Anh ở ngoài tìm hơn 3 giờ đồng hồ cũng không gặp cô. Đành trở về thay quần áo trước, không ngờ vừa vài cửa đã trợn tròn hai mắt. Cô về nhà rồi, hơn nữa còn đang một thân ướt sủng, nằm cuộn mình trên sopha, tim thắt mạnh một cái, anh biết, mình sai rồi

Nhẹ nhàng thay dép lê, anh đi vào.
"Tiểu Sảng, anh xin lỗi"
Không có phản ứng
"Tiểu Sảng đừng giận dỗi nữa! Anh biết sai rồi!"
Anh tiến lại gần hơn, đưa tay ra thử chạm vào cô
"Um"
Cô khó chịu lắc ngươi
Nhưng, khoan đã, lúc nãy rất nóng
"Tiểu sảng, em có sao không?"
Anh hốt hoảng sờ lại lần nữa, nóng, thật sự rất nóng, cứ như chạm vào lửa vậy.
Vội bế cô lên, không lo nghĩ nhiều, cũng không quan tâm tới quần áo ướt mem, dép lê cũng không thay bế cô tới bệnh viện
Trên đường đi anh lo lắng không thôi! Cô gái này mấy năm trước đã ngu ngốc, mấy năm sau lại còn ngu ngốc hơn. Làm thế nào dầm mưa cũng không biết thay quần áo cứ như thế thiếp đi chứ!!!

Mà nói đi cũng phải nói lại kẻ đáng trách nhất chính là anh. Là anh không tin tưởng cô, là anh chọc giận cô, nếu không phải anh cô sẽ không thành ra cái dạng này! Thật đáng chết mà!!!!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play