Tác giả : Lập Lập ( Lập Yết Hạ )
Chap 9 : Đến mơ cũng rất đau !!
Hầu Ngọc Diệp lười biếng vươn người ôm eo Thất Nghị , anh nhìn cô rồi nhẹ nhàng gỡ tay ra :
-“ Em nên cư xử đúng chừng mực”_ Anh trách .
Hầu Ngọc Diệp làm nũng , cô nhảy lên đùi anh ngồi chễm chệ :
-“ Thế nào mới là đúng mực , Nghị Nghị dạy em được không ?? ”
Cô hôn lên má của anh , anh bật người đứng lên . Anh đi tới bàn làm việc cầm khăn giấy lau rồi ném vào chiếc xọt đựng rác . Khuôn mặt cô sững sốt , lần đầu tiên anh có thái độ như thế với cô . Mắt cô cay cay ửng đỏ , Thất Nghị , anh thay đổi :
Cô chạy lại ôm anh thì bất ngờ Thiết Kính cùng Triệt Đông tiến vào :
-“ Thất Nghị , cậ-... ”_Ngọc Diệp giật mình buông tay khỏi cổ anh , hành động này chả khác nào là cô cùng anh ngoại tình bị bắt gian tại trận . Cô đứng đó cười tươi chào hai người họ :
-“ Phó học trưởng , đội trưởng bóng rổ , xin chào ”
Cô cười tự nhiên , không một chút áy náy hay ngượng ngùng . Triệt Đông , Thiết Kính nhìn cô khinh bỉ không một chút thiện cảm .Triệt Đông nghĩ Nhược Di đang trong bệnh viện còn anh lại ở đây cùng người tình cũ , nghĩ đến anh liền phát bực , quát :
-“ Thất Nghị , cậu kh-... ”_ Thiết Kính bịt miệng Triệt Đông kịp thời .
-“ Đi thôi , chúng ta đi về ”_Thiết Kính lôi anh ra ngoài .
Bệnh viện nồng nặc mùi thuốc xát trùng , trời mưa rơi lất phất . Nhược Di một tay ôm chặt bụng , một tay nắm chặt ga giường . Cơn đau cứ liên tiếp hoành hành , cô lăn qua bên trái , mất thăng bằng . Cô té xuống đất , ngất đi .
-“ Nhược Di ”_ Cô nghe ai đó gọi tên ,cô cố gắng mở mắt ra nhưng mí mắt nặng khép lại , cô muốn ngủ .
Hôm qua anh vô tình đi kiếm bản thảo thì thấy chiếc điện thoại đang nằm trong góc tủ , 34 cuộc gọi nhỡ của Thiết Kính , Triệt Đông và .. ở nhà .
Khi anh tới bệnh viện hỏi tình trạng cô thì Triệt Đông đã cho anh lãnh một cú đấm , vì cú đấm bất ngờ anh chưa kịp chuẩn bị nên khá đau . Nhưng khi nhìn thân thể nhỏ bé nằm trên giường bệnh thì anh còn đau hơn , một cú hay mười cú cũng không đủ .
Người hầu bảo cô chủ vì tìm tài liệu cho anh nên mới ra bị thương .. anh trầm ngâm suy nghĩ rồi nhờ tài xế lấy điện thoại của cô .
Đúng là số của anh gửi , khoan đã , ngày này giờ này là lúc Ngọc Diệp đang ở trong phòng mời anh đi ăn cơm . Anh có vào phòng nghỉ lấy áo khoác , lúc đó ..
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Tia nắng ấm áp nhẹ xuyên qua màn cửa , chiếu thẳng lên khuôn mặt xanh xao của cô . Anh chưa từng dành nhiều thời gian cho cô , bởi vì cả hai chỉ là “ vợ chồng hợp đồng ” . Anh cũng chưa từng để ý xem cô thích ăn gì , thói quen , sở thích của cô . Tiếng mở cửa cắt ngang dòng suy nghĩ của anh :
“ Cạnh ”
Thất Nghị quay đầu lại thì tia sững sốt xẹt ngang qua mắt anh rồi lại biến mất rất nhanh . Anh đứng dậy kéo chăn đắp lại cho cô , gật đầu chào Phúc Vĩnh :
-“ Cậu kí hợp đồng về rồi à ?? Nhược Di bảo sợ cậu lo nên không nói nó bị thương , đứa nhỏ này thật là .. lúc nào cũng suy nghĩ cho người khác để mình chịu thiệt ”
Thất Nghị không nói gì , im lặng nhìn Nhược Di ngủ trên giường bệnh . Cô gái này , rốt cuộc muốn gì ?
