*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Sáng sớm hôm sau, Đường Vân quả nhiên tỉnh lại giống như lời bác sĩ nói.

Chỉ là trạng thái của hắn không được tốt lắm, chỉ thanh tỉnh ngắn ngủi một khoảng thời gian, sau khi nhìn thấy Đường Minh Hề bình yên vô sự, lại nặng nề chìm vào giấc ngủ. 

Đường Minh Hề thứ nhất không biết chăm sóc người khác, thứ hai là không biết làm những bữa cơm làm dinh dưỡng, chỉ có thể giống như cái bình hoa mỹ lệ, mỗi ngày bớt chút thời giờ ngồi ở trong phòng bệnh của Đường Vân một hai tiếng. 

Ban đầu quản lý cấp cao của Đường gia còn khá trầm ổn, chờ Đường Vân tỉnh lại, cho đến một tuần sau, Đường Vân vẫn hôn mê thì nhiều, thời gian thanh tỉnh thì thiếu, quản lý cấp cao do đại bá của Đường Minh Hề đã bắt đầu ngồi trên băng ghế dự bị. 

Hội nghị của hội đồng ban quản trị cơ hồ mỗi ngày đều mở một cuộc, đều xoay quanh việc Đường gia có nên được người khác quản lý hay không, tận cho đến khi sau Đường Vân tỉnh lại tiếp tục giải quyết những việc khác.

Thuộc hạ của Đường Đầy tất nhiên rất ủng hộ hắn đảm nhiệm vai trò chủ tịch, nhưng Đường lão thái thái dù chết không buông, mặc dù Đường Vân nằm trên giường không dậy nổi, thì chuyện của Đường gia cũng không thể giao cho dòng bên, nếu cần thiết thì sẽ để cho Đường Minh Hề đảm nhiệm vai trò chủ tịch. 

Nhưng ai ai cũng biết Đường nhị công tử là loại người như thế nào, đừng nói là đảm nhiệm vai trò chủ tịch, với cái tính cách bình hoa này, có cho cậu vị trí giám đốc cậu  chắc chắn cũng xử lý không tốt. 

Về chuyện này, Đường Minh Hề cho rằng, nó không có gì đáng để bàn cãi, một người đã xem qua nguyên tác như cậu không ngại nói trước cốt truyện với mọi người, sau khi Đường Vân trọng thương, Đường gia tuyệt đối sẽ rơi vào trong tay Đường Nặc!

Một người sinh ra vừa có dã tâm, vừa có năng lực, hơn nữa lại là nhi tử dòng chính của Đường gia.

Ngay cả khi hắn là con ngoài giá thú đi chăng nữa, cũng danh chính ngôn thuận hơn nhiều Đường Đầy kia nhiều.

Càng đừng nói hiện giờ Minh Hằng đã ở trong tay Đường Nặc, mà tất cả trong Minh Hằng lại đều là tâm phúc của Diệp Hành.

Dựa vào cái tính cách có thù tất kia báo nam chủ, tất nhiên muốn xếp vào Đường gia phụ tá tín nhiệm đắc lực nhất của chính mình. 

Đường Nặc là lựa chọn phù hợp không thể nghi ngờ.

Mà trong tiểu thuyết nguyên tác, sau khi Diệp Hành sát hồi Ninh Thành, Đường gia lúc ấy cũng xác thật là đang được Đường Nặc quản lý. 

Chẳng qua tình hình hiện tại có chút khác biệt hơi nhỏ, Đường Vân trong nguyên tác là bị Đường Minh Hề chọc giận. 

Hiện tại lại bởi vì Đường Minh Hề mà bị thương.

Mặc kệ như có thay đổi thế nào, cốt truyện dường như vẫn được sửa lại cho đến khi xảy ra kết thúc cuối cùng.

Đường Minh Hề nghĩ đến đây, quyết tâm trốn chạy càng thêm kiên định!

Thừa dịp hiện tại đại ma vương Diệp Tiểu Hành còn nằm trên giường bệnh dưỡng thương, Đường Minh Hề lập tức hạ quyết tâm, muốn đi đến bệnh viện Bảo Hoa ở Ninh Thành một chuyến.  

