"Nhã Thư. Nhã Thư."

Trương Nhã Thư nghe tiếng gọi, mơ màng tỉnh giấc, cảm giác ê ẩm lan toả toàn thân, hai mắt nặng nề mở ra.

"Trúc Quân...?"

"Trời sáng rồi."

Trương Nhã Thư thẳng lưng vươn vai vài cái, xương sống và thắt lưng vô cùng đau nhức, mấy đốt ngón tay cũng vì hôm qua đánh đấm quá nhiều mà sưng phù lên.

Đào Trúc Quân cũng nhìn thấy, nhưng vờ như không biết gì, cô biết chính Nhã Thư cũng sẽ không muốn mình để ý đến.

"Biết chắc là mày đang ở đây cùng Di Đình, tao đã mua thêm một phần ăn sáng."

"Ừ. Cám ơn."

"Di Đình vẫn chưa dậy sao?"

"Nên để chị ấy ngủ một lát nữa vậy."

Trương Nhã Thư ăn sáng xong thì đánh răng rửa mặt thông thoáng, tinh thần cũng sảng khoái hơn rất nhiều, hít một hơi thật sâu, kéo rèm cửa sổ ra, để ánh mặt trời ấm áp len lỏi vào phòng, tia nắng thoáng qua trên hàng mi mỏng manh của người nằm trên giường, gương mặt Vũ Di Đình cũng hồng hào hơn một chút, chân mày dãn ra thư thái, duy chỉ có hốc mắt là hơi sưng đỏ.

Trương Nhã Thư cùng Đào Trúc Quân gọt táo, bày sẵn lên đĩa.

"Còn nhớ năm đó, tao bị ngất xỉu phải nhập viện, Di Đình cũng đã ngồi gọt táo chờ tao tỉnh dậy. Chị ấy khóc rất nhiều, như một đoá sen ướt lệ, khiến tao không tự chủ phải ôm chị ấy vào lòng, cũng trong giây phút đó, tao đã tự hứa với lòng mình rằng quãng đời còn lại sẽ không để cho chị ấy phải khóc vì tao nữa, vậy mà cũng đã nhiều lần thất hứa với chính mình.", Nhã Thư khoé môi cong lên tự giễu, nhè nhẹ lắc đầu.

"Không phải. Mày đã làm rất tốt rồi.", Đào Trúc Quân trả lời, thế gian hiếm ai như Nhã Thư, có thể yêu một người thật tâm đến như vậy, yêu đến sâu đậm, yêu đến thê lương, thử hỏi còn có thể cầu mong gì hơn nữa?

"Sẽ không còn trở ngại nào nữa đúng không?"

"Ừ. Sẽ không còn nữa."

Gió lạnh mùa đông len lỏi qua khe cửa sổ, êm ái lướt qua gương mặt thanh tú của Trương Nhã Thư, tinh nghịch khuấy động vài sợi tóc màu nâu đồng vươn trên cổ áo somi trắng, bóng dáng tiểu thần mặt trời thấp thoáng trong nháy mắt làm người trên giường trái tim không thể yên bình, lồng ngực khẽ nhói đau.

Vũ Di Đình đã tỉnh dậy từ lâu, trước khi Đào Trúc Quân đến, cô chỉ lặng lẽ nhìn Trương Nhã Thư gối đầu trên tay mình mà ngủ, ngoan ngoãn như chú mèo con mà cô gặp vào cái ngày nắng rực hôm đó, cũng không ngờ sau ngần ấy năm, chú mèo con ngày nào đã trở thành con hổ lớn, giương nanh múa vuốt với xã hội ngoài kia, hết lòng hết dạ bảo hộ cho cô. Tâm trí Vũ Di Đình đêm qua vẫn vô cùng rối bời, cho đến khi nhìn thấy phía ngón áp út của mình sáng lên chiếc nhẫn bạc, trên cổ người kia cũng đang đeo chiếc nhẫn giống y đúc, Vũ Di Đình liền hiểu ra. Vươn tay ôm lấy cần cổ trắng ngần của Trương Nhã Thư, xúc cảm dâng lên vô cùng mãnh liệt, Vũ Di Đình nước mắt giàn giụa, mím chặt môi cố gắng không bật ra thành tiếng.

"Hôm nay không đến công ty sao?", Đào Trúc Quân mang đĩa táo đặt lên bàn nhỏ bên cạnh Vũ Di Đình, lên tiếng hỏi.

"Đã sắp xếp ổn thoả rồi. Hôm nay tao muốn ở đây cùng chị ấy.", Trương Nhã Thư cười cười, "Còn mày thì sao?"

