"Cô giáo Đình, hay là em hát tặng cô một bài nha?", Trương Nhã Thư đề nghị với Vũ Di Đình bên cạnh.
"Được.", Vũ Di Đình mỉm cười, cưng chiều nhìn Trương Nhã Thư.
Trương Nhã Thư bước lên bục, mượn cây đàn guitar của quản lý, cầm micro dõng dạc nói:
"Mấy nhóc hôm nay rất là may mắn nha, bây giờ sẽ được nghe chị Nhã Thư hát, mấy nhóc phải biết quý trọng thời khắc hiếm hoi này bằng cách vỗ tay, vỗ tay sẽ được kẹo, ai vỗ tay lớn nhất sẽ được tặng cả một gói kẹo lớn loại thượng hạng!!"
Ngưng một chút, Trương Nhã Thư lại nói, "Và đương nhiên, bài hát này là do Nhã Thư tự sáng tác, viết tặng cho một người, là người mà Nhã Thư để tâm nhiều nhất, cũng là người mà Nhã Thư yêu thương nhất."
Đám trẻ con bên dưới dù là không hiểu mấy lời nói của Trương Nhã Thư, nhưng là vì phần thưởng nên liên tục ra sức vỗ tay bôm bốp, cảnh tượng rất sôi động.
Tiếng đàn guitar nhẹ nhàng cất lên, đi vào trái tim người ngồi dưới kia một cách ngọt ngào nhất.
"Xúc cảm gần em là điều tuyệt đẹp nhất
Dù cho là kết thúc, tôi cũng sẽ mãi không rời xa em..."
Vũ Di Đình ngồi phía dưới chăm chú nhìn Trương Nhã Thư vừa đàn vừa hát, giờ phút này Trương Nhã Thư trông như tiểu tiên nữ hạ phàm, rất tỏa sáng, rất nghệ sĩ, xinh đẹp động lòng người. Vũ Di Đình biết Trương Nhã Thư là đang hát cho mình, trong lòng muôn vàn cảm động. Vũ Di Đình mỉm cười, rơi lệ trong hạnh phúc.
Vũ Di Lực để ý lời Trương Nhã Thư nói lúc nãy, kể cả lời Trương Nhã Thư hát lên, chính là một màn tỏ tình rất ngọt ngào. Trương Nhã Thư cậu ấy... là đang yêu sao? Vũ Di Lực lúc này nhìn sang chị mình, thấy trên mặt Vũ Di Đình là hai hàng lệ nhưng lại không có một tia đau khổ, ngược lại còn là rất hạnh phúc. Vũ Di Lực là người thông minh, lập tức hiểu ra, liền ngỡ ngàng, không nói được lời nào.
Vũ Di Đình và Trương Nhã Thư nhìn nhau, ánh mắt và âm thanh của Trương Nhã Thư đều tập trung vào duy nhất Vũ Di Đình, làm Vũ Di Đình không khỏi rung động. Cả hai nhìn thẳng vào mắt nhau, cơ hồ như muốn giam giữ hình ảnh người đó mãi trong mắt mình, đồng loạt mỉm cười. Hai trái tim của hai cá thể khác nhau đang đập cùng một nhịp. Trương Nhã Thư là đang dùng âm nhạc để đưa Vũ Di Đình vào thế giới riêng của mình, cùng cô khiêu vũ trong khúc ca tình yêu này. Chỉ cần là có Vũ Di Đình, thì bất cứ thứ gì khác trên đời đối với Trương Nhã Thư đều không còn quan trọng nữa.
------
"Hôm nay có mệt không?" Vũ Di Đình xuống xe, mỉm cười nói với Trương Nhã Thư.
"Không mệt chút nào, lâu rồi không được chơi thoải mái như vậy.", cô giáo Đình, nụ cười của cô lúc này còn đẹp hơn, còn thuần khiết hơn trăng sáng trên trời. Sáu giờ tối rồi, thành phố cũng đã lên đèn, Trương Nhã Thư là nên về sớm, nhưng ngập ngừng mãi cũng không đành lòng.
Cả hai im lặng một lúc, Trương Nhã Thư mới hỏi, "Cô giáo Đình, bài hát lúc nãy cô có thích không?"
