"Di Đình, gần đây anh thấy em có hơi gầy hơn trước nhiều, em nhớ phải ăn uống đầy đủ.", Huỳnh Hồng Tuấn tay gắp một miếng cá bỏ vào chén của Vũ Di Đình.
"Anh Tuấn, con mắt nào của anh thấy cô giáo Đình gầy lại đây? Hơn hai tháng nay tôi và cô giáo Đình đều thường xuyên cùng nhau ăn sáng ở trường học. Nếu tôi đoán không nhầm thì đến giờ cô ấy cũng tăng lên ít nhất một ký, da thịt cũng hồng hào hơn trước. Hơn nữa, anh Tuấn đây chắc hẳn là biết đến quy tắc gắp đồ ăn cho người khác phải đổi đầu đũa. Nước bọt của anh nhầy nhụa như vậy, sợ là cô giáo Đình sẽ sợ hãi. Có đúng không cô giáo Đình?", Trương Nhã Thư gắp miếng cá trong chén Vũ Di Đình ra, đặt vào chén Vũ Di Lực.
"....", Vũ Di Đình đưa tay véo nhẹ eo Trương Nhã Thư, tên ngốc này, chuyện tôi mập lên sao lại nói ra trắng trợn như vậy? Bất quá nhìn thấy Trương Nhã Thư lúc này, tâm tình Vũ Di Đình không khỏi vui lên, đứa ngốc là đang ghen hay sao?
Bên đây Vũ Di Lực thấy Trương Nhã Thư gắp đồ ăn cho mình, tuy đó vốn là miếng cá mà Huỳnh Hồng Tuấn gắp cho chị hai, nhưng cũng thỏa mãn không ít. Vũ Di Lực quên mất miếng cá đó có dính nước bọt của Huỳnh Hồng Tuấn, nên bỏ lên miệng nhai từ tốn, cảm nhận chút hạnh phúc nhỏ nhoi này.
"Di Đình, anh nhớ là em thích ăn cá, có đúng không?", Huỳnh Hồng Tuấn có phần xấu hổ, bị tiểu nữ sinh này hống hách dằn mặt như vậy, nếu rút lui thì không phải là anh hùng hảo hán. Huỳnh Hồng Tuấn gắp thêm một miếng cá béo ngậy để vào chén của Vũ Di Đình, tất nhiên là không quên đổi đầu đũa.
"Anh Tuấn, không biết anh có nhớ nhầm người nào khác hay không? Cô giáo Đình của tôi không thích ăn cá, hơn nữa lại là miếng cá nhiều xương như vậy. Anh muốn cô giáo Đình của tôi nghẹn chết hay sao?", Trương Nhã Thư một câu cô giáo Đình của tôi, hai câu cô giáo Đình của tôi, đây quả là công khai đánh dấu chủ quyền. Nhã Thư gắp miếng cá kia đặt vào chén của Vũ Di Lực. Hôm nay, Vũ Di Lực hiếm hoi được hai lần ân sủng, khó tránh khỏi vui sướng. Huỳnh Hồng Tuấn lúc này xấu hổ đến bốc nhiệt, mặt đỏ lan sang hai bên tai.
Trương Nhã Thư gắp một miếng thịt gà bỏ vào chén của Vũ Di Đình. Huỳnh Hồng Tuấn cũng không chịu thua kém, cũng gắp một miếng thịt gà bỏ vào chén Vũ Di Đình. Thế là Trương Nhã Thư một miếng, Huỳnh Hồng Tuấn một miếng, cứ thế liên tục liên tục, cuối cùng tất cả thịt gà trong dĩa đều được chuyển toàn bộ sang chén của Vũ Di Đình.
"Hai người được rồi. Tôi có thể tự gắp mà.", Vũ Di Đình đưa tay che miệng cười, sát khí của Trương Nhã Thư lúc này rất lớn, nhưng sao mình lại cảm thấy rất đáng yêu. Vũ Di Đình lấy phần gà trong chén mình chia ra, gắp vào chén của Trần Hà Lam, Trương Nhã Thư và em trai. Lúc này Nhã Thư càng được một phen kiêu ngạo, ngửa mặt lên trời, liếc mắt nhìn Huỳnh Hồng Tuấn, ngươi thấy chưa? Người ta là không thèm gắp đồ ăn cho ngươi, đáng đời!
Trương Nhã Thư và Huỳnh Hồng Tuấn mặt đối mặt, mắt đối mắt phóng ra hàng ngàn tia lửa điện, bốn mắt lúc này đều nổi tơ máu. Hai người này là đang căng thẳng như vậy, bất quá ba người ngoài cuộc kia lại đang cực lực nén cười. Cả hai không ai nhường ai, trông như hai đứa trẻ hiếu thắng, chỉ vì tranh giành một quả táo thơm ngon mà trở thành kẻ thù không đội trời chung.
Sau tiết mục ăn bữa trưa thì đến tiết mục ăn trái cây. Trần Hà Lam, Vũ Di Lực và Huỳnh Hồng Tuấn đều chọn ăn chuối, Trương Nhã Thư chọn ăn táo. Vũ Di Đình chọn một quả táo to, gọt sạch vỏ, đưa cho Nhã Thư. Nhã Thư được đãi ngộ đặc biệt như vậy thì thấy thật hạnh phúc, xuất hồn bay bổng lên chín tầng mây. Nếu bây giờ Vũ Di Đình mà có đưa hẳn một trái sầu riêng thì Trương Nhã Thư cũng không ngần ngại mà nuốt chửng vào bụng.
"Di Đình, anh cũng muốn ăn táo.", Huỳnh Hồng Tuấn cố ý nói, không thể chịu thua tiểu nữ sinh này.
Vũ Di Đình đưa cho Huỳnh Hồng Tuấn một quả táo, sắc mặt không đổi.
"Di Đình, anh cũng muốn ăn táo gọt vỏ.", Huỳnh Hồng Tuấn bây giờ là đang tự biến mình thành trẻ con, cố gắng tranh giành cho bằng được. Dù sao đi nữa cũng là bạn từ nhỏ, Di Đình sẽ là không từ chối giúp mình gọt vỏ táo đi.
"Anh Tuấn, dao để trên bàn.", Trương Nhã Thư tốt bụng gợi ý, căn bản không cho Huỳnh Hồng Tuấn có cơ hội. Ngươi muốn cô giáo Đình gọt vỏ cho ngươi? Mơ đi!
Vũ Di Đình hiểu ý Trương Nhã Thư, cũng mặc nhiên không trả lời Huỳnh Hồng Tuấn.
Được rồi. Thế là hai đôi mắt đối nhau, một đôi phóng lửa, một đôi phóng nước, hai bên nhằm thẳng nhau mà phát sinh khí lực, nhất quyết không khoan nhượng. Hai thế lực cường đại đối đầu, tất sẽ long trời lở đất, bão giông sấm chớp, vũ trụ cuồng xoay. Hai bên cứ thế mà phô trương sức mạnh, những người bên ngoài không ai dám đến gần, tự động giữ xa khoảng cách, sợ sẽ bị khí tức của hai con người kia dìm chết. Hiếm khi gia đình Vũ Di Đình có một ngày nhộn nhịp, tràn đầy sức sống như hôm nay.