"Tôi đang viết một lá thư thật dài
Để kể em nghe về cảm giác đêm nay
Như vết cà phê đã nhạt màu trên quyển sách
Nhắc nhở tôi rằng em đã sớm rời xa
Không khí ngột ngạt này vô cùng khó thở
Tôi vô tình bỏ lỡ vài nốt nhạc trong bài hát em yêu
Lỗi lầm này tôi cũng đã nhiều lần sửa lại
Chúng ta cũng cố gắng yêu lại từ đầu được không...?"
Tiếng đàn dương cầm vẫn còn vang vọng trong căn phòng nhỏ mặc dù tiếng hát của Trương Nhã Thư đã dừng một lúc lâu. Đây là bài hát mới nhất mà Trương Nhã Thư vừa soạn được.
"Ca từ trau chuốt, giai điệu chậm rãi đi vào lòng người, kĩ năng đàn của con cũng cao hơn một bậc. Mẹ thật thích bài hát này, nhưng mà vẫn còn thiếu một thứ, có biết là gì không?", Quách Thanh Nhã ân cần đưa cho Trương Nhã Thư một tách trà nóng.
"Từ lúc sáng tác xong, con cũng cảm thấy bài hát này vẫn còn thiếu một chút gì đó. Không hẳn chỉ riêng bài này, tất cả những bài hát trước giờ con viết, đều là làm con không thể hoàn toàn hài lòng. Con nghĩ mãi cũng không hiểu nguyên nhân là gì.", Trương Nhã Thư đưa tay đón lấy tách trà từ mẹ, nhẹ thổi vào mặt nước trà cho mau nguội. Chỉ có ở trước mặt Quách Thanh Nhã, Trương Nhã Thư mới là một đứa con hoàn toàn ngoan ngoãn.
"Thiếu sót không phải ở bản nhạc, mà là ở chính con. Để người khác có thể cảm nhận được tiếng đàn của con, thì con phải đặt hết tâm tư của mình vào bản nhạc. Người khác sẽ không thể hiểu được tiếng lòng của con, nếu như con vẫn cứ giữ lấy cảm xúc cho bản thân. Con cần phải thả lỏng hơn một chút nữa.", Quách Thanh Nhã ôn tồn giảng giải, bà nhận thấy con mình từ sớm đã bộc lộ tài năng, đó là một chuyện đáng mừng, nhưng Nhã Thư dường như vẫn chưa hiểu được cách biểu đạt cảm xúc của chính mình qua tiếng đàn dương cầm.
"Con sẽ khắc phục việc này, bất quá con muốn ở bên cạnh mẹ nhiều hơn, học hỏi mẹ nhiều hơn. Mẹ về nhà ở với con nha mẹ. Nếu không con dọn đến đây ở với mẹ nha...", Trương Nhã Thư ngồi xuống đất, cọ đầu vào đùi mẹ mình mà làm nũng.