"Không thích.", Vũ Di Đình là cố tình chọc ghẹo Trương Nhã Thư.
"Thật sao...?", Trương Nhã Thư thật sự thất vọng, mình quả thật đã rất cố gắng, từng lời từng chữ đều là dụng tâm mà viết, không biết mức độ cảm thụ nghệ thuật của cô giáo Đình là khó đến mức nào đây?
"Ngốc, tôi bị nghiện bài hát này mất rồi, là vì được hát lên bằng chính trái tim ấm áp của em.", Vũ Di Đình thấy Trương Nhã Thư mặt mày ủ rũ như vậy cũng không đành lòng chọc nữa, liền nói ra lời thật lòng. Vũ Di Đình thích bài hát này không phải là vì giai điệu ngọt ngào, cũng không phải là vì ca từ mĩ miều, mà đơn giản là vì Trương Nhã Thư đã chính tay viết tặng cho mình, cũng là Trương Nhã Thư hát cho mình nghe, chỉ bao nhiêu đó thôi cũng là vô giá.
"Cô giáo Đình, cô có biết không? Cô chính là nguồn cảm hứng của em.", Trương Nhã Thư cảm thấy giờ phút này rất đáng quý, cô giáo Đình hiếm hoi nói lời ngọt ngào như vậy, làm trái tim Trương Nhã Thư mềm nhũn ra, hạnh phúc không gì sánh nổi.
"Tôi biết. Em nên về đi, đã tối rồi.", Vũ Di Đình cảm động, thẹn quá lại không biết nói gì khác.
"Cô giáo Đình, cô thật là không hiểu phong tình, làm người ta mất hứng!", Trương Nhã Thư lầm bầm trong miệng.
"Vậy em muốn thế nào đây?", tên ngốc này còn bày đặt giận dỗi.
"Cô nói lời ngọt ngào đi."
"Khó nói lắm, cũng không biết nói gì.", Vũ Di Đình nghĩ mấy lời ngon ngọt nói rồi cũng sẽ theo gió mà bay mất, tình yêu không nhất thiết phải thể hiện ra, bản thân mình biết người kia có bao nhiêu quan trọng trong lòng mình là được rồi.
"....",Trương Nhã Thư thật đang tức chết mà, giận dỗi định quay xe bỏ đi.
"Về cẩn thận.", Vũ Di Đình nắm tay Trương Nhã Thư kéo lại gần mình, hôn một cái thật nhẹ lên má Trương Nhã Thư, sau đó ngại ngùng đi vào nhà, động tác rất nhanh, bao nhiêu đó chỉ xảy ra trong bốn giây, Vũ Di Đình thật có năng khiếu làm nhà ảo thuật, có thể ứng biến nhanh gọn như thế.
Trương Nhã Thư một mình đứng phía ngoài đang phải chịu đựng một quá trình sốc tâm lý nặng, thất thần một lúc lâu mới tỉnh lại được. Cô giáo Đình thật là hư mà, làm người ta buồn cho đã rồi lại kéo người ta lên chín tầng mây, thay đổi đột ngột độ cao như thế cũng chóng mặt lắm chứ! Trương Nhã Thư vô hồn đạp xe rời đi, trên mặt là biểu tình thật ngốc nghếch, lúc thì cười sặc sụa như điên, lúc thì trầm tư suy nghĩ.
Trăng lúc này ở lưng chừng trời, kiêu ngạo tỏa ánh hào quang làm mờ ảo hàng ngàn vì sao bên cạnh, chỉ còn chòm sao Bắc Đẩu phía xa xa là sáng rực. Thành phố tràn ngập ánh đèn màu, người người qua lại nói cười rộn rã. Trương Nhã Thư tay che một bên má, lo sợ gió lạnh sẽ thổi bay chút hơi ấm của người kia còn vương lại. Trương Nhã Thư rẽ vào một con đường tắt, miệng lẩm bẩm hát ca, chiếc xe đạp xiêu xiêu vẹo vẹo trên đường vắng cùng người phía trên lắc lư theo điệu nhạc, chậm rãi về nhà.
Chúng ta, dù là có bộn bề vội vã đến đâu,cũng đều mong cầu một thứ, đó là khi yêu thương người thì sẽ đượcngười yêu thương.