốt, phút chốc ngần

người, Thẩm Quang này là quan

chức nồi tiếng ở thủ đô, cả đời làm

quan thanh liêm, bây gið người vừa

quyền cao chức trọng vừa giữ

mình trong sạch không nhiều lắm,

ông ấy là quan tốt khó có được,

làm người ngay thẳng chính trực.

Người như vậy nói với tôi

những lời như thế không khỏi làm

tôi có cảm giác “được yêu thương

mà lo sợ”.

“Nhìn cô nhóc này đi, vui đến

mức không nói nên lời rồi kìa, Thẩm

Quang, xem cậu làm người ta bị sợ

kìa” Ông cụ ngồi bên cạnh trêu

ghẹo, nụ cười trên mặt tản ra, có

phần ngạo nghễ.

Cố Diệc Hàn vỗ nhẹ vai tôi

một cái, nói: “Còn không mau cảm

ơn chú Thầm Quang đã yêu mến

đi.”

Tôi vội vàng mờ miệng, nhất

thời hơi kích động nói: “Cảm ơn

chú Thẩm Quang đã yêu mến

cháu, đây là phúc ba đời của Xuân

Hinh rồi.”

“Thấy chưa thấy chưa, duyên

phận ấy mà, khó nói lắm, cả đời

 

Thẩm Quang mong ngóng có con

gái, thế mà ở cái tuổi hơn năm

mươi này lại có được một cô con

gái cùng họ, sau này không cần

sửa lại họ nữa, đều là người một

nhà rồi.” Ông cụ cười nói.

Ông nhìn Thẩm Quang, nói:

“Từ giờ cậu có con gái rồi đấy.”

Thẩm Quang cưỡi to, ông ấy

bưng ly rượu lên, nhìn về phía tôi,

nói: “Xuân Hinh, đi theo chú đi.”

Dẫn tôi lên đến sân khấu,

Thẩm Quang nói to: “Mọi người,

đầu tiên phải cảm ơn ông bà cụ đã

tổ chức buổi tiệc sinh nhật này, để

Thẩm Quang tôi có được một đứa

con gái, thỏa mãn tâm nguyện nửa

 

đời người của tôi, hôm nay nhân

buổi tiệc sinh nhật của cô Trương

Huệ Mẫn, tôi tuyên bố với mọi

người con gái Thầm Xuân Hinh của

tôi sẽ được ghi tên vào gia phả nhà

họ Thẩm, ngày khác nhất định

Thẩm Quang tôi sẽ sắp xếp một

buồi mời mọi người đến nhà họ

Thẩm.”

Ông ấy vừa nói xong, khách

khứa dưới sân khấu ai cũng ngạc

nhiên, sau đó rối rít vỗ tay nói chúc

mừng.

Tính tình Thẩm Quang ngay

thằng cời mờ, ông ấy đã có lòng

nhận tôi làm con gái nên đương

nhiên cũng muốn đưa tôi đi giới

 

thiệu, hàn huyên với mọi người

trong buổi tiệc.

Không bao lâu sau, tôi đã nhớ

hết tất cả những người sống trong

giới thượng lưu trong buồi tiệc này,

được một lúc, Thầm Quang muốn

nói chuyện với bạn.

Còn tôi thì không nhàn rỗi, tôi

tìm được Cố Diệc Hàn, anh ta cũng

vừa làm xong mọi việc, dẫn tôi vào

phòng nước.

Anh ta nói: “Lần này đi một

chuyến cũng gọi là gặt hái được

chút ít đúng không?”

Tôi cười nhẹ, cảm ơn anh ta rồi

nói: “m, cũng được chút ít, chỉ là

sao vừa nãy anh lại nói muốn tôi

 

nhận Mạc Đình Sinh làm cha nuôi,

không phải anh biết những chuyện

Lâm Uyên đã làm sao, sao tôi có

thể nhận bọn họ làm cha mẹ nuôi

được?”

Anh ta lấy nước nóng chuẩn bị

pha trà, nhìn tôi nói: “Thẩm Quang

muốn có con gái đã nhiều năm,

nhưng lại không muốn cưới vợ, đây

là chuyện người trong giới thượng

lưu ai cũng biết, ông ấy thấy em và

Lâm Uyên giống nhau, anh bèn

nhân cơ hội nói một câu, bảo Mạc

Đình Sinh và Lâm Uyên nhận em

làm con gái nuôi, đương nhiên là

bọn họ không muốn và em cũng

không bằng lòng, bọn họ từ chối là

 

đương nhiên. Thẩm Quang làm

người trượng nghĩa cả đời, cộng

thêm ông ấy cũng muốn có con

gái, nên dĩ nhiên việc này sẽ thành

công.”

Tôi nhìn anh ta, không nhịn

được cảm thán: “Tôi vốn tường

rằng đây là chuyện ngẫu nhiên,

nhưng vừa nghe anh nói như vậy

tôi cảm thấy hình như chỉ số lQ của

mình không quá cao rồi.”

Suy nghĩ thận trọng thế này,

có đánh chết cô cũng không nghĩ

ra được.

Anh nhíu mày: “Tại sao? Em

cảm thấy anh có suy nghĩ sâu xa,

không dám quen thân hả?”

 

“Sao có thể chứ?” Tôi mỉm

cười: “Tôi cảm ơn anh còn không

kịp, bên ông cụ anh đã nói trước rồi

đúng không?”

Nếu không tại sao ông cụ lại

có ý giúp đỡ?

Anh ta gật đầu, đặt tách trà

lên bàn trước mặt tôi, hàng lông

mày nhướng lên: “Không tệ, cũng

không ngốc lắm.”

Tôi cười cười, dừng một chút

nói rồi nói: “Thẩm Quang là người

trong sạch thanh cao, nếu sau này

tôi muốn dựa vào ông ấy để đối

phó nhà họ Mạc thì e rằng…”

Anh cười khẩy: “Gốc rễ của

 

nhà họ Mạc đa số là xã hội đen, chỉ

có điều bọn họ giấu quá kỹ, nếu có

người có thể nhồ tận gốc, đương

nhiên cũng sẽ có người vui vẻ

đứng ra thay trời hành đạo.”

Tôi nhíu mày, xem ra cây to

đón gió là sự thật.

Điện thoại di động của Cố

Diệc Hàn reo lên, là Trương Huệ

Mẫn gọi anh ta, có lẽ là có việc.

Anh ta vội vàng đi xử lý, bảo tôi

ngồi đây một lát, có chuyện gì thì

gọi anh ta.

Thấy anh ta đi, tôi ngồi trong

phòng chờ đờ ra nhìn tách trà, lần

này đánh bậy đánh bạ nhận Thầm

Quang làm cha nuôi, đứa con

không cha không mẹ như tôi cũng

 

coi như là may mắn.

Tôi ngồi một lúc trong phòng

chờ rồi đi ra.

Trong phòng vệ sinh.

Lâm Uyên tao nhã chặn

đường tôi: “Cô Xuân Hinh, chúng

ta nói chuyện chứ?”

Nhìn khuôn mặt đã có nếp

nhăn của bà ta, tôi gật đầu: “Tổng

Giám đốc Lâm Uyên muốn nói

chuyện gì?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play