"Mày có nghe thấy không? Tim tao thật sự đang đập rất nhanh, rất nhanh a!", Trương Nhã Thư nắm lấy bả vai của Đào Trúc Quân, không ngừng lắc qua lắc lại, nếu có một cái ống nghe ở đây, chắc chắn Trương Nhã Thư sẽ đưa nó cho Đào Trúc Quân đeo để nghe nhịp tim của mình.

"Mày bình tĩnh a! Chắc chắn sẽ không có việc gì, không có việc gì đâu! Yên tâm, nắm lấy tay tao, hít thở đều vào!", Đào Trúc Quân nắm tay Trương Nhã Thư, không ngừng động viên.

"Tao sợ lắm!", Trương Nhã Thư giờ phút này như muốn trào nước mắt.

Có tiếng bước chân đang đến gần.

"Đến rồi! Đến rồi a! Tao không dám nhìn, tao không dám nhìn đâu!", Trương Nhã Thư nhắm tịt mắt, lắc đầu nguầy nguậy, mồ hôi cũng đã sớm đổ ra nhễ nhại.

"Tao nhìn giúp mày!", Đào Trúc Quân tay ôm chặt đầu Trương Nhã Thư, từ từ ngẩng mặt lên.

"Chào! Năm nay tôi sẽ phụ trách chủ nhiệm lớp các em! Rất hân hạnh!"

Một giọng đàn ông đặc sệt vang lên, Trương Nhã Thư gục ngã ngay tại chỗ.

"Nhã Thư...! Nhã Thư...! Mày có sao không?", Đào Trúc Quân thì thầm vào tai cái xác khô bên cạnh.

"Không biết....", cái xác khô thều thào trả lời, âm thanh còn nhỏ hơn muỗi kêu.

"Cô giáo Đình kìa!", Đào Trúc Quân đột ngột la lên, lắc lắc vai cái xác khô.

"Đâu?", cái xác khô nghe được cụm từ phép thuật liền lập tức hồi sinh, đứng phắt dậy nhìn ra ngoài cửa sổ, hết ngó sang bên Đông lại nghiêng sang bên Tây.

Là cô giáo Đình thật! Nhưng là đang bước vào lớp học bên dãy đối diện. Trời ạ! Cô giáo Đình, tại sao lại nỡ bỏ rơi em cho quy lão tiên sinh vừa già khụ vừa khó tính này chứ? Thiếu cô giáo Đình vừa xinh đẹp như tranh vừa dịu dàng như nước thì lấy đâu ra động lực cho em học tập đây? Hu hu hu hu! Ông trời ơi, à không, thầy hiệu trưởng ơi! Làm ơn, mau trả lại cô giáo Đình cho em đi!!

Trương Nhã Thư thất vọng não nề, mắt cụp xuống, môi trề ra làm thành một cái mặt quỷ. Nhìn bóng dáng ai kia thướt tha mềm mại trong tà áo dài vàng nhạt, dần khuất sau cánh cửa lớp màu xanh lam, Trương Nhã Thư thở dài một cái, rồi quay sang trước mặt. Ô kìa! Một chòm râu bạc trắng dài đến tận cổ, mái đầu không tóc bóng lưỡng như quả đào tiên, trông thật giống ông Thọ trong bộ ba Tam Đa. Thật là thất vọng, năm cuối cấp lại trở nên tẻ nhạt thế này đây, Trương Nhã Thư nhìn nhan sắc kia lại cảm thấy bản thân mình cũng bị già thêm chục tuổi. Bất quá Trương Nhã Thư nhận thấy chòm râu xơ xác thiếu độ ẩm kia cũng có công dụng, thỉnh thoảng sẽ bị gió thổi bay phấp phới, nếu mình nhìn chăm chú vào sẽ bị thôi miên mà buồn ngủ. Nghĩ là làm, Trương Nhã Thư tập trung nhìn vào chòm râu bạc trắng, không quá hai phút sau liền gục mặt xuống bàn, phát ra tiếng khì khò êm tai.

