Một giờ sáng.
Căn phòng lại trở về trạng thái yên tĩnh như lúc ban đầu, ánh đèn hiu hắt làm lòng người vốn đang mờ mịt càng thêm ảm đạm, bốn bức tường màu xám như một chiếc lưới vô hình bao lấy hai con người đang nằm trên giường. Căn phòng này chính là phòng tuyến vững chắc nhất của Trương Nhã Thư, là nơi mà Nhã Thư có thể buông bỏ hết lớp vỏ bọc mạnh mẽ của mình để trở về là một người bình thường, một người có tấm lòng nhạy cảm mềm yếu, mong manh đơn bạc, một người có trái tim lúc nào cũng lo lắng bất an. Trương Nhã Thư tự dựng lên cho mình những bức tường ngăn cách với những người xung quanh, sau đó luôn tự hào về lớp vỏ bọc hoàn hảo kiến cố như sắt thép này, mà ít ai biết được sau lớp phòng vệ đó lại hiện hữu một đốm sáng le lói nhỏ nhoi, không một chút uy hiếp hay kháng cự, mà người có thể chân chính hiểu được đốm sáng đó hoàn toàn không có ai ngoài Vũ Di Đình, nhưng hôm nay Nhã Thư lại nhận ra rằng có một người như một sợi dây leo nhó nhắn với nội tâm đầy sức mạnh và ý chí phi thường, mấy năm qua đang từng bước từng bước một len lỏi qua những kẻ hở nhỏ nhất của rào chắn để chạm vào trái tim mình, thậm chí chạm vào những ủy khuất thầm kín nhất, những góc tối sâu thẳm nhất mà cũng có thể cả đời này sẽ không bao giờ bộc bạch cùng ai.
Phan Nhan nghiêng đầu, ngắm nhìn thật kĩ một bên gương mặt trắng nõn bảnh bao của Trương Nhã Thư, cũng không bận tâm người kia có phát hiện hay không, chỉ muốn thật cẩn trọng mà nhìn ngắm, ghi nhớ thật kĩ từng đường nét trên mặt người này, dù sao thì sau đêm nay cũng không còn cơ hội được gần gũi như thế nữa. Cũng có lúc Phan Nhan tự nhìn nhận bản thân mình như một loài động vật dễ thuần hóa, dễ khuất phục, luôn luôn ngoan ngoãn nghe lời người mà mình quý trọng, nguyện ý làm bất kì điều gì, tình nguyện âm thầm bảo hộ người đó tuyệt đối, miễn là để người kia vui lòng, thậm chí còn có những lúc đem chính bản thân mình mà ngược đãi chê trách, sợ rằng mình làm đối phương không thoải mái, sợ mình làm điều gì khiến đối phương thất vọng, cuối cùng tự dằn vặt mình trong mớ cảm xúc rối ren bừa bộn.
Phan Nhan không nhận ra bản thân mình vô cùng đáng thương, như một loại tự ngược hèn mọn không lối thoát, tự giam cầm trong cái bẫy do chính mình tạo ra. Thế nhưng thực tế Phan Nhan là một người tỉnh táo và lý trí, cô không thích cảm giác mông lung vô định, dần dần nhận ra sự bất ổn này càng ngày càng giày xé trái tim mình đến kiệt sức, cô phải tìm ra một con đường cố định để tiếp tục hành trình, cho dù không có kết quả tốt, cũng phải là một lối đi vững chắc và kiên cố, trái tim không cần phải va chạm nhiều, không cần phải rung động nhiều, không cần phải đau thương nhiều, mà con đường đó, là do Trương Nhã Thư lựa chọn.
Đáp án là ở nơi Nhã Thư, dù đã biết rõ, nhưng vẫn muốn chính miệng Nhã Thư nói ra một lần.
"Cô ấy.... là người như thế nào?", thanh âm của Phan Nhan như gió nhẹ lướt qua bầu không khí tĩnh mịch, là một câu hỏi nhưng ngữ khí lại bình ổn như một câu nói thông thường, hoàn toàn không gây cho đối phương một chút khó xử hay áp lực.
Trương Nhã Thư thừ người vài giây, đương nhiên hiểu người Phan Nhan đang nhắc đến là Vũ Di Đình, có một chút ngạc nhiên không hiểu vì sao, nhưng cũng không cảm thấy mình có điều gì để che giấu.
