Nữ nhân áo đen nhìn Vũ Di Đình trầm mặc một hồi, không nhịn được liền mở lời.
"Cô sợ sao?"
Vũ Di Đình im lặng.
"Được rồi. Cô đợi một lát."
Nữ nhân áo đen mở cửa, xuống xe, rồi lại khóa cửa, thật ra nếu cứ để cửa mở tang hoang, Vũ Di Đình chắc chắn cũng không dám nhảy xuống, thế nhưng cẩn thận vẫn hơn.
Vũ Di Đình từ trong xe nhìn ra, thấy người kia đứng nói chuyện với đám người đó vài câu, tay trái sờ xuống nơi cộm cộm ở thắt lưng, mấy tên nghiện có vẻ sợ sệt, sau vài phút thì tức giận bỏ đi, mất hút trong bóng tối, không gian phía trước lại tĩnh mịch như lúc đầu, cứ như họ chưa từng xuất hiện.
Nữ nhân áo đen trở vào trong xe, điệu bộ có phần khó chịu, chửi thề vài câu.
"Mấy tên đó bẩn thật."
"Tại sao cô bắt tôi?", Vũ Di Đình không thèm để ý đến người kia, chỉ muốn làm rõ thực hư chuyện gì là đang xảy ra với mình.
"Chà. Cô lạnh lùng quá đấy. Yên tâm, tôi sẽ không giết cô, vị khách hàng đó nhất quyết muốn tôi phải bảo đảm rằng cô không được chết."
"Khách hàng?", Vũ Di Đình lại lẩm nhẩm.
"Phải. Tôi sinh ra đã là một phần tử xã hội đen, chuyện gì tôi cũng có thể làm, ra tay nhanh gọn, nhưng tuyệt đối chỉ làm theo yêu cầu khách hàng đưa ra. Cô em xinh đẹp như vậy, khiến tôi động tâm muốn làm bừa trên người cô em, nhưng khách hàng của tôi còn chưa ra lệnh, tôi đành phải nhịn."
Nữ nhân áo đen nâng cằm Vũ Di Đình, liền bị cô cự tuyệt hất ra.
"Người đó là ai?", Vũ Di Đình hỏi, băng lãnh nhìn thẳng vào đôi mắt đối phương.
"Chà. Thông tin khách hàng là tuyệt mật, tôi không thể nói.", người kia cười khì trả lời, không ngần ngại nhìn thẳng Vũ Di Đình, ánh mắt lóe lên sự đùa cợt trêu ghẹo. Cô không ngờ có một ngày mình lại ngồi bên cạnh một tên xã hội đen trong không gian chật hẹp như vậy, thậm chí có thể nghe được nhịp tim của mình và của hắn, rất gần, Vũ Di Đình cúi đầu, hai tay bám chặt đầu gối, mu bàn tay nổi lên gân xanh.
Cả hai im lặng chừng 5 phút, tiếng chuông điện thoại bỗng vang lên làm Vũ Di Đình giật nảy người.
Nữ nhân áo đen lấy trong túi áo ra một chiếc điện thoại, không nhìn màn hình, lập tức nhấc máy.
"Tôi đây. Được. Tôi biết rồi. Tôi lập tức đến."
Nói xong nữ nhân áo đen liền quăng điện thoại lên hàng ghế trên, tay thò vào túi quần lấy ra một mảnh vải trắng, cười khì khì lao đến Vũ Di Đình.
"Đến lúc rồi a. Cô em chịu khó một chút."
Vũ Di Đình lập tức phản kháng, dùng hết sức lực đẩy người kia ra. Đối phương có võ công, dễ dàng nhấn đầu Vũ Di Đình xuống, một chân đè nửa thân dưới, chân kia chống lên ghế, một tay siết lấy cổ, tay còn lại úp khăn tẩm thuốc mê lên mũi cô. Vũ Di Đình nín thở, cựa quậy càng lúc càng yếu, thời khắc sắp ngất xỉu còn nghe tiếng người kia bên tai mình nghiến răng ken két.
