Chương 137: Phó Bảo Hân là người thứ ba?

Người con trai như thế này đúng là cực phẩm

nhân gian.

“Thẩm Xuân Hinh” Có tiếng gọi ở bên tai, cả

người tôi như cứng lại, tiếp tục tiến vê phía phòng

khách.

Phó Bảo Hân nở nụ cười: “Cháu đang có bầu,

bụng cũng khá lớn rồi, đi đường phải cẩn thận

chút”

Tôi gật đầu, tôi có cảm giác có ai đó ở đằng

sau đang nhìn tôi, tôi bất giác quay đầu nhìn lại.

Cố Diệc Hàn nhìn tôi với đôi lông mày sắc

bén, bốn mắt chạm nhau, tôi bỗng rùng mình, tôi

theo bản năng nở một nụ cười, nhẹ gật đầu biểu

thị lời chào hỏi với anh ta.

Cố Diệc Hàn nhếch lông mày, ngoài ra không

có bất cứ hành động dư thừa khác, cúi đầu tiếp

tục đọc sách.

Phòng khách của Nhà họ Cố rất sang trọng,

hào nhoáng, dưới cầu thang có đặt một chiếc đàn

Piano rất đắt tiên, chiếc đàn này được bảo dưỡng

rất tốt.

Phó Bảo Hân phân phó người đi chuẩn bị đồ

ăn, rồi ra chào hỏi tôi và Phó Thắng Nam, chúng

tôi ngồi tại sảnh tiếp khách, đôi mắt bà toát lên vẻ

ấm áp, dịu dàng nói: “Chú Cố của cháu đang ở

công ty rồi, một lúc nữa chú ấy sẽ trở về”

Nói xong, bà ấy nhìn sang phía tôi cười nói:

“Cháu mang thai cũng được bảy tháng rồi nhỉ, đã

biết ngày dự sinh chưa?”

Tôi cười cười nhìn sang phía Phó Thắng Nam

nói: “Anh ấy đã chuẩn bị xong hết rồi ạ?”

Phó Bảo Hân gật đầu, trên mặt hiện lên ý

cười, nụ cười làm người đối diện cảm thấy ấm áp.

Nói chuyện phiếm một hồi, Phó Bảo Hân đưa

chúng tôi ra sân ngồi uống trà, cô cháu gặp nhau

nhưng Phó Thắng Nam khá kiệm lời, chủ yếu là

Phó Bảo Hân hỏi chuyện.

Bà ấy hỏi chuyện của nhà họ Phó những năm

gần đây, hỏi vê Phó Thắng Nam, hỏi về công ty,

hỏi về những người có liên quan đến anh, nhưng

chỉ không hỏi về cha Phó.

Phó Thắng Nam rất điềm tĩnh trả lời từng câu

hỏi của bà, tôi thấy mắt Phó Bảo Hân đang hồng

lên, rưng rưng nước mắt, tôi hơi đứng dậy nói: “Cô

với anh ở đây nói chuyện nhé, cháu ngồi lâu nên

eo có chút không được thoải mái, cháu ra ngoài

đi dạo chút”

Phó Bảo Hân đứng dậy sắp xếp: “Ở nhà cô có

bác sĩ, hay là để cô bảo người mời ông ấy tới

khám cho cháu nhé?”

Tôi vội vàng lắc đầu từ chối: “Không cần đâu

cô, cháu ra ngoài vận động một chút là được rồi,

mọi người cứ tiếp tục nói chuyện đi”

Phó Thắng Nam nhìn về phía tôi nói: “Em đi đi,

chú ý an toàn nhé.”

Thấy vậy, Phó Bảo Hân cười nhẹ, cảm kích

nhìn tôi, chuyện nhà họ Phó nếu như Phó Thắng

Nam không chủ động nói thì tôi cũng không tiện

hỏi. Phó Bảo Hân là một người phụ nữ tao nhã

thanh lịch, chắc chắn sẽ không muốn bị người

khác nhìn thấy bộ dạng thất thố của mình.

Vườn hoa nhà họ Cố rất rộng lớn, tôi đi ven

theo những viên đá cuội một hồi rồi tìm một nơi

râm mát để ngồi, nhàn nhã ngắm nhìn phong

cảnh của khoảng sân này.

Cố Diệc Hàn xuất hiện đã làm ảnh hưởng đến

bầu không khí an tĩnh này rồi.