"Cô ấy là nữ thần cư ngụ trong lòng tôi suốt năm năm qua, là người rất có thực tài, xinh đẹp như hoa bạch liên, thanh cao như ánh trăng sáng, bề ngoài thì dường như lãnh khốc vô tình, nhưng bên trong lại có trái tim tràn đầy tình thương, tràn đầy nhiệt huyết.", Trương Nhã Thư ngữ khí đều đều, mỗi lần nhắc đến tên Vũ Di Đình thì hai mắt ánh lên tia sáng, khóe miệng cong lên trìu mến, như thể người kia đang hiện hữu ngay trước mắt, trái tim trở nên ấm áp lạ thường, thậm chí còn nhen nhúm niềm tự hào kiêu ngạo.
Phan Nhan đã có vài lần gặp mặt Vũ Di Đình, những lần đó đều là ở trước cửa nhà Trương Nhã Thư, cả hai chỉ dừng lại ở việc chào hỏi thông thường, nữ nhân trước mặt đúng là xinh đẹp dịu dàng, còn có khí chất cao ngạo như nữ thần, là loại người lịch thiệp nhã nhặn nhưng lại vô cùng khó đoán, thậm chí rất khó tiếp cận, rất khó tìm hiểu, và nàng ắt hẳn cũng không dễ dàng cho bất kì ai cơ hội bước vào thế giới riêng của mình.
"Cô ấy là người đối với tôi vô cùng đặc biệt, hình bóng cô ấy ngày ngày tháng tháng quấn lấy tâm trí tôi, dần dần trở thành một phần tâm hồn không thể thiếu, một thứ tình cảm không thể vứt bỏ, trong trương lai, nếu như có một ngày mà tôi không thể không rời bỏ cô ấy, thì chắc chắn đó là ngày mà tôi nhắm mắt xuôi tay."
Phan Nhan yên lặng lắng nghe, thời khắc này cô hoàn toàn cảm nhận được người bên cạnh đang rất yêu Vũ Di Đình, thanh âm hào hứng vui vẻ, biểu tình cởi mở thư sướng, ngay cả miêu tả về người kia cũng đặt hết tất cả tâm tư vào đó, như thể sợ người nghe không hiểu rõ Vũ Di Đình có bao nhiêu mị hoặc kiều diễm, có bao nhiêu thanh cao trong sáng.
"Làm thế nào có thể nhận biết xúc cảm đối với một người có thật sự là yêu hay không? Làm thế nào thứ tình yêu mỏng manh đó có thể làm ta tin tưởng, khiến ta đặt trọn vẹn tâm tư sức lực vào đó, cùng người kia đi đến suốt đời suốt kiếp?", Phan Nhan thì thào trong miệng những câu hỏi có ý vị xa xăm, bản thân cũng không cho rằng những câu hỏi này có câu trả lời thích hợp, Phan Nhan chỉ đơn giản muốn nghe câu trả lời của Trương Nhã Thư, muốn biết Trương Nhã Thư khi yêu Vũ Di Đình là có tư vị gì, là một tình yêu mãnh liệt khắc sâu vào xương tủy, là thứ cảm tình non nớt thời nữ sinh vương vấn đến tận bây giờ, hay chỉ đơn giản là sự quyến luyến quen thuộc tưởng chừng không thể vứt bỏ. Phan Nhan âm thầm đặt ra một ván cờ với chính mình, nếu cảm tình mà Nhã Thư dành cho Vũ Di Đình cũng giống như cảm tình mà mình dành cho cậu ấy, mình sẽ không ngần ngại rời đi, bởi vì vốn biết mình đã vận hết bao nhiêu cam đảm và sức lực mới có thể buông tay từ bỏ người mà mình dành hết ngần ấy năm để thương nhớ, người mà đối với mình còn tươi sáng hơn ánh mặt trời rạng rỡ, lung linh kì diệu khiến mình nảy sinh vô vàn mộng tưởng. Yêu nhiều như thế, yêu đến khờ dại, yêu đến đau lòng, làm sao có thể rời xa? Huống chi đối với Nhã Thư giờ đây không còn là nỗi tương tư bất an nữa, còn mình vẫn hoài niệm trong nỗi cơ đơn ảm đạm, một mình một cõi vô vọng đuổi theo những ước nguyện không thành.
