Chương 162: Bi kịch của đứa trẻ (8)

Cô bảo mẫu đã chuẩn bị rất nhiều đồ ăn

ngon, cắn vài miếng là tôi không thể ăn được nữa.

Cố Diệc Hàn nhíu mày, có chút không vui, anh ta

gắp vài miếng thức ăn vào bát tôi và nghiêm túc

nói: “Ăn đi!”

Tôi mím môi, tuy không ăn được nữa nhưng

biết anh ta có lòng tốt nên cúi đầu cắn vài miếng.

“Oẹ!” Còn chưa kịp nuốt xuống, tôi đã nôn ọe,

thậm chí còn nôn ra hết tất cả những thứ tôi đã

ăn trước đó.

Tôi ghé vào bồn rửa tay nôn khan một lúc lâu,

Cố Diệc Hàn mở miệng nói chuyện với bảo mẫu ở

trong sảnh: “Sao lại như thế này?”

Cô bảo mẫu có chút run rẩy nói: “Cô Xuân

Hinh vẫn luôn như vậy, căn bản là không ăn được

gì cả. Thỉnh thoảng cũng không sao, cô ấy có thể

ăn nhiều hơn nhưng một khi ăn nhiều thì cô ấy sẽ

nôn hết ra. Bác sĩ gia đình cũng thấy vậy, nói đây

là tâm bệnh của cô Xuân Hinh nên bác sĩ cũng

không có cách nào chữa khỏi.”

Cuối cùng cũng ngừng nôn khan, tôi rửa sạch

miệng, đứng thẳng dậy và nhìn mình trong gương.

Chỉ trong một tháng mà tôi đã hoàn toàn thay đổi

đến mức không thể nhận ra mình nữa.

Phần da bên gò má đã mất gần hết, mắt lại

trũng sâu, xương chân mày nổi rõ, cằm nhọn có

thể chọc vào người khác, vẻ bầu bĩnh tròn trịa lúc

mang thai cũng không còn nữa.

Nhìn xuống bàn tay của mình thì lại thấy

không còn chút thịt nào, chỉ toàn xương, khô héo

như một cái xác chết.

“Tại sao mình lại thành ra thế này?” Nhìn vào

gương, hốc mắt tôi vô cùng nhức nhối khó chịu,

nước mắt rơi xuống bồn rửa mặt trắng xóa.

Lách tách lách tách, âm thanh này cực kỳ

chát chúa khó nghe.

“Cơ thể vừa mới bình phục, sau này sẽ khá

hơn!” Cố Diệc Hàn không giỏi an ủi người khác,

thân hình thon dài mảnh mai đứng ở bên cạnh tôi,

nhỏ giọng mở miệng nói.

Tôi mím môi, đưa tay lau nước mắt, anh ta

đưa khăn tay cho tôi.

Sau khi kìm nén được cảm xúc của mình thì

tôi không ăn nổi nữa, thất thần ngồi trong phòng

khách, thế nhưng trong lòng tôi vẫn cứ nhói đau

và khó chịu.

“Chúng ta đi chơi một lúc được không?” Anh

ta mở miệng nói.

Tôi ngẩng đầu nhìn anh ta, có chút choáng

váng. Ánh mặt trời cuối thu từ sau lưng chiếu vào,

cả cơ thể anh ta cứ giống như trong suốt sáng

ngời vậy, nhìn rất đẹp mắt.

Tôi gật đầu: “Được!”

Phòng ngủ.

Nhà họ Cố rất lớn, tôi vẫn luôn biết rằng ngôi

biệt thự này của Cố Diệc Hàn ở ngoại ô. Căn biệt

thự rộng lớn một cách lạ thường, giống như một

lâu đài cổ của Châu Âu vậy, sang trọng và vô cùng

tao nhã.

Có rất nhiều phòng trong biệt thự, tôi chưa

xem kỹ hết nhưng phòng tôi ở có vẻ là phòng lớn

nhất, bên trong có một phòng thay đồ khổng lồ

nưa.