Vũ Di Đình buông lỏng thân người, đầu ngả vào ngực người áo đen. Người này hít lấy mùi hương trên cổ Di Đình chừng vài giây, tặc lưỡi mấy cái, luyến tiếc trói tay chân người đẹp lại, xong xuôi nhảy lên hàng ghế trước, lái xe rời đi.
--------------------------
23 giờ 30 phút.
"Di Lực, con đã tìm thấy Di Đình chưa?"
"Vẫn chưa. Con đang lái xe tìm chị ấy."
"Mẹ đã báo cảnh sát... Con ơi... Liệu Di Đình có chuyện gì...", Trần Hà Lam nức nở, giọng nói khàn đặc trong điện thoại.
"Mẹ đừng quá lo lắng. Chị ấy sẽ ko sao. Con tắt máy đây, sẽ gọi lại cho mẹ sau."
Vũ Di Lực cúp điện thoại, hai tay nắm chặt vô lăng, chân mày nhíu lại, trong lòng vô cùng bất an. Đào Trúc Quân ngồi bên cạnh một tay nắm lấy tay Vũ Di Lực, tay kia cầm di động tìm cách gọi cho Trương Nhã Thư, cô đã không liên lạc được với Nhã Thư suốt hai ngày nay, cũng sợ là bạn thân của mình gặp chuyện.
Suốt ba giờ đồng hồ, chiếc xe oto màu đen của Vũ Di Lực đã hối hả đi khắp thành phố, từ đường lớn đến hẻm nhỏ, thậm chí nơi nào cũng quay lại hơn mười lần, vẫn không thể tìm thấy Vũ Di Đình.
------------------------
"Giám đốc Trương, cô không sao chứ?"
"Không sao. Chỉ là nôn khan thôi. Chắc là do thức ăn khi nãy."
"Tôi mua thuốc cho cô."
"Không cần. Tôi cảm giác có chuyện không tốt. Cậu hãy giúp tôi sắp xếp thu gọn lịch trình. Tôi... muốn về sớm hơn."
"Việc này...chúng ta cần phải hỏi ý kiến bên đối tác."
"Cậu hãy gọi điện bàn bạc với họ."
"Tôi làm ngay."
--------------------------
Vũ Di Đình bị cơn đau đầu làm cho tỉnh giấc, màng nhĩ đau nhức như sắp vỡ ra, có lẽ là do tác dụng phụ của thuốc mê. Cô dùng sức cựa quậy, phát hiện tứ chi không di chuyển được, cơ thể cứng đờ như khúc gỗ. Vũ Di Đình bị trói chặt trên ghế, hai mắt bị vải đen bịt kín, hoàn toàn không thể nhìn thấy một chút ánh sáng nào.
Đây là đâu?
Vũ Di Đình hoảng sợ cực độ, muốn la hét cầu cứu nhưng cổ họng lại khô khốc không thành tiếng, sức lực bị hút cạn, toàn thân lạnh ngắt và trống trải. Mình còn sống hay đã chết? Mình đang ở địa ngục sao?
Cứu tôi với...
Vũ Di Đình thì thào, trong cơn sợ hãi có cảm giác thân thể mình như đang lơ lửng nơi vô cực, tối tăm, tĩnh mịch, lạnh lẽo, chết chóc, thế nhưng trái tim mình trong lồng ngực vẫn đang đều đặn co bóp, đó cũng là niềm an ủi duy nhất của Vũ Di Đình trong giờ phút này.
Trong không gian yên ắng rợn người, bỗng chốc xuất hiện tiếng bước chân. Vũ Di Đình cố đưa tai lắng nghe, tiếng bước chân chậm rãi nhưng lộn xộn, không phải chỉ có một người.
Vũ Di Đình dường như nín thở.