Người đàn ông này dáng vẻ cao gầy, khi đứng

trước mặt tôi, có chút toát ra vẻ cao cao tại

thượng.

Tôi đứng dậy, lịch sự nở nụ cười nói: “Chào

anh”

Anh ta nhướng lông mày, trong tay vẫn đang

cầm cuốn sách lúc nãy, ánh mắt dừng lại trên

bụng tôi nói: “Đứa bé này là con của nhà họ Phó

sao?”

Cậu nói này có chút bất ngờ, tôi mãi mới kịp

phản ứng, đây là hỏi về đứa con trong bụng tôi, tôi

gật đầu nói: “ Đúng. Tôi tên là Thẩm Xuân Hinh,

chào anh”

Anh ta gật đầu, cũng không nói gì thêm,

nhưng sự thù địch vẫn hiện lên trong ánh mắt.

Ánh mắt của anh ta khiến tôi hồ nghi vì tôi và

anh ta không quen không biết, tại sao anh ta lại

có địch ý với tôi?

Cũng may mà anh ta chỉ qua chào hỏi rồi đi

luôn.

Lúc bắt đầu ăn trưa là 2 giờ chiều rồi.

Trên bàn ăn, Phó Bảo Hân giới thiệu mọi

người với nhau, tổng cộng có 5 người, Phó Thắng

Nam, Phó Bảo Hân và tôi, ngoài ra con có hai

người khác, một người là Cố Diệc Hàn, một người

là Cố Vân Dương.

Cố Vân Dương nhìn dáng vẻ thì khoảng hơn

50 tuổi, người đàn ông này đã lăn lộn trong giới tài

chính lâu năm, không ngờ đối với người khác lại

tốt bụng và dịu dàng đến vậy.

Phó Bảo Hân và Cố Vân Dương, một người

đàn ông đã có tuổi, một người phụ nữ duyên dáng

yêu liều chưa đến 35 tuổi, khó tránh khỏi khiến

người ta hồ nghi, bàn tán.

Trong lòng tôi cảm thấy khó hiểu, sự xuất hiện

của một người tên là Trân Bảo Lan đã giải đáp

mối nghi hoặc trong lòng tôi.

Một bữa ăn vốn dĩ đang yên tĩnh, hài hòa thì

một người phụ nữ trung niên xuất hiện, tê tâm kiệt

phế đánh lên người Cố Vân Dương, bà ta lệ vương

đây mặt, giọng nói nghẹn ngào nói: “Cố Vân

Dương, anh nuôi tiểu tam, nuông chiều tiểu tam

tôi đều có thể bỏ qua, đều có thể thuận theo ý

anh, nhưng tại sao anh lại muốn đem quyền thừa

kế tài sản của công ty sang tên cho con đàn bà

kia? Con trai anh thì sao? Nó là con trai của chúng

ta cơ mà, chẳng lẽ anh muốn nó bị mọi người

cười chê sao?”

Người phụ nữ ánh mắt hung dữ nhìn sang

Phó Bảo Hân nói: “Phó Bảo Hân, cô cao tay lắm,

Trần Bảo Lan tôi đúng là không phải đối thủ của

cô, cũng không thể thắng được cô, mười năm rồi.

Cô phá tan hạnh phúc gia đình tôi, tại sao còn

muốn phá hoại tương lai của con trai tôi?”

Phó Bảo Hân có chút kinh ngạc, nhìn sang

nhướng lông mày hỏi Cố Vân Dương: “Anh chuyển

thừa kế tài sản công ty sang tên em làm gì vậy?”

“Tất cả những thứ này từ sớm đã là của em

rồi, hiện tại anh đã có tuổi, chắc không thể sống

lâu nữa”

Cố Vân Dương có chút cảm giác vô lực, nhìn

sang Trân Bảo Lan nói: “Tài sản dưới tên tôi đều

chuyển sang cho Minh Thành rồi, công ty của nó

ở nước Mỹ phát triển rất tốt”

Trần Bảo Lan ánh mắt rưng rưng: “Cố Vân

Dương, công ty là anh và tôi bao nhiêu năm cố

gắng mới gầy dựng nên, anh dựa vào đâu mà

đem nó chuyển cho người khác?”