Kể từ khi Diệp Hành trở về Vân Kinh, Đường Minh Hề vẫn luôn trầm tư suy nghĩ kế hoạch trốn chạy, rốt cuộc cũng nhớ tới một vị nhân vật mấu chốt trong cốt truyện nguyên tác.  

Đường Minh Hề, kẻ cặn bã đảm nhiệm vai trò tiểu Boss vào giai đoạn trước trong cực phẩm nguyên tác, sau khi nam chủ giải quyết hắn xong không hề đi về phía đại kết cục, mà là mở ra phó bản thân thế, do đó dẫn đến một điều tuyến khác, sân khấu lóe sáng lên một vị nhân vật mới. 

Đệ đệ cùng cha khác mẹ của Diệp Hành, Lê Tô. 

Đường Minh Hề xác thật nhớ rõ Diệp Hành từng nói qua với cậu, sau khi cha hắn cưới mẹ hắn, bên ngoài vẫn còn có một người tình nhân. 

Lê Tô chính là con trai của người tình và cha của Diệp Hành.

Đường Minh Hề vì để che giấu tai mắt người khác, không hề ngồi trên xe chuyên dùng của Đường gia, mà mà thay vào đó tốn mất thời gian nửa ngày đăng ký một cái phần mềm gọi xe, gọi tắc xi đi tới bệnh viện Bảo Hoa. 

Ngồi trên xe, thuận theo bức tranh cảnh vật dần lùi lại trên đường đi, tình tiết của cốt truyện nguyên tác dần dần hiện lên từng chút từng chút một trong đầu Đường Minh Hề.

Lê Tô sở dĩ lên sân khấu muộn như vậy, đó là bởi vì giai đoạn trước hắn nằm ở trên giường bệnh căn bản không thể tỉnh dậy. 

Đường Minh Hề nhớ rõ hắn bị thiếu máu bất sản, biểu hiện lâm sàng là khó tạo máu, thiếu máu và xuất huyết nhiễm trùng. 

Theo cách nói thông tục thì chính là không thể bị thương, một khi trên người xuất hiện miệng vết thương, người bệnh sẽ vô pháp thực hiện kết vảy, chỉ có thể chảy máu đến khi tử vong.

Hơn nữa Lê Tô cũng thuộc nhóm máu RH âm tính cực hiếm! 

Giống như Diệp Nguyệt, hắn cũng thừa hưởng nhóm máu của cha mình. 

Thật là một giả thiết  thái quá! Thật là một cốt truyện ngu ngốc mạnh mẽ!

Đường Minh Hề vì điều này mà té xỉu.

Nhưng trong cuốn tiểu thuyết nam chủ nghịch tập có khởi điểm phế vật này, bất kỳ giả thiết thái quá nào cũng sẽ được viết ra.

Bằng không làm sao tác giả có thể viết được hơn một ngàn vạn chữ mà vẫn chưa kết thúc chứ   

Bệnh viện Bảo Hoa nằm ở một vùng ngoại thành yên lặng. 

Đường Minh Hề căn cứ vào vài nét bút ít ỏi trong tiểu thuyết nguyên tác, tìm kiếm từ hơn một ngàn vạn chữ nhớ ra dãy số phòng bệnh của Lê Tô.

Đẩy ra phòng 1102, Đường Minh Hề ngó đầu vào nhìn lướt qua một chút. 

Nằm trên giường bệnh là một thiếu niên khoảng mười bảy, mười tám tuổi, sắc mặt tái nhợt, ngủ say không tỉnh, khuôn mặt cùng Diệp Hành có bốn phần tương tự, là loại vừa thấy liền biết bọn họ chính là huynh đệ.

Cậu đang suy nghĩ nên chào hỏi như thế nào thì thích hợp, sau lưng liền truyền đến một trận thanh âm giày cao gót đạp lên trên mặt đất, “Thịch thịch thịch” thập phần thanh thúy. 

Sau đó là một giọng nói cảnh giác của nữ nhân từ sau lưng truyền đến: “Cậu là ai?”