Mười năm trước, Trương Tấn Uy dẫn theo một người phụ nữ trẻ tuổi về nhà, trước mặt Quách Thanh Nhã hùng hồn tuyên bố rằng sẽ lấy người phụ nữ đó làm vợ thứ hai. Quách Thanh Nhã chỉ biết khóc trong đau khổ, dù tuyệt vọng nhưng không một lời ngăn cản, bà biết rõ tính cách của chồng mình, một khi đã quyết định điều gì thì sẽ cố chấp thực hiện đến cùng. Sau cùng Trương Tấn Uy nghe theo lời người phụ nữ đó mà đã lãnh khốc kí đơn ly dị Quách Thanh Nhã, giành được quyền nuôi con gái. Người phụ nữ do Trương Tấn Uy đưa về cuối cùng hiện ra bộ mặt thật, thực chất chỉ là muốn lừa đảo. Bà ta sống cùng Trương Tấn Uy chưa đầy sáu tháng thì đã tiết kiệm được một khoản tiền lớn, sau đó bỏ trốn qua nước ngoài cùng một người đàn ông khác. Trương Tấn Uy khi phát hiện mình bị dắt mũi thì mới nhận ra sai lầm của bản thân, thế nhưng vẫn chưa lần nào mở miệng nói lời xin lỗi với Quách Thanh Nhã. Người đàn ông này bản chất bảo thủ, cố chấp lại còn sĩ diện, nên không bao giờ muốn xin lỗi một ai. Ông mặc dù không nhận lỗi, nhưng may mắn là ông biết sửa chữa và bù đắp cho những gì mình đã gây ra. Một mình ông cố gắng làm việc ngày đêm để cho Nhã Thư một cuộc sống không lo không nghĩ, tất cả số tiền ông có, đều là gửi vào tài khoản do Nhã Thư làm chủ. Trương Tấn Uy còn mua hẳn một căn nhà cho Quách Thanh Nhã trong trung tâm thành phố, để Nhã Thư không cần phải mỗi cuối tuần lại vất vả về vùng ngoại ô xa xôi thăm mẹ, nhưng bà không đồng ý, cuộc sống của bà ở vùng ngoại ô không có gì là không tốt, thậm chí bà rất thích không gian tĩnh lặng và giản dị nơi đây, thích hợp cho việc sáng tác cũng như giảng dạy. Thế nhưng có một lý do mà Quách Thanh Nhã chưa bao giờ chính miệng nói ra, đó là trong lòng bà dù sao cũng đã có một vết thương, vết thương này mười năm trước bà đã tự mình vá lại, nhưng dù có vá kĩ thế nào đi nữa, thì khi lành cũng vẫn để lại sẹo. Quách Thanh Nhã là một nghệ sĩ có tâm hồn nhạy cảm, nên với cùng một loại vết thương, bà có thể cảm thấy đau hơn gấp trăm lần người khác.
"Mẹ không thể đến ở cùng con. Mẹ ở vùng ngoại ô này đã mười năm nay cũng thành quen thuộc, với lại đây cũng là căn nhà ông bà ngoại con để lại cho mẹ, mẹ muốn ở lại giữ gìn nó thật tốt."
"Ba nói tương lai con sẽ phải kế thừa tập đoàn nhà họ Trương, con không thích như vậy, con chỉ thích làm nhạc sĩ thôi. Mẹ à, mẹ giúp con đi, con thực sự không muốn từ bỏ đam mê của mình.", Trương Nhã Thư thật sự lo lắng không biết phải làm thế nào, chỉ biết hướng mẹ mình cầu cứu.
" Con từ nhỏ nếu như yêu thích một món đồ chơi nào thì sẽ ôm khư khư trong người, bất luận món đồ đó sau bao nhiêu năm có cũ đi hay thậm chí là hư hỏng, con cũng một mực giữ lấy làm kỉ niệm. Một đứa trẻ thủy chung như con, tất nhiên là đối với đam mê cũng thế. Mẹ sẽ không để con phải chịu đau lòng. Nhưng con dù sao cũng phải cố gắng học tập, còn một năm rưỡi nữa là tốt nghiệp trung học, nếu con có thành tích tốt, mẹ sẽ càng hài lòng hơn về con.", Quách Thanh Nhã nói câu an ủi làm yên lòng Trương Nhã Thư. Bà mặc dù biết đam mê của Trương Nhã Thư là không thể bỏ, nhưng dù sao tập đoàn Trương Lân là do ông nội Nhã Thư dùng hết tâm huyết của mình mà xây dựng với mong ước duy trì cho đến đời sau, Nhã Thư lại là cháu đích tôn duy nhất của nhà họ Trương, nếu không chịu thừa kế, thì tức là làm khó Trương Tấn Uy. Quách Thanh Nhã là người hiểu rõ lễ giáo, dù Trương Tấn Uy có lỗi với mình, nhưng cũng là chuyện đã qua, mình không nên quá ích kỉ. Quách Thanh Nhã trong lòng vô cùng khó xử.