Tôi không biết Cố Diệc Hàn đã có bạn gái hay

chưa, tôi luôn cảm thấy quần áo anh ta mua trong

phòng này không chỉ là quần áo hàng hiệu mà

còn có những bộ quần áo có kiểu dáng cực kỳ

đẹp.

“Có cần anh chọn cho em không?” Cố Diệc

Hàn chống tay dựa vào cửa, ánh mắt mang theo ý

cười nhìn tôi đang ngẩn người trong phòng thay

quần áo.

Một lát nữa sẽ đi ra ngoài, tôi muốn thay quần

áo nhưng nhìn bao nhiêu quần áo trước mặt lúc

này, tôi không biết nên chọn cái nào cho phù hợp.

Quay đầu nhìn anh ta một cái, tôi suy nghĩ

một lát rôi sau đó chọn một chiếc sườn xám đen

có thêu viền vàng, kế đó lại tìm một chiếc áo

khoác đen và một đôi giày da Martin màu đen.

Đang cầm quần áo định bước vào phòng thay

đồ thì lại bị Cố Diệc Hàn cản lại, anh ta nhướng

mày: “Đầu là màu đen, em có chắc là mình muốn

mặc hay không?”

Tôi sững sờ gật đầu: “Không được sao?”

Anh ta mím môi: “Không!”

Lấy quần áo ra khỏi người tôi, anh ta chọn

một chiếc sườn xám màu hồng vàng cùng kiểu từ

trong phòng thay đồ, trên đó có thêu hoa hồng

trông thật lộng lây.

Tôi theo bản năng cự tuyệt màu sắc này, nhìn

anh ta lắc đầu nguầy nguậy: “Đổi một cái khác

được không?”

Anh ta mím môi, nhìn bộ sườn xám mình đã

chọn và nói: ‘Bộ này trông đẹp lắm!”

Tôi lắc đầu: “Tôi không thích nó!”

Anh ta im lặng, đôi mắt tối sâm: “Nhất định

phải chọn màu đen đầy hơi thở chết chóc sao?”

Tôi sững sờ, vốn dĩ không nghĩ màu đen lại

đầy hơi thở chết chóc, thế nhưng tại sao khi anh

ta nói thì màu bình thường này lại trở nên chết

chóc nặng nề như vậy chứ?

Tôi khẽ thở dài, bất lực nói: “Vậy thì đổi đi!”

Ánh mắt tôi thăm dò phòng thay đồ một vòng rồi

chọn trúng một chiếc sườn xám màu xanh lam,

màu sắc không lộng lẫy nhưng có vẻ vô cùng ấm

áp.

Tôi lấy quân áo trên móc áo xuống và nhìn Cố

Diệc Hàn hỏi ý, anh ta khẽ gật đầu, vẻ mặt cũng

đã tốt hơn rất nhiều. Anh ta nhìn tôi nói: “Đi thay

đồ đi!”

Thay xong quần áo, anh ta cũng đổi chiếc áo

khoác màu đen kia, tìm cho tôi một chiếc áo

khoác lông chồn màu trắng và nói: ‘Mặc vào đi!”

Tôi vô cùng ngạc nhiên, sau đó mặc nó vào

như anh ta mong muốn, sau cùng lại kết hợp với

đôi giày Martin màu đen.

Anh ta tỏ vẻ hài lòng gật đầu: “Rất đẹp, có

trang điểm nhẹ sao?”

Lần đầu tiên tôi cảm thấy người đàn ông này

có vẻ rất thẩm mỹ.

Dạo này tôi rất phờ phạc, ra đường mà không

chỉnh trang thì chỉ e rằng sẽ khiến người qua

đường sợ hãi mất.

Tôi gật đầu, quả thật là đã có chút trang điểm

nhẹ, sau đó lại cùng Cố Diệc Hàn đi ra ngoài.