Đường Minh Hề quay đầu mới thấy, trước mặt mình là một người phụ nữ xinh đẹp đứng tuổi.

Bảo dưỡng thực tốt, nhìn không ra là bà ta bao nhiêu tuổi, đẫy đà diễm mỹ, mày liễu dựng ngược, giữa hai lông mày có một tia tàn nhẫn.

Đường Minh Hề sửng sốt vài giây, dường như đang hồi ức cái gì đó, sau đó thử mở miệng: “Lê phu nhân?” Lê Viện sắc mặt biến đổi, Đường Minh Hề biết rằng chính mình đã đoán trúng!

Người phụ nữ xinh đẹp trước mặt không phải ai khác mà chính là tình nhân biến mất nhiều năm của cha Diệp Hành.

Tuy rằng đã đoán được một bộ phận của cốt truyện, nhưng trong lòng cậu vẫn cảm thấy thật cẩu huyết.

Chấn động đến Đường Minh Hề một trăm năm.

Cậu xác thật từng nghe Diệp Hành nhắc qua, sau khi cha hắn năm đó lựa chọn mẹ hắn, tung tích của người tình nhân kia liền biến mất không rõ.

Diệp Hành Trạch vẫn luôn cho rằng Lê Viện đã chết, nên đã buồn bực không vui vài năm sau đó chết vì bệnh tật.

Ai biết Lê Viện chẳng những không chết, còn tung tăng nhảy nhót tồn tại, thậm chí còn có một đứa con trai trạc tuổi Diệp Hành.

Đường Minh Hề tự giới thiệu nói: “Lê phu nhân hẳn là không nhớ rõ tôi, tôi là Đường Minh Hề.”

“Đường Minh Hề?” Lê Viện hồi ức một chút, khóe miệng giật giật: “Cậu là lão bà của tên tiểu súc sinh kia ư?”

Tiểu súc sinh là chỉ Diệp Tiểu Hành sao?

Được rồi, xem ra hận ý của Lê Viện đối với Diệp Hành thật là một chút cũng không hề che giấu.

“Cậu tới tìm tôi làm gì?” Lê Viện tựa hồ không có phòng bị gì với Đường Minh Hề. 

Đương nhiên đây chỉ là vẻ bề ngoài, Đường Minh Hề biết Lê Viện là đang làm gì, không chừng hiện tại bốn phương tám hướng của cậu đều đã có bảo tiêu mai phục.

Chỉ cần bản thân mình hơi có một chút hành động không thích hợp, giây tiếp theo liền trực tiếp cùng thế giới mỹ lệ này nói tạm biệt:) 

Đường Minh Hề thanh âm thành khẩn: “Tôi tới đây là muốn cùng bà làm một giao dịch.”

Lê Viện buông hộp giữ ấm trong tay: “Tôi không cảm thấy cậu có thứ gì tốt để có thể cùng tôi giao dịch.”

Không cần phải nói những lời quyết tuyệt như vậy đâu.

Đường Minh Hề lấy ra tờ máu báo cáo đã chuẩn bị từ sáng sớm ra, đưa cho Lê Viện.

“Lê phu nhân có thể xem qua báo cáo xét nghiệm máu trước đã, rồi hẵng đưa ra quyết định cũng không muộn.”

Ba phút lúc sau, biểu tình Lê Viện trở nên buông lỏng rất nhiều.

Ánh mắt bà ta không khỏi mang theo một chút ôn nhu, rơi thẳng vào trên người Đường Minh Hề, đánh giá cậu, tựa như đang đánh giá một món hàng hóa, hoặc là nói đang đánh giá một cái túi máu.

“Nhóm máu RH âm tính, xem ra lá gan của cậu cũng không nhỏ đâu, không sợ tôi hiện tại liền đem cậu trói vào sao?”

“Tôi nếu dám đến đây cùng phu nhân giao dịch, tự nhiên đã làm tốt công tác chuẩn bị.”