-“ Nhược Nhược còn ngủ nên thôi tôi về , bữa khác gặp lại . Em gái tôi , nhờ cậu chăm sóc chiếu cố nó vậy ”_ Phúc Vĩnh cười chào anh rồi đi ra .
Thất Nghị đóng cửa lại rồi đi đến bên giường . Anh xoa đầu cô rồi nằm xuống ngay bên cạnh .
Nhược Di mở mắt nhìn thấy anh nằm kế bên , cô mỉm cười . Đưa tay lên vuốt ngũ quan của anh , cô cười khúc khích thích thú . Anh thật hoàn mỹ . Đến giấc mơ mà cảm xúc cũng chân thật thế này . Giá như đừng bao giờ thức thì có lẽ tốt hơn .
Chỉ cần ở đây , bên cạnh anh như thế này là đủ .
Cô hôn lên môi anh , bờ môi cô chạm nhẹ vào môi anh . Cảm súc dâng trào ..
Cứ mãi như thế này thì tốt biết mấy !!
Cô giật mình khi thấy anh đang nhìn cô , rồi cô lại cười . Anh nhíu mày hơi khó hiểu , vươn tay ôm cô vào lòng hôn đáp trả nụ hôn nhẹ nhàng ngọt ngào ban nãy là nụ hôn mãnh liệt .
Cô bị anh hôn đến choáng , nụ hôn mang tính độc chiếm cướp hết hơi thở của cô . Anh vừa buông cô ra , cô vội thở hổn hển , trừng mắt nhìn anh .
Nhược Di khó hiểu nói :
-“ Lúc mơ , cũng có cảm giác đau ư , tim cũng đập nhanh . Thật khó hiểu ?? ”_ Nhược Di đưa tay xoa cái môi đo đỏ mới bị Thất Nghị bá đạo ăn lấy .
Cô vươn người lại gần Thất Nghị , cắn môi anh một phát . Anh hét lên :
-“ Aaa , em làm gì vậy ?? ”
Thất Nghị lấy tay che miệng , khóe môi anh sưng đỏ lên . Con sư tử này , có phải ngủ nhiều quá nên thần kinh có vấn đề không ?
-“ Tại sao mơ mà cả anh lẫn em đều thấy đau ?? Thật kì lạ ”
Mắt trái Thất Nghị giật giật . Thì ra cô tưởng đây là mơ . Là mơ , nên mới dám hôn anh , là mơ nên cô mới dám láo xược trước mặt anh . Anh đang định dạy cho cô một bài học thì :
-“ Hai người đang làm gì vậy ?? Nhược Di sao môi em lại đỏ lên thế kia ? Thất Nghị , cậu làm gì bệnh nhân của tôi . Cô ấy đang còn rất y-yế.. ”
Triệt Đông tay cầm khay dụng cụ y tế đứng nhìn hai người trước giường , anh thấy môi Nhược Di đo đỏ liền trách mắng Thất Nghị thì Thất Nghị quay sang nhìn anh . Khóe môi hắn cũng bị sưng đỏ lên , anh nhìn sững sờ quay lại nhìn Nhược Di .
Hai vợ chồng này có cần phải manh động ngay lúc này không
Khi cô nhận ra có cái gì không đúng ở đây thì đã muộn rồi . Nhược Nhược xấu hổ mặt đỏ bừng , cô vội quơ lấy mền quấn chặt trong đó mãi không buông .
Cô xấu hổ nằm mãi trong mền , còn anh cười sảng khoái . Cùng lúc đó Thiết Kính đi vào , hắn và Triệt Đông ngẩn ngơ nhìn nhau .
Đã rất lâu rồi , Thất Nghị mới cười vui vẻ như thế này . Rất lâu rồi .
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Không có một nỗi đau nào tồn tại mãi mãi . Nỗi đau dần dần tan biến , hạnh phúc bất chợt ùa đến !!
Chỉ là bản thân đã kịp nhận ra đó là hạnh phúc hay không ?!
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Lập Lập : bấm nút “ Theo dõi truyện ” để bạn có thể đọc ngay khi chap mới vừa ra . Cảm ơn !!