Cửa mở, cửa sắt nặng nề đập vào tường một tiếng "rầm". Bước chân mỗi lúc một gần rồi dừng lại, Vũ Di Đình phát hiện nơi cổ mình có một làn hơi nóng phả vào, đồng thời một giọng nói trầm trầm vang lên bên tai.
"Chà. Tỉnh rồi à?"
Vũ Di Đình giật thót tim, đây chính là nữ nhân áo đen đã bắt mình đi.
Giọng nói đó lại tiếp tục vang lên.
"Này cô. Nhiệm vụ của tôi đã hoàn thành, mau đưa số tiền đó ra theo thoả thuận. Tôi lập tức rời khỏi."
Nữ nhân áo đen vừa dứt lời, có tiếng sột soạt vang lên, âm thanh rất nhỏ, hình như là tiếng giấy ma sát vào nhau.
Qua chừng hai phút, người áo đen lại nói.
"Đủ rồi. Giao dịch thành công. Tôi đi đây."
"Khoan đã."
Người đứng bên cạnh tên xã hội đen từ nãy đến giờ mới lên tiếng ngăn lại, giọng nói nữ nhân, Vũ Di Đình ngờ ngợ như đã từng nghe qua, nhưng vẫn không nhớ rõ người này là ai.
"Thế nào?", người áo đen nói.
"Cô làm rất tốt. Ngoài số tiền đó ra, tôi tặng cô một vật phẩm coi như là cảm ơn, cô có thể tuỳ ý đùa giỡn một chút, sau đó rời khỏi đây cũng không muộn."
Người kia dừng lại, suy nghĩ một lát.
"Được. Vật phẩm gì?"
"Là cô ta. Vũ Di Đình."
"Chà chà. Thật sao? Một cực phẩm như vậy tại sao cô không tự dùng lấy? Khách hàng như cô thật là rộng lượng."
Người kia không trả lời nữ nhân áo đen, chỉ ghé sát tai Vũ Di Đình nói vỏn vẹn một câu.
"Vũ Di Đình, tôi sẽ khiến Nhã Thư phải ghê tởm cô."
Vũ Di Đình rợn người, phần nào đoán trước được đối phương muốn làm gì.
Nhìn người kia xoay lưng bỏ đi, tên áo đen lên tiếng hỏi.
"Này, cô không ở lại xem sao?"
"Không có hứng thú. Khi nào xong việc thì gọi cho tôi."
Tên áo đen bĩu môi, lầm bầm trong miệng vài câu, sau đó tiến lại gần Vũ Di Đình.
"Tôi rót cho cô ít nước, nhìn cô mệt mỏi như vậy sẽ mất vài phần hứng thú."
Tên áo đen vặn nắp chai nước suối, uống hết một nửa, nửa còn lại rót vào miệng Vũ Di Đình. Vũ Di Đình ho sặc sụa, nước chảy ra từ miệng và mũi ướt đẫm, đầu óc tối mịt, hai bên tai oang oang, cô ra sức chống chọi, vừa lúc đó cơ thể bất chợt bị đè nặng, nữ nhân áo đen ngồi lên khống chế Vũ Di Đình, mặt đối mặt, dúi đầu hít sâu nơi giữa cổ, hai tay nắm cổ áo Di Đình, dùng lực xé toạc ra.
Vũ Di Đình mất đi thị giác, khiến xúc giác nhân lên gấp bội, cô cảm nhận được phần trên của mình đang không mảnh vải che chắn, nhẵn nhụi lộ ra trước mắt người kia, đồi núi bị xoa bóp đến đau đớn, khi đối phương chạm môi vào phần cương cứng và bắt đầu mút lấy, Vũ Di Đình rơi nước mắt, tâm trí bị nhấn chìm vào khoảng không vô định, thân thể rơi thẳng một đường xuống địa ngục.
Nhã Thư, thực sự xin lỗi....