Kỳ thật cậu hoàn toàn không có cái công tác chuẩn bị gì:) 

Đường Minh Hề nói: “Tuy rằng Đường gia suy thoái, nhưng lạc đà gầy còn lớn hơn ngựa, tôi nếu không thấy, anh trai của tôi nhất định sẽ đem toàn bộ Ninh Thành lật qua để tìm, phu nhân đào tẩu đơn giản, nhưng mà tôi nghĩ quý công tử hẳn sẽ không tiếp thu được sự di chuyển có cường độ lớn như vậy đúng không?”

“Với chướng ngại thiếu máu bất thường, phu nhân có thể bảo đảm công tử sẽ không chịu bất kỳ thương tổn nào sao?”

Trong phòng bệnh trầm mặc thật lâu.

Lê Viện lạnh lùng mở miệng: “Xem ra cậu đúng là có điểm bản lĩnh, mới có thể tìm tới nơi này.”

Đường Minh Hề cực kỳ hổ thẹn. 

Rốt cuộc thì tất cả thứ này đều là đáp án tìm được trực tiếp khi xem tiểu thuyết nguyên tác: D

“Nhưng là cậu nếu có thể tìm tới nơi này, liền biết tôi không thiếu một cái túi máu như cậu. Đồng dạng là nhóm máu RH âm tính, tôi vì cái gì không bắt luôn con tiểu tiện nhân kia?”

Đường Minh Hề thoáng suy đoán một chút, tiểu súc sinh = Diệp Hành.

Tiểu tiện nhân hẳn là = Diệp Nguyệt.

Lê phu nhân thật đúng là một vai ác đơn giản thô bạo: D

“Thế thì bà có thành công không?” Đường Minh Hề nói thẳng và vào vấn đề: “Kế hoạch bắt cóc của bà đã thất bại vào thời điểm Diệp Nguyệt vẫn còn ở Ninh Thành, hiện tại người ta đã về tới Vân Kinh, bà lấy cái gì để so sánh cùng muộn duẫn?” 

Nhắc tới Muộn Duẫn, Lê Viện liền giống như con mèo bị dẫm phải đuôi, trong cơn giận dữ nói: “Cái con tiện nhân chết tiệt kia…… Lúc trước nếu không phải tại nó, con trai tôi sẽ không mắc loại bệnh này!”

Bà ta tạm dừng một chút, ánh mắt dừng ở trên người Đường Minh Hề: “Tôi dựa vào cái gì phải tin tưởng cậu? Tôi sao có thể biết được cậu có phải là người do tên tiểu súc sinh kia an bài tới đây hay không?”

Tới! 

Đường Minh Hề chờ chính là một câu này!

Bài luận về tình yêu cẩu huyết đô thị cùng luân lý gia đình mà cậu khêu đèn thức đêm chuẩn bị 3500 từ rốt cuộc cũng có tác dụng! 

Đường Minh Hề di dời tầm mắt, sử dụng kỹ thuật diễn xuất, hơi hơi nhìn lên không trung một góc 45 độ, thanh âm hơi mang một tia nức nở nói: “Bởi vì Diệp Hành không yêu tôi.”



Cho đến khi ra khỏi bệnh viện, lớp da gà nổi lên sau lưng của Đường Minh Hề vẫn không hoàn toàn biến mất.

Hơn nữa bên tai còn hồng ửng đến tận bây giờ.

Để sáng tác ra một câu chuyện tình tay ba đẫm máu kéo dài như vậy thực sự đã khảo nghiệm Đường nhị công tử, khiến cậu cảm thấy thẹn tâm.

Kiếp trước Đường Minh Hề ở Wall Street đã tham gia đầu tư mạo hiểm nửa năm, cậu biết rõ đầu tư chính là giúp cho thị trường tư bản vẽ một miếng bánh nướng lớn, làm một một chuyên gia học tài chính trong vài năm, kể một câu chuyện thoạt nhìn có vẻ đáng tin hơn nữa nói có sách mách có chứng quả thực rất đơn giản với người chuyên nghiệp như cậu! 

Vì để cho Lê Viện đối với câu chuyện mà cậu kể tin tưởng không chút nghi ngờ, thì cái câu chuyện “Đường Minh Hề  🡪 Diệp Hành, Diệp Hành 🡪 Đường Nặc” mà Đường Minh Hề thiết kế ra cho câu chuyện tình tay ba kỳ quặc và phi logic này thực sự được chuyển thể dừa vào nhân sinh nguyên dạng mà Lý Nguyên đã trải qua! 