"Khoảng một giờ nữa sẽ rời đi. Vậy mày ở đây cùng Di Đình. Đến chiều Di Lực cùng mẹ mới có thể đến."

"Được."

Có tiếng gõ cửa, Trương Nhã Thư lên tiếng mời vào.

"Chào bác sĩ Lưu."

"Chào mọi người. Tôi đến để thông báo, cô Vũ Di Đình không có thương tích nặng nào trên người, sức khoẻ cũng đang dần ổn định rất tốt, nếu không có vấn đề nào phát sinh, đến hết ngày hôm nay là có thể xuất viện. Nhưng tinh thần của cô ấy vẫn cần được chú ý, người thân nên biểu hiện tích cực, tạo cho cô ấy một không khí sảng khoái linh hoạt, chắc chắn cô ấy sẽ mau chóng hồi phục.", vị bác sĩ Lưu chỉnh gọng kính mắt, né tránh ánh mắt của Trương Nhã Thư, sợ là nếu nói sai một lời sẽ phải lãnh hậu quả tương tự anh y tá ngày hôm qua.

Trương Nhã Thư hiểu ý, gật gật đầu.

"Cảm ơn ông, bác sĩ Lưu."

"Được. Nếu không có việc gì khác, tôi xin phép.", bác sĩ Lưu cúi đầu, xoay người muốn bước ra ngoài càng nhanh càng tốt.

"Khoan đã..!", Trương Nhã Thư lên tiếng gọi lại, làm vị bác sĩ kia thoáng giật mình một cái, tập hồ sơ trên tay xém chút nữa rơi xuống đất.

"Vâng...?"

Trương Nhã Thư ngượng ngùng, lí nhí trong miệng, hoàn toàn khác với con hổ tàn bạo giữa hành lang bệnh viện ngày hôm qua.

"Cậu y tá hôm trước... bây giờ thế nào?"

"À, cậu ta chỉ là bị vết thương ngoài da, không có gì nghiêm trọng."

"Thật à? Vậy thì tốt quá. Tôi... muốn gặp cậu ấy để nói lời xin lỗi."

"Ồ, tôi nghĩ là không cần. Cậu ta đang nghỉ ngơi tịnh dưỡng, e là sẽ không muốn gặp ai. Nếu giám đốc Trương không ngại, tôi sẽ chuyển lời đến cậu ấy."

"À. Được. Vậy nhờ ông."

Bác sĩ Lưu thở phào nhẹ nhõm, cười cười khép lại cửa phòng.

-------------------

Đào Trúc Quân đã rời đi được nửa giờ.

Vũ Di Đình mở mắt, loạng choạng chống hai tay trên giường muốn ngồi dậy.

"Em giúp chị.", Trương Nhã Thư đỡ lấy Vũ Di Đình, chạm vào cánh tay và phần eo đối phương, cảm giác mềm mại ấm áp khiến Nhã Thư phải ra sức kiềm nén xúc cảm đang cuộn trào trong lòng.

Vũ Di Đình sau khi rửa mặt đánh răng xong thì trở về giường, tựa lưng vào tường, sau lưng được Nhã Thư sẵn kê cho một cái gối.

"Ăn sáng nhé?", Trương Nhã Thư hỏi, đau lòng nhìn người yêu, nét mặt cũng vì đó mà không được tự nhiên.

"Được.", Vũ Di Đình gật đầu, cố gắng nặn ra một nụ cười nhạt nhoà.

Trương Nhã Thư mang tô cháo thịt nóng đến gần, múc một muỗng đưa lên trước miệng Vũ Di Đình, làm động tác hả miệng ra.

"Nói aaaaa nào!"

Vũ Di Đình không có thói quen làm vậy, hơi ngượng ngùng, liền đưa tay cầm lấy muỗng.

"Để tôi tự ăn."

"Không được!", Trương Nhã Thư giật muỗng cháo lại, bĩu môi.

"Chị cho em chăm sóc đi chứ! Phải xa chị cả tuần nay, thật sự không cam tâm a~!"

Nhìn Nhã Thư làm bộ dạng như trẻ con nũng nịu, Vũ Di Đình có chút không nhịn cười được, nhưng là cô không có tâm trạng để cười, cũng đành he hé miệng, chờ Nhã Thư đút muỗng cháo cho mình.

"Ngoan lắm ngoan lắm a~!"

Vũ Di Đình chậm rãi ăn, Trương Nhã Thư nhìn nhìn không nói gì, chỉ yên lặng đút cho người yêu, càng nhìn đối phương trong lòng càng cảm thấy thư thái.