"Vũ Di Đình, Vũ Di Đình....", Trương Nhã Thư lặp đi lặp lại tên người yêu như một loại kẹo vô cùng ngọt ngào trong miệng, "Di Đình chính là lão sư của tôi nhiều năm về trước, lần đầu tiên nhìn thấy cô ấy, trong tim tôi đã dâng lên một tia xúc cảm kì lạ, khiến tôi không tự chủ mà đến gần, từng bước một muốn phá vỡ bức tường phòng vệ của cô ấy, từng bước một muốn chiếm hữu nụ cười ôn nhu lãnh đạm, từng bước một muốn xâm nhập vào thế giới nội tâm của con người lãnh khốc kia, mọi thứ thuộc về Di Đình đều khiến tôi phải tò mò, khiến tôi phải bận tâm. Khi đó tôi cũng không rõ thứ tình cảm kia là gì, cũng không hiểu chân chính yêu một người là như thế nào, nhưng bản thân không thể kiềm lòng được mà rời xa Di Đình, luôn sẵn sàng vì cô ấy mà thay đổi, nếu cô ấy buồn, tôi cũng không thể nào vui vẻ. Bốn năm ở nước ngoài, tâm hồn tôi vô cùng lạc lõng, đã có lúc tưởng chừng bỏ cuộc, cậu nói đúng, thứ tình yêu mỏng manh vô hình đó, chúng ta dựa vào cái gì mà có thể tin tưởng lệ thuộc? Dựa vào cái gì có thể cam tâm đánh đổi tất cả vì tình yêu? Khoảng thời gian đó tôi thật sự thất vọng, tôi cùng Di Đình cắt đứt toàn bộ liên lạc, hai khoảng không gian tách biệt, bật vô âm tín, khiến mục tiêu trước mắt bị lung lay, tôi không hiểu mình rời đi vì điều gì, mình cố gắng vì cái gì, thế nhưng vẫn kiên trì tiếp tục, như một con sâu lì lợm bám trụ lá cây, như một người sắp chết ngạt dưới nước đang vẫy vùng bám víu chiếc phao cứu mệnh, chỉ cần một tia hy vọng nhỏ nhoi tôi cũng nhất định khát khao tồn tại, quyết không khuất phục, quyết không từ bỏ, tất cả cũng chỉ vì ba chữ – Vũ Di Đình."
Phan Nhan vẫn nằm bên cạnh lắng nghe không sót một lời, khóe miệng bất giác mỉm cười, nụ cười an nhiên mãn nguyện, như thể nhận ra điều gì khác lạ từ sâu trong tâm khảm, vừa lúc nước mắt cũng chực trào.
Trương Nhã Thư nhắm mắt lại hồi tưởng, hàng mi thanh tú khẽ rung động, mái tóc nâu dài vén qua một bên tai lộ ra khuôn mặt tuấn tú trắng hồng.
"Thế nhưng khi tôi trở về tìm gặp Di Đình, thời khắc đầutiên nhìn thấy cô ấy, bốn năm cách biệt cũng thoáng chốc như một giấc mơ ngắnngủi, áp lực hay gánh nặng đều tan biến như chưa từng tồn tại, bình minh ló dạng,tia nắng bắt đầu soi rọi góc tối bi thương nhất trong lòng tôi, trái tim tôi lạitràn đầy nhiệt huyết và lòng nhiệt thành như nhiều năm về trước. Tâm trí mơ hồloạng choạng, tôi mừng rỡ đến không biết là thực tại hay ảo giác, đến khi DiĐình vuốt ve gương mặt tôi, xúc cảm mát lạnh như làn sương mỏng từ bàn tay cô ấykhiến tôi bừng tỉnh, cô ấy vẫn ôn nhu dịu dàng như trước đây, vẫn là loại cảmgiác khiến tôi không thể kiềm được mà lao đến ôm chặt, thu hết hương khí trênngười cô ấy. Tôi vô thức bật khóc, nức nở như một đứa trẻ qua nhiều nằm tìm lạiđược món bảo vật mình từng trân quý, như một người thở phào nhẹ nhõm khi mới vừatrải qua cơn thập tử nhất sinh Đáng lẽtôi phải giận, phải trách cứ, hoặc ít nhất là hờn dỗi cô ấy đã quay lưng từ bỏtôi, nhưng mà tôi không đành lòng, bởi Di Đình là bông hoa xinh đẹp nhất thếgian, tôi sẽ không vì thứ cảm xúc bồng bột của mình mà khiến cô ấy ủ rũ úa tàn.Từ giây phút đó, tôi nhận ra bốn năm qua không hề uổng phí, bao nhiêu đó đã đủđể cô ấy hiểu rõ được tấm chân tình của tôi, đủ để chúng tôi tin tưởng lẫnnhau, tin tưởng vào tình yêu đối phương dành cho mình, nếu như tình yêu là yếu ớtmỏng manh, chúng tôi sẽ tận lực vun đắp và nuôi lớn nó, tương lai không thể nóitrước số mệnh, nhưng Nhã Thư tôi có thể chắc chắn rằng bản thân sẽ vì Di Đìnhmà không ngừng cố gắng."