------

"Sao vậy? Không khỏe sao?", thấy Trương Nhã Thư nhìn chằm chằm vào tô bánh canh thật lâu mà không thèm động vào, Vũ Di Đình đưa tay sờ trán Trương Nhã Thư, sợ là tên ngốc này không khỏe trong người.

"Không có...", Trương Nhã Thư ỉu xìu trả lời, như là không có sức lực.

"Vậy tại sao không ăn?", Vũ Di Đình nhướn mày hỏi.

"Em...", Trương Nhã Thư ngập ngừng không dám nói ra, sợ là cô giáo Đình sẽ nghĩ mình quá trẻ con nếu biết lý do.

"Được rồi, chẳng phải mỗi ngày vẫn đều cùng nhau ăn sáng sao?", Vũ Di Đình vốn biết rõ Trương Nhã Thư vì sao lại mất hồn, chỉ là muốn Trương Nhã Thư chính miệng nói ra cho mình nghe, nhưng tên ngốc này có lẽ là không dám nói rồi.

"Nhưng mà...", nhưng mà được nghe cô giảng bài thì sẽ có động lực học tập hơn a, Trương Nhã Thư lẩm bẩm nói.

"Ngoan nào. Việc học là của riêng em, phải biết tự phấn đấu, không thể mãi đem tôi ra làm động lực. Động lực của em tốt hơn hết phải là vì tương lai của bản thân.", Vũ Di Đình mỉm cười nói, cô biết đứa ngốc này là yêu mình đến phát điên lên rồi, nhưng cũng không nên vì vậy mà mất tinh thần học tập. Vũ Di Đình nhẹ nhàng đưa một muỗng đầy bánh canh lên trước miệng Trương Nhã Thư.

"Há miệng nào."

Trương Nhã Thư ngoan ngoãn há miệng đớp trọn thức ăn, như cá heo đớp mồi vậy, suýt nữa gãy cong cả cây muỗng trên tay Vũ Di Đình. Cách dỗ ngọt này của Vũ Di Đình thật sự có công hiệu, tên ngốc kia được nữ hoàng ân sủng mà trong người cảm thấy lâng lâng, quên đi sầu não. Bất quá lời cô giáo Đình nói rất đúng, mình phải cố gắng vì tương lai, bởi tương lai của mình cũng là tương lai của cô giáo Đình, nên phải thật cố gắng a!

"Cô giáo Đình, như thế này mãi thì thật tốt, cô nói, có thể sẽ là mãi mãi hay không đây?", Trương Nhã Thư hỏi Vũ Di Đình, Trương Nhã Thư yêu cái cảm giác được Vũ Di Đình hết mực chiều chuộng như vậy.

"Ừ, sẽ là mãi mãi.", Vũ Di Đình mỉm cười, kiên định trả lời, làm Trương Nhã Thư lại được một phen tê dại, như thế nào giữa sáng lại có thể được nhìn thấy mặt trăng tỏa hào quang đây? Trương Nhã Thư tin tưởng câu trả lời đó, Trương Nhã Thư biết mình sẽ mãi mãi không rời xa được người này.

--------

Trương Nhã Thư về đến nhà, mở cửa bước vào thì thấy một người đang ngồi trên ghế sô pha trong phòng khách, tâm tình lập tức chùn xuống. Trương Nhã Thư im lặng, trên mặt không một tia cảm xúc, tháo giày thể thao ra, đặt ngay ngắn lên bậc thang rồi nhanh chân bỏ vào phòng.

"Nhã Thư, khoan đã, hôm nay ba đến là có chuyện muốn nói.", Trương Tấn Uy thấy con gái về nhà không thèm liếc mắt nhìn mình một lần, trong lòng dâng lên phiền muộn.

Trương Nhã Thư vừa định giả vờ không nghe thì nhìn thấy Quách Thanh Nhã đang ở trong phòng bếp ra hiệu cho mình, liền không cam tâm đứng lại.

"Con ngồi xuống đi, ba muốn nói chuyện với con.", Quách Thanh Nhã từ trong bước ra, khẽ gật đầu với Trương Nhã Thư, ánh mắt có phần kiên định.