Bước chân vào thủ đô lại cảm thấy như một

thế giới xa vời, phố xá vẫn vô cùng tấp nập. Chiều

cuối thu ai cũng khoác lên mình một chiếc áo

khoác, những chiếc lá rơi hai bên đường phủ đầy

mặt đất, những người công nhân vệ sinh quét

xong một bên quay đầu lại thấy lá rơi nhiều hơn.

Cứ như thế lặp đi lặp lại không sợ người khác làm

phiền, không biết mệt mỏi.

“Lát nữa muốn ăn gì?” Cố Diệc Hàn hỏi ý kiến

của tôi.

Tôi nghiêng đầu suy nghĩ, lắc lắc đầu nói: “Đồ

ngọt đi”

Anh ta cười: “Anh đang nói về bữa tối!”

“Không phải chúng ta vừa mới ăn xong sao?”

Mới vừa trưa, chúng ta đã ăn cơm trưa rồi.

Anh ta nhíu mày: “Em như thế mà ăn rồi sao?”

Bị anh ta hỏi như vậy, tôi câm nín không nói

nên lời, tôi bĩu môi suy nghĩ một lúc rồi nói: “Nhất

thời tôi cũng không biết nên ăn gì cả.”

Xe chạy qua trung tâm thành phố đã thấy một

hàng dài người xếp hàng trước một cửa hàng đồ

ngọt trên phố.

Tôi không nhịn được thắc mắc: “Đồ ăn của

cửa hàng này ngon như vậy sao? Sao lại có nhiều

người xếp hàng như vậy?”

Cố Diệc Hàn ghé mắt nhìn qua, sau đó đậu xe

ở bên đường, nhìn tôi rồi nói: “Em đợi anh ở trong

xe, đừng đi ra ngoài, bên ngoài lạnh lắm, anh sẽ

về ngay thôi!”

Tôi chưa kịp trả lời thì anh ta đã lon ton đến

cửa hàng đồ ngọt và xếp hàng vào đám đông.

Với ngoại hình nổi bật, anh ta cực kỳ bắt mắt

trong đám đông, dáng người mảnh mai khiến anh

ta nổi bật giữa đám đông.

Tôi tựa vào cửa kính xe lặng lẽ nhìn anh ta, lâu

lâu có người cầm điện thoại di động nói chuyện

với anh ta, dường như muốn xin số điện thoại.

Anh ta vẫn tỏ ra thân thiện, chỉ vào xe, sau đó

vẫy tay cười có vẻ như đang từ chối người khác.

Sau mấy lần cũng không có cô gái nào lại gần

anh ta nữa nhưng thỉnh thoảng vẫn có người nhìn

về phía tôi.

Tôi không biết chuyện gì đang xảy ra nên

đành phải gật đầu và mỉm cười để tỏ ra thân thiện.

Khoảng nửa giờ sau, Cố Diệc Hàn lại lon ton

đi vê phía tôi, tay mang theo bánh ngọt lên xe.

Anh ta đưa đồ ngọt cho tôi rồi nói: “Anh mua mỗi

thứ một ít, em nếm thử xem thích hương vị nào”

Tôi gật đầu nhận lấy chiếc bánh sầu riêng phô

mai trên tay anh ta, không biết chuyện gì đã xảy ra

nhưng hình như tôi rất thích mùi vị của nó.

Thấy tôi ăn thêm mấy miếng, khóe miệng anh

ta nhếch lên: “Ngon không?”

Tôi gật đầu: “Ăn rất ngon!” Thấy anh ta nhìn

tôi, tôi sửng sốt, không nhịn được nói: “Anh có

muốn nếm thử không?”

Anh ta vất vả xếp hàng trong nửa tiếng đồng

hồ cũng không thèm nếm thử mùi vị, có vẻ như

thấy không ổn nên tôi vô thức lấy một thìa đưa lên

miệng anh ta.

Cố Diệc Hàn sửng sốt một chút, ánh mắt lập

tức trở nên vô cùng sáng ngời, mỉm cười hé miệng

ngậm lấy thìa.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play