“Bảo Hân không phải là người ngoài, cô ấy là

vợ của Cố Vân Dương này”

Cố Vân Dương nói xong, ánh mắt ông nhìn về

phía Cố Diệc Hàn âm thanh đầy vẻ mệt mỏi, già

nua nói: “Con đưa mẹ con về đi”

Cố Diệc Hàn nhướn lông mày, đôi mắt đầy vẻ

thờ ơ, lạnh lùng nói: “Nhà của bà ấy không phải là

đây sao?”

“Con…

Cố Vân Dương tức đến không thể thở nổi, liên

tục thở hắt ra vài hơi, Phó Bảo Hân dìu ông, vỗ

nhẹ lên lưng giúp ông dễ thở, nói: “Những thứ tài

sản của công ty, thật ra tôi chẳng cần, các người

không cần ép ông ấy, hiện tại cơ thể của ông ấy

không tốt, mời các người rời đi cho”

Lời nói này là nhằm vào Trần Bảo Lan và Cố

Diệc Hàn.

Trần Bảo Lan liền trừng mắt nhìn hai người

họ, trong ánh mắt tràn đây chán ghét và thù hận,

bà ta kéo tay Cố Diệc Hàn, trong giọng nói có chút

rung rẩy: “Diệc Hàn, con đưa mẹ về nhà đi”

Cố Diệc Hàn nhìn sang Phó Bảo Hân và Cố

Vân Dương, ánh mắt u ám, không có hành động gì

khác, nếu không phải là Trân Bảo Lan đang nghẹn

ngào nói với anh ta thì có lẽ bạo phát cơn tức giận

của mình lên hai người họ rồi.

Trận náo loạn ngày hôm nay không liên quan

tới tôi và Phó Thắng Nam, tôi nhẹ nhàng thở ra

một hơi, trong lòng cũng đã sáng tỏ vài phần lý do

vì sao ông Phó không chịu nhận cô rồi.

Ba đời nhà họ Phó đều tham gia và đóng góp

cho quân đội, gia phong nghiêm ngặt và nề nếp,

đến đời của Phó Thắng Nam, cha không đồng ý

để các thế hệ sau của mình sống trong nguy hiểm

nữa, sau đó rời quân đội để chuyển sang kinh

doanh, thành lập nên tập đoàn Phó Thiên.

Vừa rồi khi Trân Bảo Lan vào làm loạn một

trận, tôi không phải là khờ, cũng có thể đoán ra vài

phần. Con trai của Cố Vân Dương cũng đã ba

mươi tuổi rồi, Phó Bảo Hân mới 35 tuổi, vậy rõ

ràng cuộc hôn nhân của Phó Bảo Hân và Cố Vân

Dương là không bình thường.

Gặp phải chuyện như thế này, trong lòng ai

cũng thấy khó chịu, một bữa cơm ngon lành, đẹp

mắt lại làm cho mọi người nếm ra nhiều tư vị.

Bác sĩ đến kiểm tra tình hình của Cố Vân

Dương, Phó Bảo Hân đi theo để tiện chăm sóc.

Đến lúc tối muộn, bệnh tình của Cố Vân

Dương đã khá hơn, ông ấy đã ngủ rồi, Phó Bảo

Hân thở phào nhẹ nhóm, nhìn về phía Phó Thắng

Nam với vẻ tạ lỗi: “Là cô đã suy nghĩ không chu

toàn, mời các cháu đến ăn cơm mà cuối cùng

cũng chưa ăn được bữa cơm tử tế”

Phó Thắng Nam không nói gì, chỉ nhìn Phó

Bảo Hân, trầm giọng hỏi: “Cô hối hận không?”

Phó Bảo Hân cười khổ nói: “Đã nhiều năm trôi

qua rồi, có hối hận hay không thì vẫn phải tiếp tục

sống thôi”

Thấy vậy, Phó Thắng Năm cũng không nhiều

lời nữa, kéo tay tôi rôi nói với Phó Bảo Hân:

“Chúng cháu về trước đây.”

Vốn dĩ từ trong tâm mỗi người đều sự quan

tâm của riêng mình, nên không thể giữ lại quá nhiều.

Lên xe rồi, tôi sững sờ nhìn khung cảnh bên

ngoài cửa kính ô tô, Phó Thắng Nam khởi động

xe, sau đó quay sang hỏi tôi: “Em muốn ăn gì không?”

Tôi lắc đầu nói: “Em không thấy đói lắm”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play