Trương Nhã Thư là đứa trẻ hết lòng nghe lời mẹ của mình, nên sau đó trở về nhà siêng năng lên không ít, thật ra cũng do tính khí kiêu ngạo thích vểnh râu hùm, Trương Nhã Thư cũng không muốn bản thân thi rớt tốt nghiệp, vô dụng đến thế đi. Bất quá do trước giờ không chú tâm học hành, nên hiểu biết không đủ, phải tự thân nạp một lượng lớn kiến thức từ đầu năm đến giờ cũng là một việc vô cùng khó khăn, làm Trương Nhã Thư thường xuyên hoa mắt chóng mặt, nhưng đứa trẻ này một khi đã quyết tâm, thì vẫn là giữ vững sự kiên nhẫn của mình. Trương Nhã Thư bắt đầu về nhà là ngồi lên bàn học, giải hết bài tập được giao, mặc dù ngày hôm sau bị giáo viên chấm cho sai hết, nhưng vẫn luôn hoàn thành đầy đủ. Trong lớp thì nghiêm chỉnh nghe giảng, đôi lúc còn thử giơ tay phát biểu, đương nhiên giơ tay phát biểu là việc mà Trương Nhã Thư hầu như chưa từng làm qua, nên mỗi khi trả lời đúng thì có phần thích thú, thế là cứ càng ngày càng hăng hái. Đột nhiên Trương Nhã Thư chăm chỉ làm mọi người xung quanh ai cũng sửng sốt mà lo sợ, nhất là Đào Trúc Quân ngồi cùng bàn, trong mấy ngày đầu tiên là sợ bản thân bị ảo giác, thế là phải tự tát vài phát vào mặt cho tỉnh lại, nhưng những ngày sau cũng dần dần quen. Đào Trúc Quân cảm thấy mừng cho Trương Nhã Thư, cuối cùng tên hư hỏng này cũng biết quay đầu là bờ, may mắn là không quá muộn.
Hôm trước Vũ Di Lực đi học về muộn, Vũ Di Đình trahỏi thì mới biết Trương Nhã Thư cuối giờ học lôi kéo Di Lực ở lạiđể giảng bài cho mình. Trương Nhã Thư tên này vẫn là không bỏ thóihống hách đi, giữ Vũ Di Lực ở lại mà không cần hỏi người ta cóthời gian hay không, cứ thế mà trực tiếp ra lệnh phải giảng xong bàicho mình mới được về nhà. Bất quá Vũ Di Lực cũng là thật lòng muốngiúp đỡ Trương Nhã Thư, chẳng những không khó chịu mà còn tỏ ra vuivẻ. Trương Nhã Thư chỉ đơn giản nghĩ nếu nhờ vả Vũ Di Lực tên thiêntài này giúp sức thì sẽ tăng tiến độ đuổi kịp giáo trình trên lớp.Nhìn thấy nét mặt sáng ngời của Trương Nhã Thư khi hiểu ra bài toán,Vũ Di Lực tâm tình vui sướng, trong mắt toàn là hình ảnh của NhãThư, nhu tình và dịu dàng hơn bao giờ hết. Cứ vậy ngày qua ngày, DiLực có cơ hội tiếp xúc với Nhã Thư nhiều hơn, ngọn lửa tình mà DiLực dành cho Nhã Thư là dai dẳng không tắt, chứ không hề nóng rực. Nhớnăm trước, khi bản thân đã dùng hết can đảm của mình để nói choTrương Nhã Thư biết rằng mình thích cậu ấy, Nhã Thư im lặng một lúc,sau đó thẳng thừng nói: "tôi không thích cậu, cũng không cần cậuthích tôi". Vũ Di Lực lúc ấy đau lòng đến nỗi không thể bước đi, cứtưởng khi thổ lộ xong thì tâm tình sẽ trở nên nhẹ nhõm, nhưng vì cớgì mình lại cảm giác nặng nề đến như vậy. Vũ Di Lực sau đó khôngtheo đuổi Trương Nhã Thư nữa, nhưng vẫn là không quên được, vẫn tiếptục âm thầm quan sát và lắng nghe. Vũ Di Lực là một cậu bé hiềnlành, dễ thỏa mãn, nên chỉ cần mỗi ngày nhìn thấy Nhã Thư đến lớptươi cười vui vẻ cũng đã đủ rồi.