Đôi môi Vũ Di Đình ươn ướt, khi mở khi đóng đều đoan trang gợi cảm, cổ áo rộng rãi hờ hững trên bờ vai trắng ngần, lộ ra xương quai xanh thẳng tắp, thoắt ẩn thoắt hiện. Trương Nhã Thư say đắm nhìn ngắm mỹ nhân như ngọc, đầu óc mơ màng quên mất mọi chuyện vừa qua, thả hồn bay lượn trong ánh nguyệt quang của người trước mặt.

Vũ Di Đình biết Trương Nhã Thư đang ngắm nhìn mình, có chút khó xử, tình huống này thật sự rất kì cục, liền lên tiếng nhắc nhở.

"Tô cháo sắp đổ rồi..."

Trương Nhã Thư lúc này mới hơi giật mình, không đành lòng thu lại tầm mắt, đặt tô cháo lên bàn.

"Bây giờ chỉ mới là sáng sớm, vậy mà hồn phách đã nhanh bị cô câu đi mất rồi, cô giáo Đình."

"Em học câu nói này của tôi phải không?"

"Trí nhớ không tệ a~."

Trương Nhã Thư biết mình không nhịn được nữa rồi, liền xông đến câu lấy cần cổ Vũ Di Đình, hôn lên môi đối phương, nóng lòng tìm kiếm hương vị ngọt ngào quen thuộc, xúc cảm mịn màng nơi bàn tay khiến trái tim Nhã Thư tan chảy, cảm giác vô cùng dễ chịu, ban đầu Vũ Di Đình còn kháng cự đẩy ra, nhưng dễ dàng bị Nhã Thư khống chế, thân thể cả hai nhanh chóng hoà quyện vào nhau, da thịt cách nhau lớp vải mỏng điên cuồng ma sát, khí tức xung quanh cũng vì đó mà bỗng chốc nóng rực.

Đầu lưỡi Trương Nhã Thư tiến vào dò tìm, Vũ Di Đình bị bức đến khó thở, ngần ngại trốn tránh, vừa muốn đáp trả nụ hôn nồng nhiệt kia vừa không muốn, cũng không biết bản thân vì cái gì mà lưỡng lự. Trương Nhã Thư chau mày, chờ đợi rất lâu nhưng vẫn không thấy Vũ Di Đình phản ứng, liền trực tiếp luồn tay vào khe áo người yêu, nhẹ nhàng xoa nắn nơi mềm mại. Bị kích thích đột ngột, toàn thân Di Đình run rẩy, tâm trí thoáng hiện hình ảnh nữ nhân áo đen kia cùng tiếng cười khinh miệt, trước mắt là cảnh tượng mình vô lực cựa quậy ở dưới thân ả ta, đại não căng cứng đau đớn, Vũ Di Đình trào nước mắt, lập tức ra sức đẩy người đang ôm lấy mình. Trương Nhã Thư đang ngồi cạnh mép giường, bất ngờ bị đẩy mạnh liền ngã xuống sàn nhà.

"A!!"

Vũ Di Đình bật khóc nức nở, nước mắt giàn giụa, run rẩy cúi người nắm lấy tay Trương Nhã Thư.

"Nhã Thư... Nhã Thư... tôi xin lỗi... tôi xin lỗi..."

Trương Nhã Thư ngã không đau lắm, ngồi lại trên giường bên cạnh Vũ Di Đình, thất thần nhìn người yêu khóc đến tê tâm liệt phế, bản thân cũng không nhịn được để lệ tuôn trào, ánh mắt nhìn Vũ Di Đình pha lẫn tiếc thương cùng đau đớn, hận không thể moi hết tim gan ra cho Di Đình hiểu được mình yêu chị ấy nhiều đến nhường nào.

"Tôi xin lỗi... Tôi không thể... không thể...."

Vũ Di Đình hai tay ôm lấy đầu, cổ họng nghẹn uất, miệng không ngừng nói lời xin lỗi, oán hận bản thân mình vô dụng. Di Đình ngồi co rút lại, nước mắt ướt nhoè hai ống tay áo, như một chú thỏ con dưới màn đêm đông, không ngừng run rẩy vì sợ hãi.

"Em xin lỗi... Em... sẽ không hồ đồ như vậy nữa... sẽ không... Thật sự xin lỗi chị, Di Đình."

Trương Nhã Thư ôm Vũ Di Đình vào trong ngực, khẽ ngửihương thơm trên mái tóc, động tác vô cùng dịu dàng ôn nhu, người kia như đượcđám mây trắng tinh mịn màng bao bọc cơ thể, thoả sức thư giãn, lòng dần dần yêntĩnh, không còn phải lo lắng điều gì nữa. 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play