Là một người bị hại trong cuộc tình tay ba, Lê Viện cả đời cũng không thể tha thứ người năm đó đã vứt bỏ bà, Diệp Hành Trạch, đồng thời cũng muốn hận ý kéo dài từ đời trước đến đời tiếp theo, Lê Viện đối với tao ngộ của Đường Minh Hề đồng cảm giống như bản thân mình.  

Thực thiếu đạo đức, cũng rất có hiệu quả!

Chính là cảm thấy có chút hổ thẹn.

Rốt cuộc đem một người có khởi điểm giống như phế vật nghịch tập thành nam chủ hồng tụ triền miên lâm li cẩu huyết tổng tài vẫn là có điểm khó khăn:)

Đại khái là quá thiếu đạo đức, báo ứng của Đường Minh Hề tới thực mau.

Khi cậu che che giấu giấu từ bệnh viện Bảo Hoa trở lại, liền nhận được một cuộc điện thoại của Lương Như.

Đường gia sắp thay đổi rồi.



Đường Đầy dẫn đầu một nhóm xã hội đen và tổ chức các cuộc họp hội đồng quản trị trong vài ngày, không nghĩ rằng cuối cùng cái vị trí đại lý chủ tịch này sẽ dừng ở trên đầu Đường Nặc. 

Thời điểm Đường Minh Hề nhận được tin tức kia, có một loại cảm giác dự kiến bất ngờ đột ngột hiện ra.

Rốt cuộc thì cốt truyện nguyên tác chính là phát triển như vậy đấy.

Đường Minh Hề đối với chức vị chủ tịch một chút hứng thú cũng không có, cậu cho dù có thực lực để ngồi, cũng không có mạng để ngồi đâu T.T.

Nghe nói Đường Đầy vung tay đánh nhau với Đường Nặc trong phòng họp, bị bảo tiêu của Đường Nặc trực tiếp đánh cho nằm viện, Đường Minh Hề tỏ vẻ đây thì có khổ gì, những người giống hắn nằm ở bệnh viện còn ít sao?

Trong vòng vài ngày tiếp theo, Kinh Vũ liền tuyên bố muốn cùng Đường gia hợp tác  đôi bên cùng có lợi, đem nhạc viện phương đông Ninh Thành Vịnh Thiển Thủy cùng các dự án đầu tư, trực tiếp làm rung chuyển toàn bộ kết cấu thương vòng của Ninh Thành.

Đường Nặc là người phụ trách chủ yếu hạng mục Vịnh Thiển Thủy cùng Kinh Vũ, ngồi càng thêm ổn định địa vị chủ tịch, cho đến nay không một cá nhân nào trong Đường gia có ý kiến ​​phản đối dị nghị. 

Đường gia cũng không giống như thế giới bên ngoài nghĩ, sau khi Đường Vân đi liền không gượng dậy nổi, khoản đầu tư của Kinh Vũ rót vào Đường gia giống như một cỗ lực lượng mới mẻ cường đại, ngăn cơn sóng dữ khiến cho giá trị của Đường gia tiếp tục tăng cao.

Mà Đường Nặc đã trở thành tân binh hot nhất của Ninh Thành hiện giờ.

Sau khi sử dụng một loạt thủ đoạn lôi đình quét xuống, Đường gia cơ hồ nhận thầu một tuần nhật báo kinh tế tài chính. 

Đường Minh Hề vẫn an tĩnh ngây ngốc tại trong bệnh viện, vết thương trên chân của cậu còn chưa lành, không dám đi tới hồ bơi.

Hơn nữa lúc này đi tới hồ bơi thật sự quá nguy hiểm, làm không tốt liền bại lộ sự thật chính mình biết bơi lội T.T. 

Nhiệm vụ mỗi ngày của Đường Minh Hề chính là xuống lầu đi lại hai vòng, sau đó lên lầu nói chuyện cùng Đường Vân.

Đường Vân ngẫu nhiên sẽ thanh tỉnh, vào lúc đó Đường Minh Hề sẽ nói cho hắn biết tình hình hiện tại của Đường gia.