Nữ nhân áo đen nhận thấy Vũ Di Đình cứng đờ không phản ứng gì, không rên rỉ cũng không cầu xin, như thể xem mình là một tên vô lực, trong lòng có chút bất mãn, liền hung hăng gia tăng lực đạo, thuận tay kéo váy Vũ Di Đình xuống, sờ mạnh vào nơi tư mật.
"Chà. Khô cạn quá. Cô thật sự không có phản ứng sao? Không vui chút nào."
Nữ nhân áo đen trườn xuống giữa hai chân Vũ Di Đình, đưa lưỡi vuốt ve đoá hoa trước mặt, trực tiếp phun một ít nước dãi vào, thấy nơi cửa hang bắt đầu tràn ra một ít dịch mật liền thích thú cười, ép chặt đầu vào mút mạnh thành tiếng. Tên áo đen ngước mắt nhìn lên, thân thể Vũ Di Đình ửng hồng theo từng dấu hôn ở những nơi nhạy cảm, thật sự rất phong tình, làm khiêu gợi dục vọng của phàm phu tục tử, như một viên bảo ngọc khiến người khác không nhịn được ham muốn tận tay chạm vào, khát khao làm nàng run rẩy, làm nàng động tình, mặc kệ cái giá phải trả dù có đắt bằng cả tính mạng.
Nữ nhân áo đen dùng hai ngón tay thô ráp của mình đâm thẳng vào trong cửa hang giữa hai chân Vũ Di Đình, tận lực muốn người đẹp phải rên rỉ vì mình, phải hoan lạc vì mình, trong giây phút ngắn ngủi nào đó lại loé lên cái suy nghĩ nảy sinh tình ý với người đang bị hành hạ dưới thân. Gần ba mươi năm trong đời làm xã hội đen, điều phạm pháp nào cũng đã từng làm, thủ đoạn hèn hạ nào cũng đã từng thử qua, nhưng phát sinh dục vọng với người khác, đây chính là lần đầu tiên.
Ngón tay đều đặn cựa quậy trong đoá hoa Vũ Di Đình càng lúc càng ướt át, mỗi lúc một nóng hổi, nữ nhân áo đen phát hiện bản thân mình không khác gì mấy tên biến thái dơ bẩn chuyên rình rập cưỡng đoạt con gái nhà lành, mình là xã hội đen chuyên nghiệp, không thể nào so sánh với đám cặn bã kia, vậy thì vì cớ gì mình không thể nhịn được ở trên thân thể cô gái này hành động như một con ác thú. Nghĩ đến đây, bất chợt nhìn thấy Vũ Di Đình cong người lên, phần hông loạng choạng muốn thoát ra, có lẽ là đã chịu không nổi rồi, vậy mà vẫn cố chấp không lên tiếng. Cô ấy là đang coi thường hạng người như mình hay sao? Nực cười, từ khi nào mình lại có cảm giác hỗn độn muốn thấu hiểu tâm tư người khác đây?
Động tác trên tay dừng lại, người áo đen từ từ rút ra, mặc lại váy áo cho Vũ Di Đình, hôn lên môi đối phương một cái, nhận thấy miếng vải bịt mắt người kia ướt đẫm, khoé mắt cũng bất giác nóng ran.
"Tôi chỉ là một tên đốn mạt. Bắt cóc được Vũ Di Đình cô, là ân huệ lớn nhất mà ông trời ban cho tôi."
Là ân huệ lớn nhất mà ông trời ban cho tôi...
Là ân huệ lớn nhất mà ông trời ban cho tôi...
Vũ Di Đình kiệt sức ngất xỉu thêm một lần, câu nói củangười áo đen cứ văng vẳng bên tai. Vũ Di Đình suốt đời cũng không hiểu rằng đólà lời nói hết sức chân thành, cô chỉ có thể nhìn ra trong đó là tất cả sự mỉamai dung tục, chà đạp cơ thể và sự trong sạch của người vừa bị một kẻ lạ mặt dàyvò thể xác.