Trương Nhã Thư nghe lời mẹ, không tình nguyện ngồi xuống đối diện với Trương Tấn Uy, nhưng là không chịu nhìn mặt ông. Trương Nhã Thư thực tế đã tha thứ cho Trương Tấn Uy, thậm chí không còn để tâm chuyện của mười năm trước, nhưng dù sao tình cảm cha con cũng vốn đã rạn nứt từ lâu, gương vỡ rồi thì không thể vá thành nguyên vẹn.

"Mẹ của con đã nói cho ba biết, con muốn làm nhạc sĩ.", Trương Tấn Uy nhẹ thổi vào tách trà trên tay, nhắm mắt cảm nhận mùi hương lài thoang thoảng bay ra. Hiếm khi Trương Tấn Uy bình tâm uống trà như vậy, ông chưa bao giờ để ý đến loại trà mình đang uống có mùi vị gì, chỉ cần biết đó là loại trà hảo hạng đắt tiền thì chắc chắn sẽ được ông ưa chuộng. Bộ dáng này của Trương Tấn Uy vào mắt Trương Nhã Thư lại trở thành phô trương sức mạnh, có sức ép vô hình cực lớn, làm cho người ta không thở được.

"Đúng vậy.", Trương Nhã Thư chỉ đơn giản thừa nhận, không hề nói thêm bất kì điều gì, ngụ ý dù Trương Tấn Uy có ép buộc như thế nào cũng sẽ không thể lay chuyển quyết định này của mình.

"Ba không cho phép. Tập đoàn Trương Lân vẫn còn đó, ba cần con giúp sức.", Trương Tấn Uy hớp một ngụm trà, chậm rãi nói.

"Ba không hiểu con yêu âm nhạc đến mức nào đâu.", Trương Nhã Thư nhếch môi.

"Con phải biết rằng đây không phải là vì ba, mà còn là vì ông nội con, là vì di nguyện ông để lại cho đời sau.", Trương Tấn Uy nhíu mày, bắt đầu không kiên nhẫn, giọng nói trầm xuống càng gây ra sức ép lớn hơn khi nãy.

"Ba đừng ép con phải làm những gì mà con không thích. Là con có lỗi với ông nội.", Trương Nhã Thư cảm thấy không khí vô cùng ngột ngạt, không muốn tiếp tục đề tài này nữa, liền đứng lên bỏ đi.

"Con cứ cố chấp không chịu hiểu, sau này con sẽ hối hận!", Trương Tấn Uy lớn tiếng nói với theo, chân mày nhíu chặt, hai bàn tay đan chặt vào nhau trắng bệch.

Trương Nhã Thư không trả lời, hai bàn tay nắm thành cú đấm thật chặt, cố gắng kìm nén khí tức bản thân, chạy nhanh lên phòng, đóng sầm cửa lại.

Hối hận? Thật sai lầm! Có thể thực hiện đam mê của mình, có thể theo đuổi ước mơ mình nuôi dưỡng mười mấy năm qua, thì sẽ hối hận sao? Không bao giờ có chuyện đó! Mình nhất định sẽ chứng minh cho ba thấy, mình vĩnh viễn cũng không hối hận.

Trương Nhã Thư nằm trên giường, ngửa mặt nhìn lêntrần nhà, đầu óc quay cuồng, phẫn uất kìm nén không được nữa liềntheo nước mắt mà trào ra. Trương Nhã Thư cắn chặt môi, tận lực khôngđể thanh âm nức nở phát ra ngoài. Trương Nhã Thư không muốn người khácbiết mình khóc, không muốn cho ai khác thấy những khi mình yếu đuối,bởi Trương Nhã Thư mong muốn mình phải luôn kiên cường mạnh mẽ, có đủsức lực để dang tay che chở, bảo hộ cho người mình yêu thương. TrươngNhã Thư biết con đường trước mắt thật sự rất dài, cũng không hề dễdàng, chỉ mong Vũ Di Đình có thể ở bên làm điểm tựa, chắc chắn bảnthân sẽ không quản khó khăn mà tận lực phấn đấu, hết thảy chỉ mongtương lai mình và người kia được hạnh phúc yên bình. 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play