Cậu luôn luôn chỉ nói chuyện tốt, không nói chuyện xấu, nói ra hết tất cả những điều tốt đẹp, không hề nhắc tới tình huống xấu hổ gần đây của chính mình.

Rốt cuộc, kịch bản mà cậu lấy hiện tại thật sự rất xấu hổ!

Lão công tội nghiệp nghèo khổ bị mình coi thường ép buộc ly hôn, kết quả lão công xoay người biến thành chủ tịch Kinh Vũ hoa lệ trở về, Đường Tiểu Hề bị quần chúng hung hăng vả mặt!    

Bản thân xem thường đứa em ngoài giá thú, kết quả sau khi Đường Vân ngã xuống, Đường gia phải dựa vào đứa con độc tài quyền to kia mới có thể ngăn cơn sóng dữ, Đường Tiểu Hề lại bị quần chúng hung hăng vả mặt! 

Pháo hôi nhược trí, có mắt không tròng nên không cầm được chắc! 

Đây vẫn là những lời đồn đãi tương đối uyển chuyển, có cái càng khó nghe hơn, trào phúng Đường Minh Hề chính là vai hề chen chân vào nhảy nhót trong tình yêu tuyệt mỹ của người khác, nam chủ hiện tại cùng người kia đã có kết cục HE, tên pháo hôi như cậu nên ảm đạm mà đi xuống sân khấu!

Đường Minh Hề lướt di động ăn không ít dưa, nếu chính mình không phải một trong số đương sự, cậu chắc chắn sẽ vì tình yêu khúc chiết của Đường Nặc cùng Diệp Tiểu Hành rơi lệ. 

Y, người vẫn luôn không có tiếng tăm gì, tâm địa thiện lương, nhận hết toàn bộ sự hãm hại của anh em Đường gia, Tam thiếu gia.

Hắn, thâm tàng bất lộ, tổng tài đế quốc bá đạo thâm tình, hoa lệ trở về, hắn thề phải vì y mà lấy lại công đạo! 

Tra nam ( từ này ám chỉ Đường Tiểu Hề) tiện nữ khi dễ hắn, hắn thề hắn phải trả lại gấp đôi, bảo vệ vợ mình!

Khi dễ nam nhân của tôi, tìm chết!

……

Đường Minh Hề xem di động xem đến mức xuất quỷ nhập thần, tận đến khi xem xong vẫn chưa đã thèm.

Không nghĩ tới tổng tài văn cũng hay như vậy, sớm biết thế năm đó liền không xem cái tiểu thuyết ở rể đó.

Nói không chừng năm đó xem quyển tổng tài văn, cậu có khi còn có thể xuyên qua thành tổng tài:)

Buông di động, Đường Minh Hề ngẩng đầu, thấy Diệp Hành đã đứng trước mặt mình không biết từ lúc nào.

……

……

Cái thói quen nam chủ đi đường sẽ không phát ra thanh âm này có thể sửa lại hay không hả!!

“Xoạch” một tiếng, di động rơi trên mặt đất, đem Đường Minh Hề từ trạng thái ngây người làm cho bừng tỉnh.

Một tuần không gặp, tương ngộ như vậy, Đường Minh Hề cảm giác có điểm xấu hổ.

Diệp Hành trầm mặc một lát, khom lưng đem di động của Đường Minh Hề nhặt lên, vốn dĩ là định đưa cho Đường Minh Hề.

Kết quả màn hình di động của cậu sáng lên, hơi hơi lướt qua, tiêu đề in đậm dừng ở trong mắt Diệp Hành, gương mặt hắn vô biểu tình.

【 Đúng là những con người số khổ, nhớ rõ năm đó chúng ta chưa từng phát hiện tình yêu, giải mã mối quan hệ triền miên đau buồn ngược luyến kéo dài giữa tổng tài Đường Nặc Đường thị cùng chủ tịch Kinh Vũ Diệp Hành ……】 

Tác giả có lời muốn nói: Không còn kịp rồi, phải kiểm tra lỗi chính tả cái đã!!!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play